Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 494: Vương Viễn công thành kế hoạch

"Đã người ở Giang Bắc thành muốn đến ngoại viện... Vậy thì ngược lại chúng ta có thể thử một lần.""Có lý đấy! Nếu họ Hoa thật sự mời được người ở Giang Bắc thành đến, chúng ta ngược lại cũng có chút hy vọng."Nghe nói Hoa Vô Nguyệt đang tìm ngoại viện từ Giang Bắc thành, ý định của mấy lão đại các đoàn mạo hiểm lập tức thay đổi.Người ở Giang Bắc thành, đó chính là những người đã tiêu diệt được cả trăm vạn quân đoàn ma tộc của thành chủ, nếu như họ gia nhập, thì vẫn có tỷ lệ rất lớn cướp lại được Cẩm Thành.Đây chính là hiệu ứng ngôi sao.Từ đầu mọi người tuyệt vọng căn bản không nghĩ đến chuyện quay lại đoạt thành.Bây giờ thì ai nấy cũng đều có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.Dù sao người đời đều chuộng lợi.Lúc không thấy hy vọng thì chẳng ai chịu ra tay.Một khi đã nhìn thấy hy vọng thì lại sợ mình chậm chân."Muốn tham gia thì trực tiếp liên hệ ta là được rồi! Cơ hội đã mất thì không quay lại."Thấy mọi người đều đã có ý muốn tham gia, Hoa Vô Nguyệt thừa thắng xông lên, phát lời mời cho tất cả mọi người.Các đoàn trưởng đoàn mạo hiểm lớn, nhao nhao bắt đầu hưởng ứng....Ngày thứ hai! Vương Viễn cùng nhóm năm người đi tới Nhị Lang Sơn, nơi ẩn náu của Cẩm Thành.Nhìn quanh khung cảnh quen thuộc này, sơn cốc được núi bao quanh, Vương Viễn càng xác nhận... Nơi này chắc chắn là Lôi Đình Nhai trong trò chơi...Sở dĩ bây giờ nơi này không phải là Lôi Đình Nhai, vì chính mình còn chưa dùng lệnh bài lãnh địa, nên bản đồ trong trò chơi vẫn chưa phủ lên khu vực này.Đương nhiên!Lệnh bài bây giờ chắc chắn Vương Viễn không dùng liền.Vì dưới Nhị Lang Sơn chính là Cẩm Thành.Bây giờ Cẩm Thành đang bị ma tộc chiếm đóng, nghĩa là ở ngay gần ma tộc, một khi nơi này trở thành lãnh địa của Vương Viễn thì Lôi Đình Nhai sẽ biến thành chiến trường tiền tuyến.Nơi ẩn náu tự nhiên càng an toàn càng tốt, đặt nơi ẩn náu ở tiền tuyến, chẳng khác nào đưa mình làm bia đỡ đạn cho người khác.Ai lại dại gì đặt nơi ẩn náu ở cứ điểm tiền tuyến chứ.Đến lúc đó thì không phải Vương Viễn giúp người khác c·ô·ng thành, mà là người khác giúp Vương Viễn trừ hậu họa.Băng qua lối đi, Vương Viễn và mọi người đến nơi phòng nghị sự tạm thời mà đoàn mạo hiểm Sắc Màu Rực Rỡ đã dựng ở trên Nhị Lang Sơn.Dựa theo thiết lập của hệ thống, mỗi đoàn mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ nơi ẩn náu đều có thể thành lập chỗ ẩn náu cho riêng mình ở khu vực an toàn không có chủ, khu vực an toàn Nhị Lang Sơn đã sớm bị Sắc Màu Rực Rỡ chiếm giữ.Đương nhiên, chiếm cứ là chiếm cứ, mảnh đất này là lãnh địa được Vương Viễn sắc phong, chỉ cần Vương Viễn dùng lệnh bài Lãnh Chúa thì những người thuộc Sắc Màu Rực Rỡ tất cả giác tỉnh giả sẽ bị cưỡng chế trục xuất, cùng với kiến trúc do họ dựng lên và các tài nguyên đang cất giữ trong lãnh địa cũng sẽ bị Vương Viễn, Lãnh Chúa tịch thu.Đây chính là quyền hạn của sắc phong Lãnh Chúa.Cũng là lý do tại sao mọi người lại k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g như vậy khi nghe thấy bốn chữ "sắc phong lãnh địa".Đó chính là moderator đúng nghĩa mà....Khi Vương Viễn và những người khác tiến vào phòng nghị sự, tất cả các đoàn trưởng mạo hiểm ở Cẩm Thành đều đã đợi sẵn trong đó.Mọi người đang túm năm tụm ba nói chuyện thầm thì.Có người đang thăm dò nhau, có người đang trao đổi thông tin.Có người thì thảo luận xem nhiệm vụ lần này c·ô·ng thành có khả năng thành công cao không, lại có người đang tơ tưởng nên sắc phong vào vị trí nào.Ngoài ra, hai người được mọi người nhắc tới nhiều nhất.Một là thành chủ Cẩm Thành được chính phủ chứng nhận, Vương Ngọc Kiệt, là một người anh hùng hào kiệt như thế nào.Người còn lại là Vương Viễn, người đã tiêu diệt toàn bộ quân đoàn ma tộc trăm vạn người, rốt cuộc là một cường giả vĩ đại ra sao."Vương ca! Rốt cuộc anh đã đến! Tôi còn tưởng mọi người sẽ không tới chứ."Thấy Vương Viễn và những người khác vào phòng nghị sự, Hoa Vô Nguyệt k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g tiến lên đón.Trong mắt anh ta tràn ngập niềm vui.Không ngờ Vương Viễn lại thực sự tới, anh ta cứ tưởng Vương Viễn sẽ cho anh ta leo cây chứ, dù sao theo tình thế bây giờ thì lật kèo cũng là chuyện bình thường."Chuyện này!"Vương Viễn khoát tay, mặt không cảm xúc nói: "Từ xưa đều vậy, người mà không giữ chữ tín thì làm sao đứng được, dù là có giúp anh hạ thành hay không, một khi ta đã đồng ý, thì nhất định sẽ đến."Nói xong, Vương Viễn liếc mắt nhìn xung quanh.Quả thật!Đây chính là chủ thành lớn nhất, phồn hoa nhất của khu Tây Nam.Đừng nói là giác tỉnh giả, riêng đoàn trưởng của các đoàn mạo hiểm ở đây thôi cũng đã lên đến cả nghìn người... Đây chỉ mới là những đoàn mạo hiểm có quy mô tương đối lớn, cũng có thể thấy số lượng các đoàn mạo hiểm ở Cẩm Thành nhiều đến mức nào."Lão Hoa! Mấy người này là ai vậy? Sao thấy lạ mặt thế?"Lúc này, một đoàn trưởng ở không xa Hoa Vô Nguyệt lên tiếng hỏi.Có thể ngồi ở đây thì đều là những người có tiếng tăm và địa vị ở Cẩm Thành, dù không thể nói là biết hết mặt nhau, thì quen mặt cũng là chuyện rất bình thường.Nhưng mấy người Vương Viễn rõ ràng là không phải người ở Cẩm Thành.Từng người cao thấp mập ốm có đặc điểm thế này, không thể nào không có chút ấn tượng nào."Vị này đây là người lãnh đạo đội thủ vệ nhiệm vụ của Giang Bắc thành, Vương Viễn!" Lúc này Hoa Vô Nguyệt vừa nói vừa tự hào chỉ vào Vương Viễn: "Là người huynh đệ vào sinh ra tử của ta đấy." "Vương Viễn? ! Anh ta chính là Vương Viễn sao?"Lời của Hoa Vô Nguyệt vừa thốt ra, cả phòng nghị sự đều im bặt, rồi sau đó rất nhanh lại ồn ào lên."Ta nói này! Đây chính là cái Vương Viễn kia à? Trông có vẻ chẳng lợi hại gì cả.""Nhìn từ trang bị, người này hẳn là pháp sư nhỉ...""Pháp sư có ai mặc áo choàng đen không?""Chẳng lẽ lại? Người này là một t·ử Linh p·h·áp Sư?""Má ơi! Không thể nào? t·ử Linh p·h·áp Sư? Cái loại chức nghiệp rác rưởi đó mà cũng có thể thành cao thủ á?"Trên mặt ai nấy đều là vẻ khó tin.Vương Viễn tuy người cao lớn, khôi ngô, nhưng tướng mạo lại khá bình thường, mặt lúc nào cũng tươi cười, một vẻ tường hòa, hoàn toàn không giống kiểu cao thủ truyền thống.Vả lại, cái chức nghiệp của Vương Viễn lại khá là thảm.Ai cũng biết, t·ử Linh p·h·áp Sư là một chức nghiệp khó chơi nhất, ít người nhất và thuộc tính phế vật nhất trong game.Nhất là vào thời mạt thế... Vì thuộc tính quá thấp, t·ử Linh p·h·áp Sư còn không bằng một người bình thường ở chỗ đánh những con khô lâu yếu, là những người thuộc diện đầu tiên bị t·a·n s·á·t, cho đến tận bây giờ, số t·ử Linh p·h·áp Sư còn sống có thể đếm được trên đầu ngón tay.Có thể nói là nỗi sỉ n·h·ụ·c của giác tỉnh giả.Mọi người thực sự rất khó tin rằng, người đã dẫn dắt Giang Bắc thành tiêu diệt được quân đoàn ma tộc lại là người mang chức nghiệp sắp tuyệt chủng.Nếu Vương Viễn là một chiến sĩ... Có lẽ mọi người sẽ tin hơn, dù sao thì trong những câu chuyện, các chiến sĩ thường là nhân vật chính.Nếu Vương Viễn là một pháp sư... Mọi người cũng sẽ không có quá nhiều thắc mắc, bởi vì mỗi phiên bản ra pháp gia, pháp sư có lẽ không mạnh nhất, nhưng chắc chắn là đại diện cho sức mạnh.Nhưng Vương Viễn lại là một t·ử Linh p·h·áp Sư, với cái chức nghiệp t·ử Linh p·h·áp Sư cùng những con khô lâu binh yếu ớt đó, rốt cuộc thì làm cách nào để s·ố·n·g s·ó·t trong mạt thế này?"Tốt rồi! Vương ca đã đến, giờ chúng ta thảo luận một chút chuyện c·ô·ng thành đi." Hoa Vô Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp chuyển sang chủ đề chính."Khoan đã... Lão đại Hoa! Không phải anh nói còn có thành chủ sao?"Lúc này lại có người chen ngang hỏi.Vì sao mọi người lại tới đây?Một là vì có người Giang Bắc thành dẫn đầu, có thể bảo đảm khả năng thành công.Hai là vì Hoa Vô Nguyệt tìm được một người có thể được sắc phong thành chủ, có thể đảm bảo lợi ích phân chia cho tất cả.Cả hai thứ này không thể thiếu một.Vương Viễn có thật là Vương Viễn hay không thì khoan nói đến, coi như anh ta là thật, bây giờ mà không có thành chủ thì lấy gì đảm bảo quyền lợi cho mọi người.Không có đảm bảo về lợi ích thì chẳng khác gì làm công cho Sắc Màu Rực Rỡ, chỉ có đồ ngốc mới chịu làm thôi, bàn cái quần què c·ô·ng thành!"Quên chưa giới thiệu!"Nghe vậy, Hoa Vô Nguyệt vội chỉ vào Vương Ngọc Kiệt: "Vị này chính là thành chủ của chúng ta.""? ? ? ? ?""! ! ! ! ! !"Nghe Hoa Vô Nguyệt nói vậy, mọi người đều nhao nhao nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, thì thấy một cô bé đang đứng đó, mặt lạnh tanh hết nhìn đông lại nhìn tây.Một thoáng! Trong đầu mọi người trào lên hàng loạt dấu chấm câu.Ánh mắt nhìn Hoa Vô Nguyệt đều lộ vẻ p·h·ẫ·n n·ộ.Không phải chứ anh hai! ?Anh coi chúng tôi không ra gì à.Anh đưa ra một t·ử Linh p·h·áp Sư, bảo là Vương Viễn... Thì mọi người cũng tạm chấp nhận.Nhưng t·ử Linh p·h·áp Sư mà còn sống đến bây giờ trong thời mạt thế, chắc chắn phải có chỗ độc đáo của mình, vả lại mưu lược và võ lực cá nhân cũng không liên quan nhiều, việc dẫn dắt giác tỉnh giả ở Giang Bắc thành tiêu diệt quân đội ma tộc cũng không phải không thể.Nhưng bây giờ, anh ta vơ ở đâu ra một con bé, rồi nói nàng là thành chủ của Cẩm Thành...Đây đúng là dẫm đạp lên trí thông minh của người khác rồi ma s·á·t đó.Tất cả đều là dân Cẩm Thành lăn lộn cả, đương nhiên đều biết cái danh hiệu thành chủ Cẩm Thành này từ đâu mà ra.Đó chính là sau khi đ·á·n·h bại BOSS sử thi Rainald, hoàn thành nhiệm vụ thủ vệ quê hương, hệ thống đặc biệt sắc phong.Người có được danh xưng này tuyệt đối là cao thủ thật sự, không lẫn một chút tạp chất nào.Giác tỉnh giả là nữ... Trong thời mạt thế thường chỉ đảm nhiệm vị trí hậu cần, bình thường không một đoàn mạo hiểm nào sẽ để cho phụ nữ ra tiền tuyến chém g·iết quái vật ma tộc cả.Anh nói với tôi là cô bé này đ·á·n·h b·ạ·i được BOSS cấp sử thi á?Sao không bảo T·h·iền Tâ·m ·đ·ạo Cốt thắng cả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ đi.Anh muốn lừa người cũng nên có chút đầu tư đi chứ.Mà chuyện lạ hơn nữa là, con bé này lại còn là một Cách đấu gia... Một cái nghề còn phế hơn t·ử Linh p·h·áp Sư một chút.Thật là!Tất cả mọi người đang từ nóng chuyển sang lạnh ngắt, cảm giác như thể Hoa Vô Nguyệt dùng những thủ đoạn hèn hạ nhất để sỉ n·h·ụ·c mình.Không sai! Chính là sỉ n·h·ụ·c!Cứ như thể anh ta đã không hài lòng với việc sỉ n·h·ụ·c thực lực của mọi người, giờ quay sang sỉ n·h·ụ·c trí thông minh, anh ta căn bản không hề coi mọi người ra gì."Bạch!"Ngay khi mọi người đang nghi ngờ thân phận của Vương Ngọc Kiệt thì nàng không nói gì cả mà chỉ vừa động tâm trí mở ra danh hiệu để thể hiện ra ngoài.Khi danh hiệu thành chủ vừa xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Ngọc Kiệt.Toàn bộ phòng nghị sự lần nữa trở nên im phăng phắc.Sau vài chục giây, mọi người mới hoàn hồn."Không phải... Vương Ngọc Kiệt... lại là nữ?""Cái tên này có giống tên nữ đâu?""Con bé này vậy mà lại thật sự là thành chủ..."Âm thanh nghi ngờ ban đầu giờ lại càng thêm khó tin.Đệt, cô nàng trước mắt là hàng thật so với hàng giả còn khó chấp nhận hơn."Tôi biết rồi! Chắc là lúc đánh có nhiều người cùng c·ô·ng kích BOSS, rồi con bé này nhặt được cái đ·a·o cuối cùng!" Một người tương đối thông minh đã nhanh chóng nói ra mánh khóe."Có lý đấy!""Má ơi! Hóa ra là vậy!"Đám người nghe xong đều gật gù đồng ý.Đồng thời trong lòng càng thêm thất vọng.Vốn mọi người còn tưởng thành chủ của Cẩm Thành sẽ là một bậc anh hùng hào hán, ai ngờ lại là một người phụ nữ may mắn hết mức.Thất vọng, không sao kể hết sự thất vọng."Tốt!"Ngay khi mọi người đang một bụng thất vọng, Vương Viễn trực tiếp chuyển chủ đề: "Thành chủ của các người cũng đã thấy rồi, giờ tôi sẽ nói về kế hoạch c·ô·ng thành nhé.""Nói đi! Kế hoạch gì!"Mọi người nghe vậy cũng tỉnh táo lại khỏi chuyện thành chủ là phụ nữ, bắt đầu bàn chuyện chính sự."Đơn giản thôi! Ta đi c·ô·ng thành, các người chuẩn bị đủ tiền là được!" Vương Viễn nói một cách vô cùng đơn giản và trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận