Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 569: Đầy trong đầu sinh ý (length: 8344)

"Ngươi muốn hai thứ đồ này làm gì?"
Nàng lần đầu phát hiện đầu óc mình không đủ dùng.
Thẩm Trĩ ngón tay nghịch nghịch khăn, không mấy tự tin: "Tình cờ nghe nói, mấy ngày nữa là sinh nhật Bạch Đô Úy, cho nên..."
"Qua mấy ngày là sinh nhật Thiếu Huyền?"
Thẩm Đường thật sự không biết.
Không chỉ Bạch Tố, những người khác nàng cũng không biết. Đám người này cũng chưa từng có thói quen mời khách sinh nhật, nàng tặng quà cũng không biết lúc nào đưa. Đương nhiên, cũng có lẽ là biết nàng xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, tất cả mọi người không tiện nhắc Thẩm Đường, dứt khoát không làm?
Cũng không phải là không có khả năng này.
Thẩm Trĩ khẽ gật đầu: "Ừ."
"Thiếu Huyền thích sáp ong với hạt giống hoa?" Thẩm Đường không biết chuyện này thì thôi, nếu biết, ra ngoài phép tắc cũng muốn chuẩn bị chút gì đó, có thể nàng cẩn thận hồi tưởng lại sở thích của Bạch Tố, lại phát hiện người sau ngoài tu luyện thì chỉ còn lại mỗi việc luận bàn luyện binh.
Thẩm Trĩ vội vàng giải thích: "Không phải không phải, là, là Bạch Đô Úy ngày thường quá đạm bạc, nên muốn làm ít Yên Chi Hoa lộ tặng nàng..."
Kỳ thật nàng ngay từ đầu đã nghĩ là để hợp ý, tìm mấy khối khoáng sản hiếm hoặc sao chép vài quyển binh thư quý hiếm, làm sao lý tưởng thì đẹp đẽ, thực tế thì phũ phàng - bất luận là khoáng thạch hay binh thư quý hiếm đều không dễ có được, làm cho nàng rất sầu não.
Thêu cái khăn tay?
May một bộ y phục?
Làm một cái túi tiền?
Sao nàng trước đây đã từng tặng rồi.
Tặng nữa, chẳng phải lộ ra nàng không dụng tâm sao?
Nghĩ đi nghĩ lại lại đánh chủ ý lên Yên Chi Hoa lộ. Không ai quy định võ nhân phải suốt ngày đầy bụi đất, mặt mày không trang điểm, lôi thôi lếch thếch. Dùng Yên Chi Hoa lộ cũng sẽ không làm giảm thực lực hay mất đi khí khái anh hùng, bất quá chỉ là vì tự làm đẹp.
Lùi một bước mà nói, không thiếu văn sĩ hoặc võ nhân cũng rất chú ý ngoại hình, trâm hoa thoa phấn, tinh xảo vô cùng.
Đặt lên người nữ võ nhân sao lại không được?
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, không phân biệt nam nữ.
Thẩm Đường: "Thiếu Huyền hẳn sẽ thích."
Trong lòng có chút khó nói hết.
Nàng nhớ kỹ Thẩm Trĩ một mực hiểu lầm Bạch Tố là nam nhân, để biểu thị ngưỡng mộ, khăn, áo, túi tiền kiểu này nàng đưa không ít, Bạch Tố cũng không thấy có gì không ổn – chỉ coi Thẩm Trĩ là đang biểu đạt lòng biết ơn chuyện cứu mạng trước đây và sự chăm sóc sau này.
Cố Trì cái tên này thì được xem kịch hay, còn ở trước mặt Thẩm Đường mà than thở: "Cái tên Bạch Đô Úy của ta thật là có số đào hoa."
Thẩm Đường lúc đó cảm thấy lời Cố Trì có vấn đề.
"Thiếu Huyền thế nhưng là Bảo Bối, không thèm mới là lạ."
Cố Trì nín cười: "Không phải cái này lạ, chỉ là nói Bạch Đô Úy số đào hoa sao nhiều vậy, hết đóa này đến đóa khác."
Thẩm Đường: "? ? ?"
Cố Trì chia sẻ chuyện bát quái: "Vị Thẩm Trĩ nương tử kia sợ là đã thầm mến Bạch Đô Úy từ lâu, nếu không sao tặng đồ chăm chỉ vậy? Chủ công nghĩ nữ công không tốn thời gian sao?"
Chính là vì thích nên mới nguyện ý đầu tư công sức.
Anh hùng cứu mỹ nhân quả thật là chiêu thức cưa đổ trái tim giai nhân lợi hại, dù rằng tình tiết đã cũ mèm, trong những cuốn truyện bình dân vẫn không ngừng khai thác.
Thẩm Đường: "... Có thể, Thiếu Huyền là nữ mà..."
Cố Trì hỏi ngược lại: "Vị Thẩm Trĩ nương tử kia biết không?"
Dù Bạch Tố không cố ý che giấu thân phận, sơ hở không ít, nhưng với tư duy theo quán tính "Nữ nhân không thể nào là võ nhân", Thẩm Trĩ trước sau không hề nghi ngờ đến khả năng nhận lầm giới tính này.
Cho dù phát hiện dấu vết, cũng sẽ tự giải thích.
Giống như Kỳ Thiện mấy người lúc đầu không tin Thẩm Đường là nữ tử, vì thời gian dài nhận thức cố hữu quá khó phá vỡ.
Thẩm Đường: "..."
Nàng suy nghĩ ba giây, quyết định.
Không cần bận tâm Thẩm Trĩ thể trọng, sớm đưa nàng nhét vào học viện, làm lại công việc xếp lớp, còn lại để nàng tự lĩnh ngộ.
Thẩm Trĩ đã lĩnh ngộ.
Nhưng việc tặng quà chỉ ngừng lại mấy ngày đã tiếp tục.
Có lẽ vì cùng giới tính, lại thêm tuổi nàng lớn hơn Bạch Tố một chút, Thẩm Trĩ ngược lại không còn e dè, quen thuộc rồi thì lại tự xưng "A tỷ", sau khi biết hoàn cảnh đáng thương của Bạch Tố, càng thêm thương cảm, càng nhiệt tình hơn.
Không làm gì cũng quan tâm ân cần.
Thẩm Đường âm thầm quan sát hai nàng hồi lâu.
Nếu không phải nàng ám chỉ, chắc chắn Thẩm Trĩ không có ý đó, tình hình này thật sự là —— [quýt nhà ta xanh tốt].
Sáp ong và hạt giống hoa đều không khó kiếm, Thẩm Đường trước khi đến, Ninh Yên đã đồng ý. Thẩm Trĩ hài lòng làm lễ rồi lui xuống.
Sau khi Thẩm Trĩ rời đi, Ninh Yên thấy vẻ mặt Thẩm Đường vẫn còn chút hoảng hốt: "Chủ công là không thích nàng tiếp xúc với Bạch Đô Úy sao?"
Sợ lo lắng làm chậm trễ việc tu hành của Bạch Đô Úy?
Thẩm Đường vội lắc đầu: "Chỉ cần không ảnh hưởng công việc, tự mình giao hảo với ai, quan hệ tốt bao nhiêu, ta quản được sao? Yên Chi Hoa lộ kia, ta tuy chưa từng làm, nhưng cũng biết hình dạng của nó. Sáp ong còn dễ, loại hoa này có tác dụng gì?"
Nàng trăm mối vẫn chưa tìm ra lời giải.
Đến khi Ninh Yên công bố đáp án.
"Thứ đó là để giúp Bách Hoa nảy mầm."
Bước chân Thẩm Đường dừng lại.
"Giúp Bách Hoa nảy mầm?"
Ninh Yên tiếc nuối nói: "Nói đến cũng tiếc, nàng tuổi hơi lớn, lại từ nhỏ chỉ ở trong khuê phòng, linh khí trời cho đã hao mòn hơn phân nửa, không hề có chút cộng minh nào với ngôn linh thông thường, có lẽ không thể đi theo con đường mưu sĩ được. Ngược lại hợp với một chút ngôn linh tình cảm nam nữ."
Vì sao cùng là ngôn linh, mà ở trong tay mỗi người lại có thể phát huy hiệu quả khác nhau? Bởi vì mỗi người lý giải lệch khác nhau.
Tuổi càng nhỏ, càng dễ tạo hình.
Còn Thẩm Trĩ thì đã trưởng thành.
Là con thứ, từ nhỏ đã đối mặt với việc đấu đá nội trạch, tranh thủ tình cảm, rồi học những kỹ năng khuê các cần nắm giữ như cai quản tiền bạc, quản lý gia nhân. Mỗi năm xuân đến ngắm hoa, đông về thưởng tuyết...
Cầm kỳ thi họa cũng chỉ để bồi dưỡng tình cảm mà thôi.
Tháng ngày tích lũy, đã sớm định hình.
Chưa từng thấy qua trận mạc binh đao, trong lòng cũng chẳng có hùng tâm tráng chí, làm sao có thể cộng hưởng với ngôn linh về mưu lược và quân sự?
Thẩm Đường cũng không tiếc nuối: "Ta trước đây đã nói rồi, không chỉ nhìn vào việc các nàng có thể làm tướng, chỉ cần có thể tìm đúng vị trí của mình, phát huy sở trường, là coi như thành công. Đã văn khí của nàng có thể giúp hoa cỏ sinh trưởng, vậy thì chờ sau này khi ngưng tụ được Văn Tâm, có thể ổn định vun trồng hoa cỏ, không phải rất tốt sao?"
Ninh Yên hồi lâu mới thốt ra một câu.
"Thợ tỉa hoa?"
Thẩm Đường xoa cằm nghĩ ngợi: "Ừ, cũng chưa chắc nhất định là thợ tỉa hoa, có lẽ sau này sẽ có người có cùng chí hướng với nàng, cùng nhau phát triển cái ngành này, còn có thể tạo ra một chuỗi thương mại về Yên Chi Hoa lộ, rồi mở xưởng nhuộm công nghiệp và kiến trúc? Thế cục càng bình ổn, kinh tế càng giàu có, khi người dân đủ ăn mặc thì sẽ có tiền dư, tự nhiên sẽ theo đuổi nhu cầu của mình."
Ninh Yên: "..."
Dòng suy nghĩ này nàng thật không ngờ tới.
Lại nghe chủ công nói: "Ta nhớ có ai đó từng nói, tiền của phụ nữ và trẻ con là dễ kiếm nhất, mà cũng nhiều lợi nhuận nhất. Cứ lấy loại Yên Chi Hoa lộ tốt nhất ra làm ví dụ, có thể bán được mấy trăm thậm chí hơn ngàn văn."
"Chỉ với một hộp nhỏ như vậy..."
Thẩm Đường dùng ngón tay khoa tay thành kích thước "Một hộp".
Cuối cùng vẫn lắc đầu cảm khái.
"Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, bất kể nam hay nữ, giàu hay nghèo. Bây giờ dân chúng vẫn còn nghèo, nhưng rồi sẽ có một ngày trở nên giàu có. Chúng ta sẽ bán Yên Chi Hoa lộ quý cho người có tiền, còn cho người bình thường với mức giá ổn định. Cũng có thể làm đa dạng màu sắc, bao bì, làm phiên bản giới hạn ngày lễ, phiên bản giới hạn theo bộ... Nếu bất luận giàu nghèo ai cũng có thể mua được Yên Chi Hoa lộ mình ngưỡng mộ..."
Thẩm Đường dường như đã thấy vô số vàng bạc bay về túi của mình, nàng cản cũng không được.
Vỗ nhẹ vai Ninh Yên: "Bàn trang điểm của phụ nữ, làm sao thiếu được thứ lợi hại như thế này? Cái Thẩm Trĩ này rất có tiền đồ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận