Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 250: Đây là quái vật gì?

Chương 250: Đây là quái vật gì?
Lăng Phong đi đến trước mặt Vương Ngọc Kiệt, nhìn Vương Ngọc Kiệt cùng mẹ con Lương Phương một lượt rồi nói: "Vậy mà chỉ có mấy người đàn bà". Tiếp đó hắn nghênh mặt lên hỏi Vương Ngọc Kiệt: "Này, những người khác đâu? Để bọn chúng ra hết. . .".
"Bốp!"
Lời Lăng Phong còn chưa dứt, Vương Ngọc Kiệt đột ngột túm lấy cổ tay Vương Hổ nhấc lên một chút, đầu hơi cúi xuống, một chân đá vào ngực Lăng Phong.
"Ầm! ! !"
Một tiếng vang trầm.
Lăng Phong trực tiếp bị đá văng ra ngoài.
Là một cung tiễn thủ, thân thể Lăng Phong không được cường tráng, may trên người hắn trang bị không tệ, nếu không một cước này của Vương Ngọc Kiệt, e là tại chỗ bị đá c·h·ết rồi.
"Ngọa Tào! ! ? ?"
Nhìn thấy cú đá của Vương Ngọc Kiệt, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Không phải, mấy chị ơi. . . Tình huống gì thế, ngươi còn dám đánh trả? Đã hỏng rồi! !
Gặp người sững sờ thì có, chưa từng thấy ai sững sờ đến vậy.
"Ngươi muốn c·h·ết! !"
Vương Hổ phản ứng cực nhanh, dù hắn cũng kinh ngạc trước sự gan dạ khác thường của Vương Ngọc Kiệt, nhưng ngay tức thì đã phát động tấn công, tay phải xòe năm ngón tay to lớn, chiếc thuẫn chắn sôi lên trong tay, một chiêu 【 thuẫn kích 】 nhắm ngay trán Vương Ngọc Kiệt mà đập đến.
Hai người đứng cách nhau không đến một mét, tấm thuẫn trong nháy mắt đã nện đến trước mặt Vương Ngọc Kiệt.
Ngay khi Vương Hổ tưởng rằng Vương Ngọc Kiệt sắp bị mình một chiêu đập bẹp xuống đất thì Vương Ngọc Kiệt dưới chân đột ngột có một bước di chuyển kỳ dị, cả người như bóng ma lùi về phía sau một thước.
Tấm thuẫn lướt qua Vương Ngọc Kiệt, tay phải Vương Ngọc Kiệt cong năm ngón tay lại, tạo thành hình móng hổ, đột nhiên đẩy ra phía trước.
Lòng bàn tay rắn chắc nện trúng huyệt thái dương của Vương Hổ.
"Đoàng! ! !"
Vương Hổ chợt cảm thấy hai mắt tối sầm lại, tai ù đi, cả người mất khống chế, lảo đảo lùi lại mấy bước, rồi ngã bịch mông xuống đất.
"Ngươi cũng trâu bò chịu đòn nhỉ."
Vương Ngọc Kiệt cũng có chút kinh ngạc.
Chiêu hổ quyền vừa rồi, chuyên đả vào huyệt thái dương, thuộc dạng sát chiêu, nếu ở thế giới hiện thực, người bình thường trúng chiêu lập tức phải bị sốc, nếu như trúng đòn này của người luyện võ như Vương Ngọc Kiệt, thì chắc chắn không có khả năng bò dậy.
Vậy mà Vương Hổ chỉ ngồi bệt dưới đất, thậm chí không hề bị choáng, cái thể trạng này thật sự rất tráng kiện.
Nếu ý nghĩ của Vương Ngọc Kiệt bị Vương Hổ nghe được, chắc Vương Hổ sẽ phải phun một ngụm máu già mất.
Vương Hổ là ai? Là đội trưởng tinh anh, cũng là cao thủ số một, chủ lực chống đỡ của đội, toàn thể chiến sĩ khiên chắn trưởng thành.
Một thân trọng giáp phòng ngự vượt chỉ số trần, khiên chắn trên tay còn là cực phẩm trong cực phẩm.
Một cái xe tăng đẳng cấp này, chống đỡ loại BOSS như Kaino còn dư sức, kết quả bị một người đấu sĩ nhỏ bé đánh phủ đầu, mà đấu sĩ kia lại là một cô nương, thậm chí còn không dùng đến cái gọi là "Kỹ năng". . .
Vương Hổ vốn đã hoài nghi nhân sinh rồi, kết quả Vương Ngọc Kiệt còn cảm thấy kinh ngạc thất vọng vì không thể đánh một chưởng c·h·ết Vương Hổ.
Đúng là bực bội, ai đổi lại cũng phải thổ huyết.
"Vút vút vút!"
Bên phía Vương Ngọc Kiệt vừa dứt một chưởng, chưa kịp bổ sung thêm một cước thì tên đã bay tới từ sau lưng Vương Hổ.
Đen kịt một mảng, khoảng chừng mười mấy mũi tên.
Đối mặt với đợt công kích dày đặc như thế, Vương Ngọc Kiệt bị ép phải lùi về sau một bước, đồng thời hai tay cắm vào giữa những mũi tên, trái bắt phải chụp, tung bay lên xuống.
"Rầm rầm!"
Trong chớp mắt mười mấy mũi tên đều bị Vương Ngọc Kiệt tóm gọn trong tay.
"Bên tr·ê·n tao đã sớm kêu rồi! ! !"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Vương Hổ còn đỡ, dù sao hắn đã nếm trải qua chiêu này, nhưng đám người chơi phía sau lưng hắn thì kinh hãi đến dựng tóc gáy.
Cái quỷ gì? Cái con mẹ nó đây là cái dạng biến thái gì vậy?
Mọi người ở cùng một chiều không gian sao?
Đến cả Lăng Phong cũng tái mét mặt mày, sau khi đứng dậy liền cuống quýt trốn sau lưng mọi người, sợ bị Vương Ngọc Kiệt để mắt tới.
"Dùng hỏa cầu nện chết nàng! Ta không tin nàng ngay cả hỏa cầu cũng đỡ được! !"
Lăng Phong la lớn từ trong đội ngũ.
"Hô hô hô! !"
Lăng Phong vừa ra hiệu, từng đợt từng đợt hỏa cầu lần nữa lao đến phía Vương Ngọc Kiệt.
Vương Ngọc Kiệt tay trái vung lên, tay phải hất mạnh.
Những mũi tên trong tay bay ra, trực tiếp nhắm vào những hỏa cầu đang lao đến chỗ mình.
"Phanh phanh phanh. . . (đoạn này tỉnh lược mười tiếng phanh)"
Mũi tên cắm trúng vào những quả hỏa cầu, khiến chúng nổ tung.
Từng đợt từng đợt hỏa cầu nổ tung giữa không trung, hoặc tạo ra màn khói lửa đầy trời.
"? ? ? ?"
"! ! ! ! !"
Lần này, tất cả đều ngây người ra.
Nhìn Vương Ngọc Kiệt trước mắt, giống như nhìn thấy một yêu nghiệt.
Tất cả mọi người là người giác tỉnh, cũng đều có trang bị trên người, thuộc tính thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Hơn nữa, mọi người đều là quân nhân xuất ngũ từng trải qua vô vàn trận chiến, xem như đã được chứng kiến chiến đấu thật sự.
Nhưng lúc này đây lại có một cảm giác không thể nói nên lời.
Chính là cái loại cảm giác rất khó tin, giống như người bình thường lần đầu tiên nghe nói cái bàn phím của tác giả phải năm nghìn tệ, đạo bào gấm Tô Châu cực phẩm tơ vàng của đạo sĩ muốn hơn một triệu đồng vậy.
Hoàn toàn là tiếp xúc đến một thế giới mình chưa từng được biết.
Trong lúc mọi người còn đang ngây người, Vương Ngọc Kiệt đã bật nhảy lên, lao thẳng về phía Lăng Phong.
Từ xưa đến nay, bắt giặc phải bắt tướng, mắng người phải chửi cha.
Lăng Phong là thủ lĩnh của đám người này, tất cả mọi người đều nghe theo hắn, chỉ cần bắt được hắn thì những người khác sẽ dễ giải quyết.
Tốc độ của Vương Ngọc Kiệt rất nhanh, mấy lần nhảy vọt đã vượt qua khoảng cách mười mấy mét, đến sau lưng đoàn mạo hiểm Phong Lăng thiên hạ, đưa tay túm lấy Lăng Phong đang trốn sau cùng.
"Bảo vệ Phong thiếu! !"
Vương Hổ thấy vậy liền hô lớn.
Cùng lúc đó, bảy tám chiến sĩ cầm trường kiếm từ sau lưng xông tới tấn công, nhắm vào lưng Vương Ngọc Kiệt mà chém.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Vương Ngọc Kiệt đạp theo bộ pháp thất tinh, cúi người, xoay tròn, nghiêng mình, né tránh.
"Keng keng keng! !"
Một đám trường kiếm của chiến sĩ sượt qua người Vương Ngọc Kiệt, liên tục hụt và đâm xuống đất.
Vương Ngọc Kiệt cũng bị ép phải lùi lại mấy bước, nới rộng khoảng cách với Lăng Phong.
Lăng Phong không dám dừng lại, tranh thủ thời gian quay người chạy ra sau lưng Vương Hổ.
Ngay lúc này, không gian sau lưng Vương Ngọc Kiệt đột nhiên vặn vẹo, một thân hình thấp bé xuất hiện sau lưng Vương Ngọc Kiệt, hai tay cầm dao găm đâm vào lưng Vương Ngọc Kiệt.
【 đâm lưng 】!
"Xong rồi! !"
Thấy Chu Vạn Lý xuất hiện sau lưng Vương Ngọc Kiệt và tung đòn đâm lưng, tất cả người của Phong Lăng thiên hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng đổ mồ hôi lạnh.
Đúng là quá khủng khiếp!
Hóa ra không phải ngẫu nhiên mà có bốn người đã dám đến cướp BOSS.
Đám người này quả nhiên đều không dễ đụng.
"Ngưu tầm ngưu mã tầm mã".
Một cô gái nhỏ cũng có thể mạnh đến mức này thì những người khác chắc chắn cũng không phải dạng vừa. . .
Chỉ tiếc, một người suy cho cùng cũng chỉ là một người, song quyền khó địch tứ thủ.
"Bốp chát!"
Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ Vương Ngọc Kiệt hẳn phải chết không nghi ngờ, thì Vương Ngọc Kiệt đột nhiên mỉm cười, tay đưa về phía sau, túm thẳng lấy cổ tay Chu Vạn Lý, rồi bất ngờ kéo mạnh về phía trước.
Chu Vạn Lý bị quăng xuống đất như một bao tải rách.
"? ? ?""
"! ! ! ! !"
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Vương Ngọc Kiệt thừa thế một chân đá vào đầu Chu Vạn Lý.
"Dừng tay! ! Nếu không ta g·iết hai mẹ con nhà Lương!"
Thấy Vương Ngọc Kiệt sắp giẫm nát đầu Chu Vạn Lý, đột nhiên có tiếng hét lớn vọng đến, mọi người nhìn thấy Triệu Minh đang túm tóc Lương Phương và xuất hiện trước mắt Vương Ngọc Kiệt, tay kia còn đang ôm Noãn Noãn đang khóc ré lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận