Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 546: Không có chút nào ăn khớp có thể nói

Ma đô, đứng đầu khu vực Hoa Đông.
Trước tận thế đã từng là một trong tứ đại thành phố cấp một, tại Hoa Hạ địa vị chỉ đứng sau đế đô.
Cũng là thành phố mà vô số người hướng tới.
Trong tương lai tận thế, ma đô cũng là một trong mười căn cứ nhân loại lớn nhất thế giới, đứng đầu trong tứ đại chủ thành khu chính phủ liên bang Hoa Hạ.
Do đó có thể thấy được, ma lực của nơi này.
Gọi là ma đô, quả thực danh xứng với thực.
...
Lúc này Vương Viễn và mọi người, đứng trên đường lớn, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, hiển nhiên đã cảm nhận được sự ma mị của ma đô.
Đoàn người Vương Viễn đi qua cổng truyền tống tiến vào ma đô đến bây giờ cũng chưa đến mười phút.
Ở con phố này đã thấy ba trận giới đấu quy mô lớn.
Không sai! ! Giới đấu!
Thật khó tưởng tượng, các chủ thành khác vào thời kỳ đầu tận thế đều không hề thấy cảnh tượng hỗn loạn, tại ma đô lại tấp nập như uống nước.
Lúc thì áo đỏ đuổi theo áo đen, lúc thì áo đen đuổi theo áo đỏ.
Cả con phố đều hỗn độn một mảnh.
Khắp nơi là tiếng gào thét cùng tiếng kêu thảm thiết.
Những người đi đường ngang qua, thậm chí đều bị đám người điên cuồng này tấn công không phân biệt.
Rõ ràng, đây đều là việc làm thuận tay.
Mấy người Vương Viễn đứng trong ngõ hẻm chỗ tối, mới không bị liên lụy.
"Đây chính là phong thổ ma đô sao?" Vương Viễn lau mồ hôi, một lời khó nói hết.
Loạn! Quá loạn!
Nói đạo lý, ở Giang Bắc thành, cho dù là mới tận thế mấy ngày, cũng không đến mức bất thường như vậy.
Dù sao người bình thường sống ở tận thế, đều cố gắng phòng ngừa chiến đấu, mọi người vì sinh tồn, chứ không phải thích tàn nhẫn tranh đấu, có thể sống yên ổn, ai cũng sẽ không động thủ với con người.
Mà ma đô ở khoản này, tuyệt đối đứng đầu.
"Ta còn lần đầu đến ma đô đó, muốn đi dạo một chút... Các ngươi chơi trước." Thấy cảnh tượng giới đấu hỗn loạn này, Vương Ngọc Kiệt đã không kìm được, vừa nói vừa định một mình hành động.
"Đè nàng lại! !"
Vương Viễn thấy thế hết hồn, vội vàng ra lệnh.
Tiểu Bạch và những người khác lập tức xông lên, khống chế Vương Ngọc Kiệt ngay tại chỗ.
Đùa gì vậy!
Nơi này vốn đã loạn không muốn sống, thả cô nàng này ra, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa... Còn chẳng phải biến cái thành phố vốn đã hỗn loạn này thành càng thêm hỗn loạn sao.
"Ngưu ca, người liên hệ với ngươi vẫn chưa tới sao?" Tử Thần có chút gấp gáp hỏi.
Nơi quái quỷ này, hắn không muốn ở lại một khắc nào.
"Có khi nào trên đường đến bị chém chết rồi không?" Lý Thức Châu ở bên cạnh nói gở.
"Ngậm cái mồm chó của ngươi lại!" Vương Viễn tức giận.
Cái tên này quả thực là nỗi lo của Vương Viễn bây giờ.
Với cái tình hình trị an này của ma tộc, đi ra ngoài có khi nhặt được cục rác cũng bị chém thành tám mảnh ấy chứ.
Nếu Lưu Á Khôn mà nửa đường bị người chém đầu... Mấu chốt chẳng phải đứt gánh giữa chừng sao?
"Khôn Khôn, ngươi đến chưa?"
Nghĩ đến đây, Vương Viễn vội vàng gửi tin nhắn cho Lưu Á Khôn.
Kết quả qua vài phút bên kia vẫn không hồi âm.
Trong nháy mắt, Vương Viễn có một dự cảm không lành.
"Tích nhỏ"
Ngay khi Vương Viễn đang suy nghĩ lung tung thì, đột nhiên cửa sổ chat của Lưu Á Khôn sáng lên.
Tin nhắn chỉ có hai chữ "Cứu mạng!".
"Ở đâu?" Vương Viễn vội vàng trả lời.
"Gần đây!" Một lát sau, Lưu Á Khôn lại trả lời hai chữ.
Có thể thấy được, tên này hẳn là đang bị truy sát.
Vương Viễn đau cả đầu... Mẹ kiếp, đúng là bị cái miệng quạ đen của Lý Thức Châu nói trúng rồi, ở cái chỗ quái quỷ này, chỉ cần dám ra đường phố là có người chém ngươi.
Không cần lý do gì hết, đừng hỏi, hỏi là việc thuận tay mà thôi.
Vương Viễn vốn còn muốn bảo Lưu Á Khôn gửi tọa độ, nhưng nghĩ lại, với tình huống này thì hắn có thể rảnh tay gửi tin cũng khó rồi, gửi tọa độ thật là làm khó hắn mà...
Thế là Vương Viễn kéo cao cổ họng, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng: "Ta ở đây, ngươi mau tới đây!".
"! ! ! !"
"? ? ? ?"
Theo tiếng hét của Vương Viễn, trong nháy mắt cả con đường đều im lặng.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Vương Viễn, tựa như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Lý Thức Châu và mấy người cũng ngơ ngác: "Lão đại! Ngươi điên à?".
"Vương ca, cứu mạng a!"
Nhưng mà đúng vào lúc này, từ khúc quanh đường vang lên một giọng nói lạ lẫm, chỉ thấy một người mặc quần yếm, tóc dựng đứng giữa đường, lảo đảo chạy theo hướng giọng nói.
Sau lưng người kia, còn một đám giác tỉnh giả hung thần ác sát đuổi theo.
"Nơi này! Nơi này!"
Nhìn thấy người mặc quần yếm, Vương Viễn vội vàng hô lên một tiếng.
Người mặc quần yếm như vớ được cọc mà cứu mạng, liều chết xông về phía Vương Viễn.
Còn những giác tỉnh giả thì theo sát sau.
"Mẹ! Hắn còn có người giúp! !"
"Giết hắn! !"
Người mặc quần yếm chạy về phía Vương Viễn, đám giác tỉnh giả trước thì hơi ngớ người, sau đó nhìn nhau một cái, liền nhao nhao giơ vũ khí lên.
"Hô!"
"Hô!"
Một khắc sau, một quả cầu lửa lớn như quả bóng rổ nhằm về phía người mặc quần yếm mà bay tới.
Chỉ trong nháy mắt, đã bay đến ngay phía sau lưng người kia.
"Đoàng! ! !"
Mắt thấy người mặc quần yếm sắp bị nổ chết tươi, đột nhiên một tấm khiên từ trên trời giáng xuống, sừng sững ngay trước mặt nhóm người Vương Viễn.
"Phanh phanh phanh! !"
Cầu lửa rơi lên khiên, trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Tiểu Bạch kéo một cái, kéo tấm khiên trở về....
"Các ngươi là đoàn mạo hiểm nào, dám xen vào chuyện của Dạ Kiêu bọn ta! Chán sống rồi hả?"
Giác tỉnh giả đối diện liếc mắt nhìn nhóm người Vương Viễn, thấy chỉ có năm người, trong nháy mắt liền hăng hái lên, chỉ vào Vương Viễn lớn tiếng hỏi.
"Hắn là bạn của ta!"
Vương Viễn thản nhiên nói: "Nể mặt ta, chuyện này coi như xong đi."
"Bạn của ngươi?"
Nghe thấy lời này của Vương Viễn, tên chiến sĩ cầm đầu lập tức vui vẻ: "Vậy chẳng phải là nói, các ngươi là cùng một bọn rồi?".
"?"
Vương Viễn ngẩn người một chút, tuy không hiểu rõ đối phương phân loại mình như thế nào, nhưng vẫn gật đầu nói: "Có thể nói như vậy."
"Ha ha! Nếu là cùng một bọn, vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí!"
Tên chiến sĩ kia nghe vậy cười ha hả một tiếng, trực tiếp chỉ vào nhóm người Vương Viễn nói: "Tất cả đều giết! Cẩu vật, lại còn dám gọi người đến giúp! !".
"? ? ? ? ?"
"! ! ! ! !"
Bên phía Vương Viễn đều ngây người ra.
Ghê thật...
Thì ra ở ma đô, giết người không cần lý do cụ thể, chỉ cần ngươi với mục tiêu của bọn hắn là cùng một bọn, thì ngươi cũng là mục tiêu...
Đậu phộng! !
Người nơi này đều điên rồi hay sao?
Mỗi một tên đều có một kiểu logic hoang đường của thổ phỉ gì vậy?
Không đúng! Thổ phỉ còn có đạo lý, còn bọn hắn thì đơn thuần là xấu xa! Từng tên một đều là đồ tể giết người đỏ mắt.
Dù là Vương Viễn một bụng ý đồ xấu như vương bát đản, lúc này cũng phải than thở.
Dù sao Vương Viễn làm việc vẫn còn chút logic, làm chuyện xấu cũng phải đứng trên lập trường đạo đức...
Đối với loại người không biết nói lý như vậy, thật đúng là chịu chết.
"Cho các ngươi một cơ hội! Bây giờ cút! Nếu không thì đừng trách ta không khách khí!"
Đối mặt với loại người này, Vương Viễn cũng không quen.
Nếu như Vương Viễn không phải tới làm nhiệm vụ, không muốn gây thêm chuyện, đám người trước mắt đã sớm không còn rồi.
"Ha ha! Hắn nói hắn không khách khí với chúng ta kìa!"
Nghe thấy lời này của Vương Viễn, đối diện lại cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận