Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 439: Ngoan nhân Vương Ngọc Kiệt

Hoa Vô Nguyệt đương nhiên là nhận ra Vương Ngọc Kiệt. Từ lúc mới bắt đầu, Hoa Vô Nguyệt đã rất hiếu kì, vì sao Vương Viễn đi làm nhiệm vụ lại mang theo cô nàng này. Nghiện lớn đến vậy sao? Đến khi vừa rồi, Vương Ngọc Kiệt Phi Long đi bích, một thương đâm thẳng vào mắt Rainald, Hoa Vô Nguyệt mới có nhận thức mới về nữ Cách đấu gia này. Biết cô nương này thực lực không hề kém. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, Vương Ngọc Kiệt một Cách đấu gia… vậy mà có thể một cước đá bay BOSS. Không sai! ! Đá bay! ! Gạt bỏ giới tính sang một bên, chỉ nói đến nghề Cách đấu gia này, thì đây mẹ nó vốn không phải là loại nghề nghiệp cường lực gì, bỏ xó cũng chẳng ai thèm chơi. Vị trí nghề nghiệp chỉ gói gọn trong bốn chữ: Tay chân đều ngắn, tay chân nhũn ra. Ngoài trừ có tỉ lệ may mắn thấp p·h·án định địa. Cùng cấp bậc, vật lý công kích phán định cũng chỉ nhỉnh hơn pháp sư một chút ít ỏi. Nghe nói còn có Cách đấu gia bị pháp sư nện cho vượt cấp, có thể xem là chuyện cười lớn của giới game online… Nhà thiết kế trò chơi tạo ra nghề Cách đấu gia đó, hiện tại vẫn còn bị người ta đóng đinh trên cột sỉ nhục chế giễu. Còn Rainald thực lực như thế nào, mọi người cũng đã tự mình trải nghiệm qua. Vừa rồi nó uy mãnh bao nhiêu không cần nói, dù lúc này dáng vóc có nhỏ đi, thì đến cùng nó vẫn là BOSS cấp 60 sử thi. Chỉ riêng đem đẳng cấp ra thôi, cũng đã dọa c·h·ết người rồi. Lúc này lại bị một người giác tỉnh cấp 20 đạp bay… Chênh lệch tận 40 cấp đã đành, người giác tỉnh này lại còn là Cách đấu gia, còn là nữ Cách đấu gia… Chuyện này quả thật không thể tưởng tượng được. ... Đương nhiên, Hoa Vô Nguyệt không biết là, Vương Ngọc Kiệt dù là Cách đấu gia, nhưng một cước kia cũng không phải tùy tiện tung ra. Mà đó là đại chiêu thức tỉnh của Cách đấu gia... có danh là Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước. Nghe nói hồi nội trắc, một cước này của Cách đấu gia có thể đá c·hết BOSS. Cũng chính vì vậy mà mới có người chơi chọn nghề Cách đấu gia. Chỉ tiếc rằng còn chưa ai học được chiêu này, thì đã tận thế mất rồi. Loại kỹ năng thức tỉnh 50 cấp mới học được này, thì muốn học lại càng khó. Cho nên cho đến giờ, người từng thấy cú đá này của giác tỉnh giả có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vương Ngọc Kiệt kế thừa di sản trang bị trong game nên thuộc tính bản thân không hề thấp, một cước đó chỉ mới đá văng Rainald ra ngoài, đương nhiên là hợp tình hợp lí. ... Lúc mọi người còn kinh ngạc, thì Rainald đã bò dậy, lắc đầu, nhìn chằm chằm người phụ nữ có vẻ rất quen mắt trước mặt, tức giận gào lên: "Là ngươi! ! Lại là ngươi! !" Gia hỏa này hẳn là có cùng chung tiếng nói với Hoa Vô Nguyệt. "Chưa c·h·ết?" Vương Ngọc Kiệt có chút bất ngờ trợn tròn mắt, sau đó ngoắc tay khiêu khích Rainald nói: "Đến a, tiếp tục!" "Hỗn trướng!" Thấy Vương Ngọc Kiệt vậy mà dám chủ động khiêu khích mình, ngọn lửa trên người Rainald lập tức bùng lên dữ dội, lớn tiếng kêu: "Con đàn bà ghê tởm, ngươi còn làm ta chán ghét hơn cả cái tên pháp sư ảo thuật kia! ! Các ngươi đều phải c·hết! !" Còn chưa dứt lời, Rainald đã lao tới. Rainald hình thái cự long có tốc độ cực nhanh, bây giờ bỏ thân thể to lớn, tốc độ càng nhanh hơn, độ linh hoạt cũng cao hơn. Chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười mấy thước, tay phải ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, vung về phía Vương Ngọc Kiệt chém xuống. Tốc độ quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì trường kiếm đã bổ đến trước mặt Vương Ngọc Kiệt. Nhưng Vương Ngọc Kiệt lại không hề hoảng loạn, chỉ nghiêng người một cái. "Xoạt!" Trường kiếm trong tay Rainald sượt qua mặt Vương Ngọc Kiệt. Còn chưa kịp rút kiếm xuống, tay trái của Vương Ngọc Kiệt đã nhanh chóng vươn tới nắm chặt cổ tay đang cầm kiếm của Rainald. "Tư lạp!" Chỉ thấy một làn khói mù bốc lên từ lòng bàn tay của Vương Ngọc Kiệt, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Vương Ngọc Kiệt nhướng mày, tay phải vung một cái tát vào mặt Rainald. "Bốp!" Rainald bị đánh cho giật mình. Những người khác thấy cảnh này, đều không khỏi hít vào một hơi lạnh. Mẹ nó! Nữ nhân này đúng là h·u·n·g· ·á·c a! ! Tay đã bị cháy xém mà một tiếng cũng không rên, con m·ẹ nó đúng là một nhân vật h·u·n·g· ·á·c. Điều làm cho mọi người càng thêm kinh hãi hơn là, một BOSS to lớn như Rainald lại bị tát một cái liền lệch cả mặt... Thật không ngờ lại có người mạnh mẽ đến thế. Các vị đại lão đang ngồi ở đây, đều bị khí thế của một tiểu cô nương như Vương Ngọc Kiệt làm cho kinh hãi. "Gia hỏa này, cho dù không phải là ở thời mạt thế, thì chắc cũng là cái kiểu người đánh nhau không màng đến m·ạ·n·g lăng đầu xanh." Hoa Vô Nguyệt liên tục cảm thán. Là một lão giang hồ, Hoa Vô Nguyệt đã từng gặp quá nhiều thanh niên nóng nảy, nhưng người ngoan độc như Vương Ngọc Kiệt thì đây là lần đầu hắn gặp. Vương Viễn nghe vậy chỉ mỉm cười. Không thể không nói, lần này Hoa Vô Nguyệt nhìn người quả thực rất chuẩn. Người bình thường ai lại đi đánh người khác t·à·n p·h·ế chứ. Như Vương Ngọc Kiệt từng nói, nàng tuy không có thiên phú cao, nhưng lại t·h·í·c·h đ·á·n·h nhau, thuộc kiểu người có ý thức chiến đấu siêu mạnh… Đánh đấm lại còn càng hưng phấn. "Ghê tởm! ! Hỗn trướng! !" Vừa rồi bị đá vào mặt, bây giờ lại bị tát một cái. Vết thương thì không bao nhiêu, nhưng vũ nhục thì đến tận trời. Rainald trực tiếp bùng nổ, lửa giận ban đầu từ cái c·h·ế·t của Tử Thần giờ hoàn toàn trút lên người Vương Ngọc Kiệt, hai tay mở ra, triệu hồi hơn mười quả cầu lửa đánh về phía Vương Ngọc Kiệt. "Không được! Mau đi hỗ trợ!" Hoa Vô Nguyệt thấy vậy vội vàng kêu gọi thuộc hạ đến ứng chiến. Vương Ngọc Kiệt dù mạnh, nhưng đến cùng vẫn chỉ là một Cách đấu gia, không có khiên, cũng không có kỹ năng diện rộng, thậm chí còn không có vũ khí... Đối mặt với loại thế tấn công của Vegeta này, tất nhiên không thể ngăn cản được. Nhưng Rainald và Vương Ngọc Kiệt cách nhau chưa đến vài mét, nên đến khi Hoa Vô Nguyệt vừa đưa ra mệnh lệnh, thì những quả cầu lửa đã bay đến trước mặt Vương Ngọc Kiệt. Người chơi Hoa đoàn cẩm thốc, đương nhiên không thể nào phản ứng kịp. Nhìn thấy Vương Ngọc Kiệt sắp bị bao phủ trong biển lửa. Vương Ngọc Kiệt lùi lại một bước, tay phải kéo ra một cái, một ngọn trường thương xuất hiện, tiếp đó chỉ thấy Vương Ngọc Kiệt vung trường thương trong tay, tr·ê·n dưới tung bay, tr·ê·n không vạch ra từng đường vòng cung. Mỗi một thương đều chính xác nhắm vào những quả cầu lửa. "Phanh phanh phanh phanh!" Theo liên tiếp tiếng nổ vang. Mười mấy quả cầu lửa lần lượt n·ổ tung. Vô số Hỏa nguyên tố tr·ê·n không trung phấp phới, men theo quỹ đạo múa thương, ngưng tụ thành hai đóa hoa mai. .. "Đây… Đây là... Hoa mai sáu ra! !" Một bên tên đ·i·ê·n nhìn những đóa hoa mai trước mắt, hét lớn, Xuân Ca cũng trợn mắt há mồm kinh ngạc. Chiêu thức này sao quen mắt đến thế! Để hai người cứ ngỡ như đã mấy đời rồi. Còn những người khác, thì giờ đã ngơ ngác tại chỗ. Hiển nhiên, mọi người chưa từng thấy cách đánh quỷ dị như thế này bao giờ. Cái này mẹ nó là kỹ năng trong game sao? Không thể nào! Trong game chắc chắn không có kỹ năng kiểu này! ! Đây là kỹ năng riêng của nàng. Bằng kỹ xảo của mình, liên chiêu vô dụng rồi, vừa ra tay liền cho nổ mười mấy quả cầu lửa… chuyện này có ai dám tin? Đến cả Rainald cũng phải ngẩn người, trực câu câu nhìn chằm chằm Vương Ngọc Kiệt, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được. "Lên!" Đúng lúc này, Vương Viễn ra lệnh cho Tiểu Bạch và mấy người khác. "Đoàng! ! !" Tiểu Bạch cũng đã sớm tìm đúng thời cơ, vòng ra sau lưng Rainald, vỗ tới một tấm chắn. Thằng nhóc này, một thuẫn chiến sĩ lại ngạnh sinh sinh chơi thành thích khách. "Ông ~ " Rainald bị đập một cái lảo đảo, đứng không vững. Tên đ·i·ê·n cũng thừa cơ đuổi theo, một kiếm đâm vào hậu tâm của Rainald.
Bạn cần đăng nhập để bình luận