Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 437: Thiếp mặt chuyển vận

Lúc này Rainald đang ở giữa không trung bay tới bay lui, trên người hắn bắn ra ngọn lửa cao mấy trượng, chỗ nào nó đến đều là vệt lửa dữ dội.
Tấn công cận chiến? Chẳng phải là nói nhảm sao? Chưa kể ngọn lửa trên người Rainald, căn bản không thể nào tiếp cận, cho dù trên người nó không có lửa, nha là nó bay trên trời thì làm sao cận chiến được?
Giác tỉnh giả cũng không thể bay, cũng đâu phải ai cũng có thể hung mãnh như Vương Ngọc Kiệt.
Ngoại trừ công kích tầm xa, Hoa Vô Nguyệt thật sự không nghĩ ra được cách tấn công cận chiến nào khác.
“Đúng vậy a! Đánh cận chiến không ổn chút nào thì phải?” Tử Thần đứng bên cạnh cũng nhíu chặt mày, hay là ta đi kéo cừu hận dẫn nó xuống đây?
Nói rồi Tử Thần lại tháo khăn che mặt xuống.
“Mang lên, mau mang lên đi!” Vương Viễn vội vàng ngăn cản nói: “Muốn đánh nó thì cần gì phải dẫn nó xuống!”
Đứa nhỏ Tử Thần này hễ không hợp ý liền thích tung đại chiêu. Trong game còn có thể nói là mỹ nhân, chứ ngoài đời dù Vương Viễn và vài người không ngại nhưng những người khác thấy sẽ có chút kinh hãi.
“Vậy phải đánh thế nào?”
Mọi người cực kỳ không hiểu.
Muốn cận chiến mà lại không cho dẫn xuống, đây chẳng phải làm khó nhau sao?
“Hắc hắc!”
Vương Viễn cười hắc hắc nói: “Chúng ta có thể biến công kích tầm xa thành công kích cận chiến mà.”
“Hả? Cái này làm sao mà biến được?”
Mọi người càng thêm mờ mịt.
“Ha ha!”
Vương Viễn liếc nhìn Tử Thần một cái.
“Chẳng lẽ…”
Thấy ánh mắt này của Vương Viễn, Tử Thần không khỏi sững sờ, lập tức hiểu được ý Vương Viễn, trên mặt lộ ra nụ cười.
Mọi người: “….”
Tử Thần nhanh chóng mang khăn che mặt lên.
“Không sai!” Vương Viễn gật đầu nói: “Có ngươi ở đây thì bao xa đều là cận chiến!”
Nói xong, Vương Viễn chỉ vào Tử Thần: “Mọi người cứ tấn công vào người hắn là được, đừng có tấn công Rainald.”
“Ta dựa vào! Ngươi điên rồi!” Hoa Vô Nguyệt nghe vậy liền giận dữ nói: “Ngươi muốn hại chết hắn sao?”
“Ngươi thì biết cái gì! Nghe ta là được!” Vương Viễn cũng không giải thích, nói thẳng: “Đây là biện pháp duy nhất! Nếu ngươi muốn mọi người chết chung thì tùy ý.”
“Cái này…” Hoa Vô Nguyệt nhìn Tử Thần.
Tử Thần gật đầu nói: “Nghe theo Ngưu ca!”
“Được thôi!” Thấy Tử Thần quyết tuyệt như vậy, Hoa Vô Nguyệt đành phải gật đầu nói: “Mọi người nghe Vương ca chỉ huy!”
“Đến! Mọi người xếp hàng, người ở phía trước đứng cách hắn trong vòng ba mét!” Vương Viễn tiếp nhận quyền chỉ huy, ngay lập tức hạ lệnh cho tất cả mọi người.
Xếp hàng xử bắn là đội hình đơn giản nhất trong tất cả các đội hình.
Mọi người làm theo yêu cầu của Vương Viễn, nhanh chóng xếp thành hàng, những hàng phía trước nhất đứng cách Tử Thần trong vòng ba mét.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Vương Viễn liếc nhìn Tử Thần.
“Ừm!”
Tử Thần quả quyết gật đầu, sau đó nhìn vị trí của Rainald.
“Nghe theo hiệu lệnh của ta! Chuẩn bị! Tấn công!”
Theo lệnh của Vương Viễn, giác tỉnh giả đứng trước mặt Tử Thần, đồng loạt giơ pháp trượng, cung tên lên, mũi tên và ma pháp nhắm vào Tử Thần mà bắn tới.
Tử Thần thản nhiên, không hề hoang mang dùng trượng vạch một đường lên không trung.
“Xoát!”
Một cánh cổng dịch chuyển màu tím trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tử Thần.
“Vù vù vù!”
Tất cả mũi tên và ma pháp trong nháy mắt đều bị cổng dịch chuyển nuốt chửng.
Cùng lúc đó, một cánh cổng dịch chuyển khác xuất hiện trên đầu Rainald, mũi tên và ma pháp vừa bị nuốt chửng kia, như mưa trút xuống.
Không hề sót cái nào đều đánh lên đầu Rainald.
“Binh binh binh!”
“Keng keng keng!”
Theo từng đám băng vụ lam sắc nổ tung, đầu Rainald màu đỏ sẫm, trong nháy mắt ngưng kết một tầng băng vụ, biến thành màu xanh trắng.
Tiếp đó, từng mũi tên rơi xuống, xuyên qua băng sương, cắm lên trán Rainald, mái đầu trọc lóc, lập tức đầy tóc, trông thật buồn cười.
Mà Rainald cũng bị đòn công kích bất ngờ này đánh cho toàn thân run lên, suýt chút nữa rơi từ trên không trung xuống.
“Hỗn trướng! Lại là ảo thuật ma pháp! Ta ghét nhất ảo thuật ma pháp!”
Bị ăn một trận đòn khiến Rainald giận tím mặt, nó hất đầu lên, liền muốn thả long viêm.
“Xoát!”
Nhưng ngay lúc này, một cánh cổng dịch chuyển khác lại xuất hiện ngay trước mặt Rainald.
Rainald thấy thế trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Chưa đợi nó kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Thì ngay sau đó, băng trụ màu lam mang theo mũi tên lần nữa ào ạt đổ từ trong cổng dịch chuyển ra, nện lên mặt Rainald, long viêm mà Rainald đang ngưng tụ trực tiếp bị đánh tan.
“Rống!”
Rainald phẫn nộ gào thét một tiếng, hai cánh vỗ mạnh, nhanh chóng bay lên cao.
Định thoát khỏi phạm vi công kích của mọi người.
Nhưng mọi người đều biết, cổng dịch chuyển không tính khoảng cách.
Đừng nói là ngươi bay lên cao hay bay xuống, trước mặt cổng dịch chuyển của Tử Thần thì đều như nhau thôi.
“Binh binh binh!”
“Vù vù vù!”
Ngay khi Rainald bay lên trời nghĩ mọi người hết cách với nó, thì một cánh cổng dịch chuyển khác xuất hiện ngay dưới hông Rainald, ma pháp và mũi tên lần nữa tuôn ra, rơi vào đúng chỗ long căn của Rainald.
“Hồng hồng hồng!”
Đợt tấn công này có thể nói là sát thương lớn mà tính vũ nhục lại càng cao.
Rainald giận tím gan gọi loạn, sau đó vội quạt hai cánh, trên không trung không ngừng xoay vòng, ý đồ né tránh công kích.
Nhưng không gian ma pháp… Chính là khắc tinh của cao nhanh nhẹn, cao né tránh.
Ngươi có bay nhanh đến đâu thì cũng có nhanh bằng dịch chuyển không gian được không?
Cổng dịch chuyển vừa mở ra, là một đợt công kích ập đến, căn bản không có không gian để mà né tránh.
Đương nhiên, quan trọng nhất là thân thể Rainald cực kỳ to lớn, chẳng khác nào cự long thực sự, chiều cao hơn mười trượng, hai cánh mở ra thì có thể che kín cả bầu trời.
Trước mặt không gian ma pháp, mục tiêu to lớn như thế chẳng phải là bia sống sao?
Cổng dịch chuyển không ngừng được mở ra.
Trên lưng, dưới cổ, trước mặt, dưới hông, trên đầu...
Mỗi một vị trí, mỗi một phương hướng.
Tử Thần chủ đạo một màn bao phủ toàn diện.
Mỗi lần cửa vừa mở, chính là một đợt ma pháp bao phủ, mỗi một đợt ma pháp bao phủ đều khiến thân Rainald đánh ra một mảnh băng sương.
Cứ thế tầm mười mấy phút.
Rainald từ một con cự long màu đỏ rực lửa đã biến thành một con cự long băng sương toàn thân bao phủ một lớp băng.
Tốc độ bay, cũng trở nên chậm lại dưới sự cộng dồn của không biết bao nhiêu lớp băng sương đặc hiệu.
“Cái này… Cái này mà cũng được sao?”
Hoa Vô Nguyệt đứng bên cạnh đều đã ngây người.
Hắn thật không nghĩ tới, BOSS lại có thể đánh kiểu này, kỹ năng của Tử Thần lại có thể dùng như vậy.
Trước đó, Rainald còn khiến mọi người bó tay hết cách, lúc này rõ ràng đã biến thành miếng thịt trên thớt gỗ, với tình huống này, Rainald bị đánh chết chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này, hưng phấn nhất không ai khác ngoài nhóm giác tỉnh giả của hoa đoàn cẩm thốc.
Ngày thường đánh BOSS, mọi người còn phải chia đội hình, phối hợp với nhau… Nào là đủ kiểu né, đủ loại chiến thuật.
Bây giờ thì chỉ cần xếp hàng thả ma pháp là xong.
Còn về chuyện ma pháp đánh vào đâu, phải đánh như thế nào, căn bản không cần mình quan tâm, cổng dịch chuyển của Tử Thần trực tiếp tiếp mặt chuyển vận, mọi người thậm chí còn không mang theo cả khả năng thất bại. Sống lâu như vậy, lần đầu tiên đánh BOSS nhàn như vậy.
“Xem ra cũng không có khó như vậy nha.” Biểu hiện trên mặt Hoa Vô Nguyệt từ kinh ngạc đã chuyển thành thả lỏng vui vẻ.
“Khó nói!” Vương Viễn nhíu mày nói: “Dù sao thì nó cũng là BOSS cao cấp, không biết có biến hình khác nữa không.”
“Rắc!”
Vương Viễn vừa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng vang vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận