Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 67: Quan tài (length: 8851)

"Thẩm lang, không, Thẩm gia đại nương tử, ngươi còn gì để nói?"
Thẩm Đường giật mình đứng chôn chân tại chỗ.
Tâm trí và đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Nàng không bao giờ ngờ rằng người phát hiện ra trước lại là Cố tiên sinh.
Tuy vậy... nàng cảm thấy mình vẫn còn cơ hội giãy giụa.
"Thẩm gia đại nương tử? Cố tiên sinh thấy ta là nữ nhân sao? Một nữ nhân có văn tâm bút ký ư? Ngươi không thấy câu chuyện này quá hoang đường sao? Đến truyện chợ búa cũng không dám bịa đặt vô căn cứ như thế!"
Khi chưa có đủ thực lực mạnh mẽ, một nữ nhân vốn bị cho là không thể có văn tâm võ gan lại có được văn tâm, bất kể bị coi là điển hình của sự kỳ dị hay điềm báo không rõ thì đều sẽ gây họa. Bị đám Kỳ Thiện biết thì không sao, dù gì nàng cũng không che giấu, thậm chí còn đoán bọn họ khi nào sẽ phát hiện ra chân tướng, nhưng Cố tiên sinh này thì không được.
Nếu hắn biết... Thẩm Đường chỉ có thể tặng hắn một kiếm, chết sớm được siêu thoát sớm!
Cố tiên sinh ung dung phe phẩy quạt, cười, nhấp một ngụm rượu Lan Lăng: "Hoang đường sao? Xưa nay sự đời thay đổi khó lường, ai biết được lại có người có cả văn tâm lẫn võ gan, dùng bút làm vũ khí hóa thành sự thật? Thế gian hoang đường này xảy ra chuyện gì kỳ lạ cũng không phải là hoang đường."
Thẩm Đường mặt lạnh tanh: "Cố tiên sinh, ngươi nhận lầm người rồi."
Cố tiên sinh chỉ vào Vũ Linh đang bị đá nằm đó chưa kịp hoàn hồn: "Ngươi biết người này vì sao lại cụt một tai không?"
"Không hứng thú biết."
"Nàng trên đường đi sung quân đã định mưu hại ngươi, nhưng ngươi thuận nước đẩy thuyền, dùng ngôn linh thoát thân, nàng lại bị áp giải đến nhầm tưởng là đồng phạm với ngươi. Vì thiếu một người để giao phó cho người ở Hiếu Thành, liền cắt một tai của nàng để mạo danh ngươi. Cho nên, lúc trước điều tra mới có tin Thẩm gia đại nương tử đã chết. Ngươi nói, ta nói có đúng không?"
Thẩm Đường không đổi sắc mặt: "Lời nói vô căn cứ."
Cố tiên sinh dịu giọng lại, dần dẫn dụ: "Không cần phòng bị như vậy, tại hạ không có ác ý. Ngươi là người thú vị nhất mà tại hạ gặp được trong ngần ấy năm. Nếu ngươi là Thẩm gia đại nương tử, giữa ngươi và ta không xung đột lợi ích, sao có lý do gì mà ta gây bất lợi cho ngươi?"
Thẩm Đường hừ lạnh một tiếng, trào phúng: "Ta biết kẻ có văn tâm dễ bị người ta nghi kỵ, người càng tự cho là thông minh càng nghi ngờ và bày trò nhiều. Chỉ dựa vào một cái 'của hồi môn' ngươi nói ra liền khẳng định ta là Thẩm gia đại nương tử. Ngươi mất công như vậy làm gì? Cởi áo ra một cái là biết ngay thôi? Ở đây đoán qua đoán lại, thật là nhàm chán hết mức, lãng phí thời gian."
Kiếm trong tay đã kề vào cổ hắn.
"Cố tiên sinh, có dám đánh cược với ta một ván không?"
"Đánh cược cái gì?"
Thẩm Đường chưa vội nói nội dung ván cược, mà nói trước về tiền cược, trên mặt là vẻ lạnh lẽo khiến người không rét mà run, từng chữ nói ra như lời phán quan ghé vào tai: "Nếu ta thắng cược, ta muốn đầu ngươi trên cổ."
"Nếu tại hạ thắng thì sao?"
"Nếu Cố tiên sinh thắng, có bản lĩnh thì tới lấy mạng của ta. Chỉ là, khả năng này có vẻ không lớn lắm, dù sao kiếm đang treo trên cổ ngươi chứ không phải của ta." Thẩm Đường giãn mặt ra cười nhạt, "Ta có một chuyện không hiểu, không biết tiên sinh có thể giải đáp?"
Cố tiên sinh mí mắt giật giật: "Ngươi hỏi đi."
"Thực ra 'đọc tâm' của ngươi không phải là cái gì ngôn linh, mà là 'Văn sĩ chi đạo' của ngươi đúng không? Ông kia có biết chuyện này không?"
Ngôn linh nghe trộm tiếng lòng và "Văn sĩ chi đạo" đọc tâm vốn dĩ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cái trước chỉ là môn bắt buộc mỗi mưu sĩ đều muốn tu luyện, còn cái sau lại là một loại ung nhọt mà người người e ngại.
Cố tiên sinh: "..."
Dù kiếm kề cổ cũng không biến sắc, lúc này mặt hắn tái mét, tia máu từ đuôi mắt bắt đầu, gần như bò đầy hốc mắt. Nhìn vẻ mặt này của hắn, Thẩm Đường biết mình đã đánh trúng chân tướng.
"Trước khi ngươi và ta đánh cược, ta phải thanh toán một món nợ cũ."
Nàng không quay đầu lại vung kiếm ra sau lưng.
Một tiếng bịch, trường kiếm cắm vào ván gỗ dưới sàn.
Vừa hay chặn được Vũ Linh đang che vai lén lút muốn chuồn, đám nha hoàn vui vẻ khác thì đã sớm bị cảnh vừa rồi dọa chạy tán loạn.
"Ngươi đi đâu đấy?"
Thẩm Đường đứng dậy quay đầu lại, cười nhạt đến gần Vũ Linh.
Nàng bước tới một bước, Vũ Linh liền hai tay chống đất lùi lại một bước, vẻ hận thù lúc nãy muốn xé xác Thẩm Đường đã bị thay bằng sự sợ hãi. Ân oán trên đường đi sung quân hiện rõ trong đầu, nàng run rẩy lắc đầu van xin tha thứ: "Ngươi, ngươi tha cho ta, ta sai rồi..."
Thẩm Đường nghiêng đầu: "Ngươi nói ngươi sai rồi à?"
"Đúng, đúng đúng đúng..." gật đầu lia lịa như giã tỏi.
"Gây ra tổn thương rồi mới nói xin lỗi thì còn thối hơn giòi bọ trong hầm cầu. Ngươi là của hồi môn của Thẩm gia đại nương tử ư? Thật nực cười! Vậy sao ngươi xuống tay làm tổn thương người được?"
Vũ Linh nghe xong câu này, cơn giận nhất thời lấn át sự sợ hãi.
Nàng lớn tiếng nói: "Dựa vào cái gì mà không thể? Ngươi lấy cái gì mà chất vấn ta? Ngươi thật sự coi mình là con cháu thế gia quyền quý sao? Ngươi cũng không phải đại nương tử! Ngươi bất quá chỉ là kẻ ngu, một tên điên không biết lai lịch! Ngươi, ngươi biết dùng ngôn linh, ngươi chẳng lẽ là đàn ông à?"
Ngừng một lát, nàng lại nhìn thoáng qua có vẻ chột dạ, hùng hồn nói: "Coi như ta là của hồi môn thì sao? Nếu Thẩm đại nương tử không gả vào Cung thị, ta cũng đâu đến nỗi bị liên lụy mà bị bán với giá rẻ..."
Hơn một tháng trải qua trên đường đi sung quân chính là một cơn ác mộng!
Nàng thống khổ ôm đầu, trong đầu không ngừng hiện lại ký ức.
Cùng với đó là những tiếng gào thét tràn đầy hận ý.
Nàng đêm nào tỉnh giấc cũng hận không thể cắn xé huyết nhục Thẩm gia đại nương tử kia mà nuốt xuống bụng. Thẩm thị bị di cửu tộc, là diệt cả cửu tộc Thẩm thị, có liên quan gì tới loại hạ nhân như nàng chứ?
Nếu không phải gả cho Cung thị, nàng đã không gặp phải những chuyện này!
Sao nàng không thể báo thù chứ?
Huống hồ, nàng báo thù chỉ là với một kẻ ngu.
Cũng đâu phải Thẩm gia đại nương tử thật sự.
Nàng có làm sai không?
Thẩm Đường: "...???"
Cố tiên sinh nghĩ nắm chắc phần thắng trong tay: "...???"
Trong phòng im ắng, chỉ còn tiếng thở thô sợ hãi của Vũ Linh.
Thẩm Đường xoa huyệt Thái Dương đang đau, hít một hơi hỏi Cố tiên sinh: "Tiên sinh, ván cược lúc nãy ngươi còn muốn tham gia không?"
Cố tiên sinh hết hứng: "Không muốn."
Thẩm Đường: "Ta cũng nghĩ thế, bỏ đi vậy."
Thế là chuyện gì thế này hả (╯‵□′)╯︵┻━┻ Cố tiên sinh đứng dậy, chỉ vào Thẩm Đường hỏi Vũ Linh: "Người bị ngươi hãm hại trên đường đi sung quân là Thẩm lang này, hắn đã thuận lợi trốn thoát, vậy Thẩm gia đại nương tử thật sự đi đâu rồi?"
Thẩm Đường: "..."
Ghê thật!
Nàng lại thành Thẩm lang rồi, bọn văn nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Cố tiên sinh nghe theo lệnh của Quan Nhi, len lỏi vào điều tra thân phận Thẩm Đường, ngoài việc theo dõi cần thiết, đương nhiên không thiếu việc truy tìm căn nguyên gốc rễ. Hắn đích thân chạy đến giáo phường, chịu đựng đau đầu từ vô số tiếng lòng ồn ào, nghe được những lời trong lòng Vũ Linh, moi ra được không ít thông tin.
Ai ngờ, vẫn là một sự hiểu lầm hỗn loạn.
Thẩm Đường quả thực đã từng ở trong đội quân đi sung của Cung thị, cũng lấy danh nghĩa Thẩm gia đại nương tử, lại là một người nam giả nữ trang, giả điên giả dại để đánh lạc hướng, nên bị Vũ Linh, một của hồi môn của nàng ta, giận cá chém thớt để trả thù. Cuối cùng Thẩm lang đã nắm lấy cơ hội, thuận lợi thoát đến Hiếu Thành.
Mọi chuyện thật logic trôi chảy.
Vũ Linh không chịu hợp tác trả lời.
Thẩm Đường vung kiếm kề cổ nàng, kéo ra một đường tơ máu.
"Nói!"
Vũ Linh bị khí thế giết chóc đè ép nên sụp đổ, khai hết những gì nàng biết.
Thẩm gia đại nương tử đã mất tích trước khi thành hôn, không biết tung tích, sau đó Thẩm Đường liền xuất hiện, mọi người đều nói Thẩm đại nương tử vô tình rơi xuống nước bị va đầu, cả người ngây ngốc, ngây thơ không biết gì.
Hôn kỳ cận kề, chuyện này liền bị đè xuống.
Người ngoài không biết, nhưng kẻ hầu cận bên người sao có thể không nhận ra?
Về phần Thẩm Đường... Vũ Linh run rẩy nói: "Quan tài..."
Cố tiên sinh nghe không rõ: "Cái gì?"
"Nghe bọn nô bộc canh cửa sau nói, có khi trời tối, có mang một chiếc quan tài rất lạ đến, người nằm bên trong có sáu bảy phần giống Thẩm đại nương tử, trang điểm lên thì giống mười phần."
Chương thứ ba, hi hi (#^.^#) Cảm ơn mọi người, ta xem dữ liệu thấy, nguyệt phiếu đặt mua và phần thưởng hình như cũng đủ rồi.
Chẳng qua tháng đầu sách mới lên kệ, Hương Cô vì thành tích về sau vẫn phải cố giành lấy bảng nguyệt phiếu sách mới. Viết sách nhiều năm như vậy, thế mà chưa một lần đứng đầu bảng sách mới... (Tấu chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận