Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 854.1: Bị thiên vị không có sợ hãi (length: 8127)

"Triệu Đại Nghĩa, ngươi —— "
Võ tướng đỏ ngầu hai mắt to như chuông đồng, đáy mắt lóe lên hung quang hận không thể lột da róc xương Triệu Phụng. Nếu là người bình thường bị hắn trừng mắt như vậy, lại thêm khí thế của võ tướng mang sát khí, không sợ vỡ mật cũng phải run rẩy cả người, nhưng Triệu Phụng thực lực không yếu, chút áp bức này căn bản không hề hấn gì. Ngược lại, lão Cừu kia càng tức giận, càng không làm gì được hắn...
Hắc hắc hắc, trong lòng hắn càng thêm sảng khoái!
Quả thực còn thoải mái hơn cả tiết đầu hạ uống một bát nước đá.
Triệu Phụng dùng bàn tay đầy vết thương vuốt ve cây Đồng Giản theo hắn chinh chiến nhiều năm, lười biếng hé mắt, nhìn xéo người kia: "Gào cái gì? Ngươi ta đâu có giao tình thân thiết như vậy. Nếu không còn việc gì, Triệu mỗ xin phép cáo từ trước!"
Hắn qua loa chắp tay, liền quay đầu quát lớn đám người phía sau: "Mấy tên lười nhác kia, còn đứng đó làm gì? Lô lương thực này nếu đưa chậm trễ, chủ công trách tội, tất cả không chịu nổi đâu!"
Nói xong, hắn lại lớn giọng.
"Áp giải đám tù binh này đi!" Triệu Phụng hoàn toàn không quay đầu, cũng chẳng buồn báo một tiếng việc chặn đường cướp tù binh với người ta.
Đám tướng sĩ dưới trướng Triệu Phụng khó hiểu bị mắng.
Nhưng chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười hề hề xin tha.
Triệu Phụng cố tình làm mặt lạnh cũng bị chọc cười, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, giơ Đồng Giản lên, hung dữ uy hiếp: "Còn không mau đi? Không đi thì quân pháp xử lý!"
Triệu Phụng lần này áp giải lương thực, cũng không dẫn nhiều quân, một phần quân lực còn phải canh chừng lương thực, căn bản không phải đối thủ của đám Thiên Hải, giờ phút này địch đông ta ít. Thế nhưng Triệu Phụng không hề lo lắng, hắn chắc chắn đối phương không dám động thủ.
Hắn dám động thủ sao?
Chẳng phải là cho chủ công phía trên có cớ nổi cơn?
Ngô Hiền nhẫn tâm dâng đầu các quan lại dưới trướng lên, chẳng phải là để xoa dịu mâu thuẫn giữa hai nhà? Cũng là để ngăn Thẩm Đường dùng chuyện Triệu Phụng gây rối để tìm cớ. Nếu hắn không giữ được bình tĩnh, những hi sinh trước đó của Ngô Hiền chẳng phải đổ sông đổ biển hết hay sao, hắn không dám!
Tuy chắc chắn như vậy, Triệu Phụng cũng đề phòng, hắn để quân mình dẫn tù binh đi trước, mình thì ở lại phía sau. Cho đến khi Triệu Phụng phóng ngựa rời đi, đám Thiên Hải cũng không hề động thủ —— mặc dù trong bọn họ có người đã nhẫn nhịn đến nỗi lòng bàn tay rướm máu.
"Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng."
"Tướng quân, chuyện này rõ ràng là Triệu Đại Nghĩa đoạt công, còn ức hiếp người ta. . . Chúng ta hao tổn biết bao nhiêu huynh đệ, nhìn đám cường đạo sắp phải đền tội lại bị Triệu Phụng nửa đường cướp mất! Nếu hôm nay mà nuốt cục tức này, sau này làm sao còn mặt mũi mà nhìn ai nữa?"
"Chuyện này nhất định không thể dễ dàng bỏ qua."
Trong lòng các võ tướng chứa đầy một ngọn lửa giận ngút trời.
Đang lúc mọi người nhao nhao đòi hả giận, võ tướng cầm đầu giận đến thổ ra một ngụm máu tươi. Còn chưa kịp để người hai bên đỡ lấy, hắn đã "Phì" một tiếng phun ra một bãi nước bọt dính máu, đưa tay quệt vệt máu còn dính trên khóe miệng. Ngực phập phồng kịch liệt theo nhịp thở dồn dập, hàm răng vì quá kích động mà run lên: "Triệu Đại Nghĩa làm nhục ta, đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn!"
Đúng vậy, cơn giận này không thể cứ như vậy mà nuốt trôi!
Hắn đột ngột kéo dây cương, thay đổi hướng: "Đi!"
Không nói đến việc Ngô Hiền nhận tin này đến mức nào sốt ruột, Triệu Phụng thì đang vui vẻ, hắn về đến nơi đã lâu vẫn còn cảm giác như đang trong mộng. Cười hỏi hai người bên cạnh: "Các ngươi có thấy bộ mặt của hắn vừa nãy không? Vừa đen, vừa xanh, vừa đỏ, vừa lục!"
Chúc Quan khẽ càu nhàu.
"Đó là mặt người sao?"
Ai, trình độ văn hóa của tướng quân nhà mình không cao mà.
Triệu Phụng hồi tưởng khuôn mặt lão Cừu kia nghiến răng nghiến lợi mà méo mó, vỗ đùi cười ha ha: "Dám đánh cuộc, hắn trở về có thể tức giận đến mấy đêm ngủ không được, càng nghĩ càng tức, càng giận càng sầu. Hắc hắc, tốt nhất là hắn có thể tự tức đến điên loạn kinh mạch!"
Loại người như vậy thì nên có cái loại báo ứng này.
Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng lỡ đâu?
Triệu Phụng sờ bộ râu quai nón rậm rạp của mình, dường như đến sợi râu cũng lộ ra vẻ vui mừng: "Lão tử cùng hắn quen biết bao năm nay, đây là lần đầu tiên khiến hắn phải nếm trái đắng như vậy! Bộ dạng hắn có tức mà không phát ra được, thật là cảnh đẹp ý vui. . ."
Hắn vừa nói vừa đắc ý mấy lần.
Lại dùng giọng điệu có chút tiếc nuối thở ngắn than dài, đau lòng nhức óc: "Chỉ hận ta không có kỹ nghệ vẽ như Công Túc, nếu không nhất định phải dùng bút chấm máu thủ lĩnh đạo tặc, đem hắn tỉ mỉ miêu tả lên giấy, mỗi ngày ba bữa lấy ra xem ăn cơm."
Cũng không thể trách Triệu Phụng giờ phút này lại vui vẻ như thế.
Hắn dưới trướng tiền nhiệm, mỗi ngày phải chịu cái loại khí thải này, hầu như lần nào cũng đều là hắn biết điều mà lui một bước. Thường nói, lùi một bước trời cao biển rộng, mà đến chỗ Triệu Phụng thì là lùi một bước, lùi mãi, nếu không hậm hực thì chắc trái tim của hắn cũng phải mạnh lắm.
Đắc ý thì đắc ý, nhưng sự tình vẫn phải giải quyết.
Tuy rằng cái đầu người này Triệu Phụng cầm được vô cùng hả hê, nhưng chuyện hắn kiếm lợi cũng là sự thật. Mà lại, với sự hiểu biết của Triệu Phụng đối với đám người kia, bọn họ khí lượng chẳng lớn chút nào, sau khi về chắc chắn phải thêm mắm dặm muối tố cáo. Bên chủ công cũng nên chuẩn bị ứng phó trước.
Mấy canh giờ sau—— Triệu Phụng dẫn người đưa lương thảo đến nơi an toàn.
Người phụ trách tiếp quản lương thực chính là khuê nữ của hắn.
Đương nhiên, bây giờ trong quân, đó là đồng liêu của hắn.
Triệu Uy dẫn người kiểm kê lại số lượng lương thực, đối chiếu không sai sau mới đóng dấu, nghiệm thu thành công. Nàng chú ý thấy áo giáp của Triệu Phụng vẫn còn dính máu, tùy tùng cũng có vẻ như vừa trải qua giao chiến. Không khỏi lo lắng hỏi: "Chuyến này của Triệu tướng quân thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi, nửa đường còn vớ được con thỏ."
Triệu Uy nghe vậy cũng yên tâm được đôi phần.
Triệu Phụng hỏi nàng: "Ngươi có biết chủ công ở đâu không?"
Thẩm Đường sau khi hết xui xẻo, nhờ có thân thể cường tráng của võ giả, hoàn toàn thoát khỏi đôi nạng gỗ, dẫn quân đi tiền tuyến. Đương nhiên, nàng đến tiền tuyến cũng không phải để đánh nhau, mà là mang theo Tần Lễ, đến đâu thì vẽ bản đồ đến đó.
Ngoài việc làm khuôn mẫu xây dựng quận huyện, một hạng mục lớn khác là dẫn dòng và khai thông sông Miểu Giang. Vì chuyện Đồ Long Cục phong băng mặt sông, dẫn đến Miểu Giang gây lũ, khiến quận huyện hai bờ sông gặp tai họa ngập úng. Trong đó có lẽ do chính quyền địa phương không làm tròn trách nhiệm, không khai thông dòng chảy và gia cố đê điều, nhưng cũng có vấn đề về hướng đi không hợp lý của dòng sông...
Yên Châu có địa thế bằng phẳng, lại gần Miểu Giang, con sông quan trọng nhất ở Tây Bắc Đại Lục, nếu không tận dụng cho tốt thì thật đáng tiếc. Nếu có thể khai hoang thích hợp, có lẽ có thể hồi sinh Yên Châu, trở thành kho lương lớn nhất dưới tay nàng!
Địa thế của Kiền Châu bên cạnh thì không được ưu việt như vậy.
Nhưng Kiền Châu từng là quốc đô của mấy đại quốc ở Tây Bắc Đại Lục, dù là kinh tế hay văn hóa đều có chỗ nổi bật, cũng là trọng điểm khai phá. Chỉ là Thẩm Đường có hạn tinh lực, quá nhiều việc phải lo, trước mắt chỉ có thể ưu tiên giải quyết vấn đề cơm no áo ấm.
Khi Triệu Phụng đến, trong trướng của Thẩm Đường treo đầy các loại bản đồ. Ngoài nàng và Tần Lễ mấy người, bên dưới còn có mấy người xa lạ ngồi, vẻ mặt run rẩy. Nhìn trang phục của bọn họ, có lão nông bình thường, có bạch thân dân dã, cũng có cả tiểu lại địa phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận