Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 191: Hiếu thành loạn (length: 12197)

Địch Nhạc không hiểu Thẩm Đường đang ám chỉ điều gì.
Hắn còn nghĩ Thẩm Đường chỉ đơn thuần thương cảm cho cái chết thảm của dân chúng, nên tiếp lời thở dài: "Với độ cao và lực ném đó, đừng nói người bình thường, ngay cả ta cũng không dám chắc mình rơi xuống đất sẽ bình an vô sự, phần lớn vẫn là bị thương gân cốt phải nằm liệt giường ba năm ngày..."
Địch Nhạc, một thất đẳng công đại phu còn thảm như vậy, huống chi những người dân thường ốm yếu kia? Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho họ chết trước khi quá đau đớn, còn lại—thực sự là ngoài tầm với, lực bất tòng tâm!
Nghĩ đến đây, Địch Nhạc hận không thể đấm nát cái công sự che chắn kia, nhưng không thể không giữ bình tĩnh mà ngăn cản. Quân địch quá đông, họ chỉ có mấy trăm tàn binh đang kiệt sức, xông ra chỉ là tự nộp đầu cho địch mà thôi.
Thẩm Đường nói: "Ta không có ý đó."
Nàng cũng không nghĩ thật có người sống sót sau khi bị máy ném đá văng qua tường cao, mà là do linh tính mách bảo, theo sát ánh sáng lóe lên trong đầu, nàng có một vài suy đoán đáng sợ: "Ta lo thi thể dân chúng sẽ gây ra dịch bệnh."
Nghe hai chữ "dịch bệnh", da đầu Địch Nhạc lập tức run lên.
Hắn lắp bắp: "Dịch...dịch bệnh? ? ?"
Địch Nhạc kinh hãi nhìn về phía cửa thành Hiếu Thành.
Không biết là do Thẩm Đường ám chỉ hay do tác dụng tâm lý, hắn thấy thành Hiếu Thành trong đêm tối lúc này giống như một con quái thú đang co quắp run rẩy trên mặt đất, hơi thở yếu ớt.
Trước mặt quân phản loạn đang nhe nanh vuốt, nó không còn sức chống cự.
Thẩm Đường nói: "Có gì đáng kinh ngạc?"
Địch Nhạc hỏi: "Sao ngươi đột nhiên nghĩ đến chuyện này?"
Thẩm Đường: "Sau tai họa lớn ắt có dịch bệnh lớn."
Nàng vừa nghĩ những người dân kia sao ai nấy đều ốm yếu? Cứ mười người thì có ba bốn người khỏe mạnh, dù sao trong tình hình hiện tại, người già trẻ con khó sống, thêm sức đề kháng yếu, tỉ lệ mắc bệnh sẽ cao hơn thanh tráng niên. Nhưng—dân chúng bị ném vào thành Hiếu Thành toàn bộ đều có vẻ bệnh tật, điều này rất bất thường!
Không giống như quân phản loạn tùy tiện bắt được mà là từng người được tuyển chọn kỹ càng. Một khi có suy nghĩ này, các suy đoán khác liền hợp lý, thuận theo tự nhiên. Quân phản loạn sao không tự nhiên lại chọn một đám dân ốm đau mà ném vào Hiếu Thành?
Nếu chỉ để đe dọa, dân nào mà chẳng như nhau?
Sao lại cố ý phí thêm một công đoạn lựa chọn?
Trừ khi, bọn họ cố ý tung dân bệnh vào!
Nghĩ theo liền nhớ đến câu nói kia.
"Tuy lời này không hoàn toàn đúng, nhưng quan sát kỹ cuộc sống người dân sau mỗi trận thiên tai nhân họa đều thấy có chút đạo lý. Dịch bệnh phần lớn liên quan đến việc uống nước bẩn, ăn đồ ô nhiễm, thêm vào chuột, muỗi lây lan, cực kỳ dễ bùng phát thành đại dịch."
Thiên tai như lũ lụt, nhân họa như chiến tranh.
Hiện giờ không có thiên tai, nhưng nhân họa ngay trước mắt.
Hiếu Thành bị phản quân vây khốn, dân trong thành không chỉ đối mặt với uy hiếp của quân phản loạn mà còn phải đối mặt với nguy cơ thiếu nước, thiếu đồ ăn. Cùng bị nhốt còn có các loài vật khác, như rắn, côn trùng, chuột, kiến. Bọn chúng đói khát, cái gì cũng ăn được cả.
Địch Nhạc sững sờ hồi lâu.
Hắn biết sau thiên tai nhân họa thường dễ có dịch bệnh hoành hành, nhưng chưa bao giờ nghĩ là liên quan đến đồ ăn, thức uống, hắn chỉ nghe thầy thuốc trong tộc nhắc đến, nói rằng "Ôn dịch phát sinh do bệnh, không phải gió, không phải lạnh, không phải nóng, không phải ẩm ướt, mà do giữa thiên địa có một loại dị khí sinh ra."
Nói một cách dễ hiểu, ôn dịch này là do tà khí giữa trời đất gây ra, tà khí nhập thể sẽ sinh dịch bệnh, những người thể trạng yếu, như người già trẻ con dễ trúng nhất. Cái gì là tà khí? Chắc cũng tương tự thiên địa chi khí, văn khí, võ khí.
Chỉ là thiên địa chi khí có thể hóa thành văn khí, võ khí để con người sử dụng, là loại khí có ích, còn tà khí thì chỉ gây dịch bệnh.
Các mùa khác nhau, tà khí cũng có mạnh yếu khác nhau.
Vậy mà—Thẩm tiểu lang quân lại nói dịch bệnh liên quan đến nước uống.
Hắn nên tin thầy thuốc hay tin tiểu lang quân?
Địch Nhạc tạm thời gạt vấn đề này.
Hắn hỏi: "Mấy cái xác này...sao lại gây dịch bệnh? Dân chúng trong thành tuy đói khát nhưng cũng không đến nỗi ăn thịt người chứ."
Dù sao cũng chưa đến mức hết lương cạn đạn.
Thật đến lúc đó, thi thể cũng nát bét rồi.
Thẩm Đường hỏi lại hắn: "Nếu ngươi là dân trong thành hay binh sĩ, từ trên trời rớt xuống nhiều xác chết như vậy, ngươi sẽ để chúng tự phân hủy hay cố gắng chôn cất, hay sẽ cho tiện tay vứt xuống hào thành? Nếu là chôn cất thì rắn, côn trùng, chuột, kiến đói khát cũng sẽ đào lên, còn nếu ném xuống hào thành...nước hào thành và nước người dân dùng thông nhau, có thể sạch được sao?"
Ngoại trừ một số gia đình khá giả có nước đun sôi để uống, phần lớn dân đều dùng nước lã. Họ nghĩ chỉ cần nước trong là uống được, không hề hay biết trong nước ẩn chứa vô vàn vi sinh vật, thậm chí ký sinh trùng.
Người có khỏe đến mấy cũng không chịu nổi kiểu đó.
Địch Nhạc lưỡng lự: "Cái này..."
Hắn muốn nói chẳng phải xưa nay vẫn thế sao?
Cũng đâu có dịch bệnh tràn lan.
Nếu như uống nước mà nguy hiểm đến vậy, trên đời còn ai sống nổi? Chỉ là Thẩm Đường nói như đinh đóng cột khiến hắn không thể không tin.
"Dù phản quân vô tình hay cố ý làm như vậy..." Thẩm Đường nói đến đây ngập ngừng, thần sắc có chút ảm đạm. Cho dù là loại nào, nàng có thể làm gì được chứ? Vừa không thể ngăn được thế như chẻ tre của quân phản loạn, vừa không cứu được dân chúng Hiếu Thành khỏi lầm than.
Đột nhiên, một cảm giác bất lực trào dâng khiến nàng thở dài.
Nhìn trơ mắt một bi kịch thảm án xảy ra mà không thể làm gì để thay đổi, chỉ mình nàng hiểu rõ sự đắng chát đó.
Nàng từng cười nhạo Kỳ Thiện có tài năng mà trời sinh tính bi quan, không vừa mắt cái thế đạo này, sao không tích cực dấn thân vào, chọn một minh chủ rồi dốc lòng phò tá, cùng nhau dẹp loạn thiên hạ... Dù thành hay bại, cũng hơn là ngồi một chỗ châm chọc.
Bây giờ mới thấy, chính nàng mới là Tiểu Sửu.
Hình như nàng đã hiểu vì sao Kỳ Thiện lại nói "Bốn bể không đâu là 'thời bình' ", không phải hắn bi quan, mà do nàng nhiệt huyết tuổi trẻ chưa từng nếm mùi đời, chưa biết "bình định loạn thế" nặng nề như thế nào.
【 Cảnh cũ mờ rồi càng thêm sầu mới 】.
Bình định thiên hạ nào dễ dàng vậy chứ.
Cuối cùng cũng chỉ còn một tiếng thở dài—— Muốn mua quế hoa mang rượu tới, nào ngờ chẳng được như tuổi thiếu thời.
Người thiếu niên à...
Thẩm Đường chưa hết thở than đã bị Kỳ Thiện giáng một cái tát vào ót. Nàng ôm đầu bị đánh đau, trừng mắt với Kỳ Thiện: "Ngươi sao đánh lén ta?"
Không hề có võ đức!
Kỳ Thiện nhíu mày: "Ngươi đang trưng cái mặt gì vậy?"
Tụt hết cả tinh thần như nhà có tang, nhìn mất cả hứng.
Thẩm Đường xoa ót: "Chẳng phải ta đang đột nhiên hiểu ra tâm trạng lúc đó của ngươi sao? Ai— coi như hai ta huề nhau, ta không đôi co với ngươi. Lần sau đánh nhẹ chút."
Nếu không phải biết hắn không ác ý, nàng đã bẻ tay hắn rồi.
Kỳ Thiện: "..."
Hồi lâu hắn mới hiểu Thẩm Đường nói cái gì.
Hắn dở khóc dở cười: "Một đứa mười hai tuổi như ngươi cũng than thở gì vậy? Cũng đâu có xế chiều đến nỗi bước không nổi?"
Cứ làm bộ ông cụ non thật là đáng đánh.
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện lại nhíu mày, trêu nàng: "Ấu Lê mới mười hai, ta cũng mới hai mươi tư, tuổi này đã bắt đầu cảm thán 'Nào ngờ chẳng được như tuổi thiếu thời', vậy ngươi để Chử Vô Hối cảm thán cái gì?"
Bọn họ đều còn trẻ.
Trẻ có nghĩa là có sức.
Sao có thể bị "bình định thiên hạ" làm nhụt ý chí!
Tòa Hiếu Thành trước mắt cũng chỉ là một góc của tảng băng chìm trong toàn bộ loạn thế này, chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi. Hiện giờ bọn họ bất lực, không có nghĩa là về sau cũng vậy. Cho dù là hắn hay Thẩm tiểu lang quân, đều không nên bị khó khăn trước mắt đánh gục mất tinh thần!
Thẩm Đường: "..."
Nhất thời không biết nên mỉa mai Kỳ Thiện luôn miệng công kích, hay nên mỉa mai hắn đang bị lên cơn nhiệt huyết quá mức?
Cũng may nhờ Kỳ Thiện cắt ngang, nàng thuận lợi thoát khỏi cảm giác bất lực, bắt đầu suy nghĩ cách đối phó.
Quân mình người ít, lương thực thì gần như không có.
Đánh chính diện với quân phản loạn là không thể.
Vậy, có thể đi đường vòng không?
Ví như—Dùng gậy ông đập lưng ông? Hoặc cắt đứt tuyến hậu cần của bọn chúng, cố hết sức gây rối? Hay là lẻn vào thành, liên lạc với chỉ huy quân đội đang đóng tại Hiếu Thành, nhắc nhở về tai họa sắp xảy ra?
Thẩm Đường còn đang lưỡng lự.
Cuối cùng, nàng vẫn muốn thương lượng với Kỳ Thiện và mọi người.
Kết quả thương lượng chưa biết thế nào, nhưng Dương Đô Úy một đại nam nhân lại đỏ cả vành mắt, suýt chút nữa là rơi lệ trước mặt mọi người. Hắn không ngờ trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này, lại có nghĩa sĩ sẵn sàng dốc sức vì Hiếu Thành.
Thẩm Đường: "..."
Này, nếu Dương Đô Úy mà biết người cắt xén ngân khố là ai thì chắc sẽ tại chỗ nổi giận, xé xác nàng ra mất.
_(:з)∠)_ Kỳ Thiện hứng thú với phương án thứ nhất.
Địch Hoan lại thiên về phương án thứ hai.
Dương Đô Úy bác bỏ phương án thứ ba.
Mấy người bọn hắn văn sĩ cùng võ giả có thể trong tình huống không kinh động địch nhân mà chui vào Hiếu thành, nhưng đám binh lính đi theo thì không được, một khi không có bọn hắn chỉ huy điều hành, gặp phản quân chính là cái chết. Còn cái thứ nhất cùng cái thứ hai, hắn lại đung đưa không ngừng.
Địch Hoan: "..."
Lựa chọn khó khăn chứng lại tái phát đúng lúc.
Thẩm Đường lẩm bẩm: "Nếu như có thể vây Ngụy cứu Triệu thì tốt."
Để phản quân chủ động rút quân!
Chỉ tiếc bọn họ không biết mối đe dọa của phản quân ở đâu, phương án thứ nhất cùng thứ hai cũng chỉ là lấy quấy rối làm chủ, rất khó gây tổn thương mang tính hủy diệt cho phản quân. Nếu như có thể mượn lực đánh lực thì cũng tốt...
Mượn lực...
Đánh lực?
Trong đầu Thẩm Đường bỗng nhiên lóe lên điều gì.
Nàng nói: "Chờ một chút – ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, chúng ta có lẽ có thể mượn lực đánh lực. Lấy mâu của bọn họ đánh khiên của mình... Để Trịnh Kiều cả nhà chó cắn chó đi! Binh lực của chúng ta ít, nhưng tuyệt đối có người binh lực nhiều, chẳng phải Trịnh Kiều đó sao?"
Địch Nhạc nói: "Trịnh Kiều phái binh viện trợ Hiếu thành?"
Địch Hoan cũng nói: "Khả năng không lớn."
Trệ vương cầm đầu phản quân đột nhiên làm phản tập kích, Trịnh Kiều bên kia còn không biết đến khi nào mới nhận được tin tức. Hơn nữa, Hiếu thành tuy là châu phủ của Tứ Bảo quận, vị trí địa lý của Tứ Bảo quận cũng không tệ, nhưng vẫn chưa quan trọng đến mức Trịnh Kiều sẽ rút hết quân đặc biệt đến chiếu cố.
So sánh mà nói, các vùng đất đã mất khác quan trọng hơn.
Thẩm Đường lại nói: "Nếu như... Quốc tỷ ở Hiếu thành thì sao? Trong tay Trịnh Kiều có Canh quốc quốc tỷ, cho nên hắn không coi phản quân ra gì, nhưng nếu quốc tỷ ở Hiếu thành rơi vào tay đám Trệ vương phản quân kia, tình huống sẽ khác đi nhiều! Nếu Trịnh Kiều biết, chắc chắn sẽ lập tức phái quân ngăn chặn! Chỉ cần Hiếu thành có thể cầm cự đến lúc đó, có lẽ sẽ có chút hy vọng sống!"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận