Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 510: Ân uy tịnh thi

"Ngươi... Ngươi..." Lúc này các vị đoàn trưởng, nhìn thấy Cẩm Thành bên trong thảm thiết như vậy một màn, hồn vía đều bị dọa bay mất. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nơm nớp lo sợ nhìn Vương Viễn, trên mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi. Rõ ràng, cảnh tượng xảy ra trong Cẩm Thành chính là do một tay Vương Viễn gây ra. Dù không biết Vương Viễn làm thế nào, nhưng lúc này mọi người không cần biết đến điều đó nữa. Sợ hãi, run động, không biết làm sao, đã hoàn toàn chiếm lấy tâm tình của tất cả mọi người. Ngàn lời vạn ngữ chỉ gói gọn trong hai chữ. Ma quỷ!! Không sai, chính là ma quỷ. Đều nói ma tộc hung tàn, mọi người là những người giác tỉnh cũng chưa từng trực tiếp cảm nhận được sự hung tàn của ma tộc. Nhưng hành vi hiện tại của Vương Viễn đã cho mọi người trực tiếp nhận thức, cái gì mới là sự sợ hãi thật sự. Mấy trăm vạn ma tộc binh sĩ, đột ngột c·h·ết không toàn thây ngay trước mắt mọi người. Từng sinh mạng hoạt bát, trong nháy mắt biến mất. Cẩm Thành tràn đầy sức sống, trong chớp mắt hóa thành một tòa thành c·h·ết. Lúc này, không có từ ngữ nào diễn tả được sự tác động thị giác của cảnh này. Cũng không có từ ngữ nào có thể diễn tả, sự ảnh hưởng tâm lý của cảnh tượng này đến đám hội trưởng. Đừng nói đám đoàn trưởng này, ngay cả Hoa Vô Nguyệt đã từng thấy Vương Viễn dùng liên hoàn thi nổ, lúc này cũng da đầu tê dại, toàn thân run rẩy. Hóa ra đồ thành cũng có nhiều cách khác nhau. Nếu như liên hoàn thi nổ là bạo lực nghệ thuật, lộ rõ sức p·h·á h·o·ạ·i tuyệt đối. Thì ôn dịch lan truyền chính là thư mời của t·ử thần, không biết lúc nào sẽ đến, không biết xuất hiện ở đâu, sự quỷ quyệt bên trong mang đầy điều không biết. So với liên hoàn thi nổ, nó càng làm người ta kinh hãi. Dù sao liên hoàn thi nổ ít nhất có thể thấy, sờ được, và còn có thể tránh né. Còn loại thủ đoạn này, không một tiếng động, không dấu vết, khó lòng phòng bị. Thậm chí không ai biết mình sẽ c·h·ết lúc nào. Trước đây những hội trưởng này còn nói rằng, vũ lực không chinh phục được bọn họ. Còn nói dù c·h·ết cũng không khuất phục Vương Viễn. Đợi đến khi thủ hạ của mình tụ tập lại, càng tức giận bất bình xông đến cãi nhau với Vương Viễn. Nhưng hiện tại, chân bọn họ run lẩy bẩy, hận không thể lập tức nhảy xuống núi, từ nay không bao giờ nhìn thấy tên ôn thần này nữa. Vũ lực không chinh phục được bọn họ, không phải do nguyên nhân khác, chỉ là do vũ lực chưa đủ mà thôi. Khi vũ lực đủ mạnh mẽ, thì cũng không cần phải chinh phục. Giống như Vương Viễn trước đây, cầm súng chĩa vào gáy bọn họ vậy. Trong lòng bọn họ rất rõ, cho dù Vương Viễn c·h·ém c·h·ết mình, Vương Viễn cũng sẽ nhận sự trừng phạt tương ứng. Nhưng hiện tại Vương Viễn giơ tay một cái đã diệt mấy trăm vạn ma tộc đại quân, vậy đã không phải là súng ngắn đơn giản nữa, đây mẹ nó là đang mang theo v·ũ k·hí h·ạ·t n·h·â·n trong tay rồi. Với vũ lực cấp độ này, rõ ràng làm chuyện gì cũng không cần chịu trách nhiệm nữa. Dù sao hắn có thể diệt mấy trăm vạn ma tộc, cũng có thể diệt hết mấy trăm vạn giác tỉnh giả. Nếu hắn trở thành đối thủ, cho dù có bao nhiêu người cũng vô dụng. Cách tốt nhất để đối phó với một cường giả k·h·ủ·n·g b·ố là không nên đứng ở vị trí đối lập, mà hãy trở thành đồng đội của hắn. Đánh không lại, thì gia nhập, đó mới là lựa chọn tốt nhất. "Thế nào các vị lão đại?" Lúc đám đoàn trưởng đang vô cùng hoảng sợ thì Vương Viễn chậm rãi xoay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn mọi người rồi nói: "Vở kịch này còn xem được chứ?" "..." Im lặng... Tất cả đều im lặng. Cả sườn núi im ắng lạ thường. Chỉ nghe thấy tiếng gió thổi. Hiện tại mọi người căn bản không dám lên tiếng. Dù là nói chuyện nhỏ thôi, bọn họ cũng sợ người c·h·ết tiếp theo sẽ là mình. "Vậy nên, việc ta vừa rồi để mọi người cân nhắc, mọi người nghĩ kỹ chưa?" Vương Viễn hỏi tiếp: "Chẳng lẽ các vị còn muốn suy nghĩ thêm một ngày à?" "Không đâu! Đương nhiên không đâu!!" Nghe Vương Viễn nói, mấy đoàn trưởng ở phía trước vội vàng đứng ra, vỗ ngực nói: "Chúng tôi nguyện ký khế ước, gia nhập đội ngũ của Vương lão đại, trở thành một phần của Cẩm Thành, vì Cẩm Thành phát triển, cống hiến hết mình." "Đúng, đúng, đúng!" Những người khác cũng vội vàng hùa theo nói: "Chúng tôi nguyện ký khế ước, đi theo Vương lão đại cùng nhau cống hiến cả đời vì sự nghiệp cách m·ạ·n·g của nhân loại." "Vương lão đại phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." "Vương lão đại t·h·iê·n thu vạn đại, nhất t·h·ố·n·g giang hồ." "Vương lão đại..." Tốt lắm, đám người làm lão đại này cũng biết nịnh hót, nghe thật là buồn nôn, cứ tuôn ra liên tục. Vương Viễn nghe mà đau cả răng. "Thôi thôi, đừng có miễn cưỡng quá." Vương Viễn chán ghét xua tay nói: "Những ai quen ta đều biết, ta là người giảng đạo lý, mọi người tuyệt đối không được gượng ép đấy." "Không miễn cưỡng, tuyệt đối không miễn cưỡng, đều là lời từ đáy lòng." Các đoàn trưởng vội vàng nói, ánh mắt so với sự chân thành còn thật hơn. "Ừm!" Vương Viễn gật đầu nói: "Cẩm Thành đã bị các ngươi đánh cho tan tác, ta cũng coi như đã đòi lại được một chút công bằng, mọi người thấy ta làm như vậy còn được chứ?" "Hài lòng! Rất hài lòng!" Đám người gật đầu như giã tỏi. Nói đùa... Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng Vương Viễn đang nói đùa. Nhưng ai ngờ, chỉ có một mình hắn là nghiêm túc. Càng không ngờ, tên này thực sự san bằng được Cẩm Thành. Thậm chí còn không cần ai giúp, một mình đơn thương độc mã đã tiêu diệt hết ma tộc trong Cẩm Thành. Nói thật, nếu như không phải mọi người tận mắt chứng kiến, thì cho dù cha ruột nói ra, bọn họ cũng không tin có người mạnh đến như vậy. Cho dù bây giờ mọi người đã thấy rõ ma tộc đại quân bị hủy diệt, thì họ vẫn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không. "Sao huynh đệ chúng ta lại đột nhiên đến đây vậy?" Vương Viễn vừa chỉ xuống nhóm người giác tỉnh tụ tập dưới chân núi. Vì sao tới thì Vương Viễn quá rõ. Những người giác tỉnh này nếu không tới, thì hàng trăm vạn ma tộc cũng không tụ tập lại với nhau. Ôn dịch cũng không thể lây lan nhanh như vậy lên toàn bộ ma tộc đại quân. "Nghe câu hỏi của Vương Viễn, các vị đoàn trưởng lại một lần nữa im lặng." "Ha ha!" Lúc này Hoa Vô Nguyệt cười ha hả đi đến nói: "Chẳng phải nghe nói muốn gia nhập đội của Vương lão đại sao? Mấy huynh đệ này liền gọi hết thủ hạ của mình tới, muốn có phúc cùng hưởng, tất nhiên là muốn tất cả mọi người cùng nhau gia nhập rồi." "À, đúng, đúng, đúng!" Các vị đoàn trưởng cũng phản ứng kịp, vội vàng gật đầu tán thành. Giống như việc trước đó phát biểu tự do ngôn luận không phải bọn họ, mà vừa rồi còn muốn mắng tổ tông mười tám đời của Vương Viễn là người khác vậy. Đương nhiên, Vương Viễn cũng chẳng quan tâm đến chuyện bọn họ nói thật hay không, thứ hắn cần chính là thái độ này. Quân tử sợ đức, tiểu nhân sợ uy. Đối với người có ý chí thì cần dùng đức để cảm phục, Vương Viễn có thể là Vương Đại thiện nhân. Đối với những người không có ý chí thì phải dùng uy để phục, Vương Viễn chính là Vương Đại ác ma. Ân uy song hành, mới khiến tất cả mọi người vừa sợ hãi mình, vừa tôn kính mình. "Lũ người ti bỉ! Các ngươi dám dùng những thủ đoạn hèn hạ để tàn sát con dân của ta!!" Lúc Vương Viễn thu phục được đám đoàn trưởng thì đột nhiên có tiếng hét lớn truyền đến từ dưới chân núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận