Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 205: Hiếu thành loạn (length: 16929)

Hạ nhân vừa đi vừa về báo cáo tình hình, Ô Nguyên còn thầm nghĩ “Ăn ý đấy”, những người này chủ động đến cửa cũng bớt cho hắn không ít phiền phức. Ai ngờ gặp mặt rồi mới biết, bọn họ từng người vẻ mặt không phải cầu xin thì cũng là tức giận không vui, cứ như mồ mả tổ tiên bị người ta đào xới hết cả lên vậy.
Ô Nguyên thấy thế thì thấy tim đập thình thịch, không kìm được thầm nghĩ trong bụng, những người này rốt cuộc có ý đồ gì, cũng tự chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn đang định mở miệng hàn huyên vài câu, tiện thể thăm dò xem ý tứ những người này, đừng để chúng tìm đến mình lúc này gây chuyện rủi ro.
Mới nghĩ sẵn trong đầu chưa kịp nói gì, một người trong số đó đã ủy khuất, mắt rơm rớm, tiến lên trần tình kêu oan, hi vọng quận phủ có thể cho người mượn giúp bọn hắn.
Ô Nguyên còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Hắn chỉ nghe được hai chữ "cho người mượn".
Nhân tiện nói: “Cho người mượn ư? Chư vị cũng biết tình hình hiện tại, phản quân ở ngoài thành đang lăm le, chúng ta đã ở vào thế ‘treo cổ trên đầu’, binh lực trong thành không ai dám lơi lỏng một giây phút nào. Cho người mượn… không phải ta không muốn giúp, thật sự là không xoay ra được nhân lực…”
Đối phó loại người đến "mượn", "lão lại", "lấy đạo của người trả lại cho người" mới là biện pháp tốt nhất. Ô Nguyên thay đổi vẻ mặt khó xử, thở dài: “Nói ra cũng thật xấu hổ, tối hôm qua ta còn đang nghĩ, có nên mặt dày tới mượn các vị ít bộ khúc tư gia nhà mình không…”
Miệng thì nói thế, trong lòng hắn đã trợn trắng mắt.
Đồ ngốc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, những bộ khúc tư gia tinh nhuệ của mấy thế gia hào phú này đã sớm hộ tống chủ nhà rời khỏi Hiếu Thành, những kẻ ở lại toàn là hạng vô tích sự. Đưa ra chiến trường, chẳng khác gì đi cho quân địch chặt đầu làm chiến công, có khác gì cho địch nhân đưa ấm tặng cơm.
Ô Nguyên cũng không hề trông cậy gì vào bọn này.
Lời hắn vừa dứt, những người đến cửa đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này, một người trong số đó che một bên mắt thâm tím bước ra. Ô Nguyên nhìn kỹ lại, suýt chút nữa không kìm được phì cười thành tiếng. Nhưng mấy năm giữ vững "biểu cảm quản lý" cũng cứng rắn lắm, ngạnh sinh sinh nhịn được, còn tỏ vẻ mấy phần lo lắng “xuất phát từ nội tâm”, tiến lên hỏi người nọ:
“Ngươi đây là — đây là làm sao thế?”
Một nửa tay áo đã bị cháy thành tro, râu dê cũng mất hơn phân nửa, hốc mắt phải bị đánh sưng vù. Nhìn kỹ sẽ thấy, mũi hắn có vẻ lệch so với trước kia, đầu mũi có chút xanh xao, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Ô Nguyên trong lòng hết sức chấn động - phải biết nơi này chính là Hiếu Thành, mấy thế gia hào phú này mới là địa đầu xà! Cho dù phản quân Lâm Thành thì cũng chẳng có ai dám dại dột đi trêu chọc họ. Bọn họ xảy ra chuyện gì, mà sao lại chật vật đến thế này?
Người trung niên bị hỏi lau nước mắt bằng nửa tay áo bị cháy dở, khóc lóc kể lể sự tình đã gặp - đêm qua vào khoảng canh ba, một đám bạo dân thừa dịp sơ hở lúc bọn họ thủ vệ lơi lỏng đã xông vào gia tộc cướp đoạt, đánh bị thương mấy chục người hộ vệ, sau đó nghênh ngang bỏ đi!
Ô Nguyên kinh ngạc hỏi: "Bạo dân?"
Người đàn ông trung niên trả lời: "Đúng thế, tất cả đều là bạo dân."
Ô Nguyên lại nhìn những người khác: "Còn các ngươi thì sao?"
Những người khác: "Cũng như vậy."
“Tương tự thôi.”
Ô Nguyên bèn hỏi: "Vậy nên — các ngươi đến báo quan?"
Người đàn ông trung niên thu hồi vẻ mặt mếu máo, lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt, vuốt vuốt bộ râu dê bị cháy một nửa: "Đúng vậy, chúng tôi cũng biết quận phủ đang khó xử, nhưng lần này thiệt hại quá lớn, nếu không tìm ra đám 'bạo dân' kia thì sau này còn mặt mũi nào đứng chân tại Hiếu Thành, tại Tứ Bảo Quận chứ! Xin cho chúng tôi được đòi lại công bằng, phải bắt đám phạm pháp kia phải đền tội!"
Khóe miệng Ô Nguyên giật giật, thầm nghĩ "Mấy lão già các ngươi mà còn biết mặt mũi là gì sao". Mặc kệ trong lòng chán ghét đến mức nào, ngoài mặt vẫn không thể lộ ra, hắn nói: "Các vị nghe ta nói một câu, không phải không muốn giúp, mà là thật sự... do..."
Hắn vẫn muốn lấy cớ nhân lực không đủ để từ chối.
Lúc này còn đi đâu cho bọn họ phá án bắt trộm?
Bọn họ cũng nói là một đám bạo dân, lại còn cướp đi được của cải của bọn họ. Người làm được như vậy chắc chắn không ít, hẳn còn có không ít kẻ có võ nghệ, bảo hắn đi bắt kiểu gì?
Người trung niên hít sâu một hơi.
Hỏi Ô Nguyên: “Vậy nói thẳng ra là không chịu sao?”
Ô Nguyên nhíu mày: "Ngài nói gì vậy? Cái gì mà không chịu? Quan hệ của ngươi với ta chẳng khác nào môi với răng, môi hở thì răng lạnh! Sao có thể vì khó khăn mà từ chối được? Chẳng lẽ ta đem mấy binh sĩ đang trên tường thành chống đỡ địch xuống để giải quyết chuyện này ư?”
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên lạnh giọng hừ một tiếng.
Hỏi Ô Nguyên: "Ngài có biết thứ bị cướp là cái gì không?"
Ô Nguyên càng nghe càng thấy trong lời người này có ẩn ý, không ít thì nhiều cũng sinh ra mấy phần giận dỗi. Hắn bề ngoài thì dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa là bọn họ được đà lấn tới. Thế là, hắn đáp trả cứng rắn hơn mấy phần, hỏi: "Các ngươi không nói thì ta làm sao mà biết được?"
Người đàn ông trung niên không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Ô Nguyên, cố không để sót một chút biểu cảm nào khác lạ, âm dương quái khí: “Là lương thực!”
Giọng của Ô Nguyên đột ngột lớn hơn: “Lương thực?”
Sao lại trùng hợp như thế?
Chân trước hắn mới hạ quyết tâm chuẩn bị đi “mượn lương”, chân sau lương thực của bọn họ liền bị “bạo dân” lấy đi. Ô Nguyên không kìm được ánh mắt hoài nghi nhìn về đám người, thầm lo cho mình, nhỡ đâu bên cạnh hắn đã bị bọn họ gài tai mắt, thậm chí tai mắt đó còn là người hắn tin tưởng nhất thì sao.
Đám người trước mặt này không muốn "mượn", nên tự dựng ra một màn "bạo dân đoạt lương", còn đánh đòn phủ đầu đến trước mặt hắn khóc lóc kể lể.
Vẻ mặt Ô Nguyên lúc xanh lúc trắng.
Hắn bắt đầu lo lắng thân phận của mình bị bại lộ.
Nếu đúng là vậy – hắn bất động thanh sắc cụp mắt xuống, giấu đi sát ý dưới đáy mắt.
Đám người trước mắt này, e là không thể giữ lại được!
Người đàn ông trung niên vẫn chưa nhận ra nguy hiểm của bản thân, tức giận đến mức ngón tay run lên, nghiến răng kèn kẹt, giọng âm dương quái khí nói: "Đúng vậy. Không chỉ mỗi nhà ta, kho lương của các nhà ở đây đều bị 'bạo dân' tấn công! Chẳng phải là quá trùng hợp sao? Một đám 'bạo dân' sao lại biết vị trí kho lương của từng nhà như thế được? Nếu không có sự chỉ huy thống nhất, thì hành động làm sao mà nhanh chóng thế kia chứ?"
Lần này bọn họ đến không chỉ vì “mượn người” đòi lại tài sản, mà còn là để thăm dò, dù sao quận phủ cực kỳ thiếu lương, hiềm nghi cũng rất lớn.
Mặt Ô Nguyên trầm xuống.
Lần đầu tiên trong đời bị người khác nghi ngờ là kẻ trộm.
"Các vị có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo làm gì! Nói một câu khó nghe, sống chết của Hiếu Thành thì liên quan gì đến ta? Thành bị mở ra hàng phục quân phản cũng không sao, mà còn liên quan đến tính mạng người nhà của các ngươi thậm chí cả tộc! Quận phủ chúng ta, dù thiếu lương thiếu người đến mức nào, cũng có động đến các người đâu? Các ngươi không phân biệt phải trái, vô cớ hãm hại, thật khiến người ta thấy lạnh cả tim!”
Tuy tuổi Ô Nguyên còn nhỏ, nhưng khi nổi giận cũng khiến người khác thấy phần nào e sợ, thái độ cũng hết sức thẳng thắn.
Nhất thời mọi người đưa mắt nhìn nhau, không dám chắc.
Cũng không dám thật sự chọc giận Ô Nguyên. Nếu mà chọc giận đến hắn, thì chẳng phải người ta không nói hai lời, quay sang mở cửa thành dâng hàng luôn hay sao? Đến lúc đó thì bọn họ biết khóc ở đâu.
Người đàn ông trung niên ôn tồn lên tiếng trấn an.
"Ô lang bớt giận, chúng tôi không có ý đó. Thật sự là vì tổn thất quá lớn, nên mới lỡ lời... Xin thứ tội."
Nói rồi, người nọ cúi chào thật sâu.
Ô Nguyên đành miễn cưỡng hòa hoãn sắc mặt, xuống nước.
Hai bên hiện tại còn không thể vạch mặt.
Thế là, ai cũng lui một bước.
Ô Nguyên đưa ra mấy tờ ngân phiếu trống, đáp ứng sẽ phái người lưu ý tung tích của đám “bạo dân”, có tin tức sẽ báo ngay — dù sao, có một đám “bạo dân” cướp đoạt kho lương của các nhà mà còn phủi mông bỏ đi được như vậy, trong lòng Ô Nguyên cũng không thể nào yên ổn.
Đây khác gì việc kê gối mà ngủ cùng kẻ địch đâu?
Lòng bất an thế này thì ngủ sao được?
Vất vả lắm mới đuổi được bọn họ đi, Ô Nguyên càng nghĩ càng tức giận.
Ô Nguyên tiếp đãi bọn họ, Cố Trì cũng đứng phía sau bình phong trong hậu đường nghe. Khi bọn họ vừa đi, Cố Trì liền đi ra, hàng mày vẫn nhíu chặt, khiến cho gương mặt vốn u ám ốm yếu lại càng thêm ảm đạm. Ý nghĩ của Cố Trì và Ô Nguyên có phần tương đồng.
Mấy thế gia hào phú này đến có chuẩn bị!
Ô Nguyên nhìn về phía cửa, mặt lạnh tanh, một tiếng "bốp" đặt mạnh chén trà xuống bàn, hỏi: "Cố tiên sinh, việc này ngươi thấy thế nào?"
Cố Trì nói: "Thời điểm quá trùng hợp."
Ô Nguyên lại hỏi: "Cố tiên sinh cũng nghi ngờ có nội ứng?"
Cố Trì còn chưa kịp đáp "phải", thì lúc này tiếng lòng của Cung Sính đang tiến lại gần – mặc dù tiếng lòng của Cung Sính không có logic hoàn chỉnh, nhưng qua vài câu ngắn ngủi thoáng qua cũng có thể thấy, tâm trạng của Cung Sính lúc này tương đối tốt – mười câu nói, có năm câu khen anh vợ nhà mình uy hùng, thông minh, quyết đoán, còn năm câu còn lại thì đều khen ngợi Cộng Thúc Võ dũng mãnh, thực lực mạnh mẽ, quá giống nhị thúc của hắn.
Cố Trì nghe được im lặng.
Sống cùng Cung Sính một thời gian dài như vậy, Cố Trì rất ít khi thấy vị thiếu gia trầm mặc ít nói này, hết lời khen ngợi ai đó. Cho dù là đối với Ô Nguyên, tiếng lòng của Cung Sính nhiều lắm cũng chỉ có sự cảm kích hoặc áy náy vì bản thân mình là gánh nặng liên lụy Ô Nguyên mà thôi.
Vậy mà giờ lại không tiếc lời ca ngợi đến vậy?
Ngay cả Ô Nguyên còn chưa được đãi ngộ này.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Ô Nguyên bằng ánh mắt càng thêm phần thương cảm – cũng không biết Ô Nguyên mà biết, sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
Cố Trì nghe được tiếng lòng, chỉ có Cung Sính là một người, nhưng lại phát hiện có năm người, bốn người còn lại là Thẩm Đường, Chử Diệu, Kỳ Thiện và Cộng Thúc Võ. Cố Trì thấy vậy, trong lòng nhếch mép, vô cùng không vui vì bị nhắm vào như vậy.
Hẹp hòi, một chút tiếng lòng cũng không cho nghe.
Cung Sính vừa tiến đến đã nói: "Ông Chi, tin tốt a!"
Ô Nguyên khi hắn vừa vào đã hòa hoãn sắc mặt.
Nâng chén trà lên, không hiểu hỏi: "Vui từ đâu đến?"
Hắn xoắn xuýt cả đêm mới hạ quyết định, kết quả chết từ trong trứng nước, còn bị người hội đồng âm dương quái khí.
Xui xẻo đến muốn chết rồi.
Cung Sính cười nói: "Ông Chi không ngại đoán thử một chút?"
Ô Nguyên nói: "Ngoài thành phản quân bị sao băng trên trời rơi xuống đập chết rồi?"
Cung Sính lắc đầu: "Chuyện này sao có thể."
Nếu lại có sao băng hàng thế, còn có thể phá hủy mấy vạn người, với khoảng cách từ nơi phản quân đóng quân đến Hiếu thành, Hiếu thành làm sao còn yên ổn được? Cung Sính lúc này cũng không vòng vo nữa, thoải mái tiết lộ đáp án: "Lương thực của quân trú phòng đã được giải quyết!"
Nói xong, hắn cười ngồi xuống rót cho mình một chén nước.
Trà còn chưa kịp vào miệng, Ô Nguyên bên kia thất thố phun hết ra, sặc đến ho khan dữ dội. Sau đó hình như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên đứng bật dậy, kinh hãi nhìn Cung Sính, hỏi: "Ngươi nói lương thực cái gì???"
Hay thật—— Thế gia hào phú nông thôn vừa bị "Bạo dân" cướp sạch kho lương, thì lương thực của quân trú phòng đã giải quyết vấn đề, kẻ ngốc cũng nghĩ ra được giữa hai sự việc có liên hệ gì đó, người suy nghĩ sâu xa hơn—— Ô Nguyên nghĩ đến một khả năng, hỏi: "Tối qua đám 'Bạo dân' đó..."
Cung Sính: "Ông Chi yên tâm, làm rất sạch sẽ."
Ô Nguyên trong đầu ong ong ong hỗn loạn.
Chuyện này lại là do Cung Sính làm?
Nghĩ vậy thì ra, buổi sáng nhóm người kia không có oan uổng hắn.
Không đúng—— Ô Nguyên trên mặt không hề có vẻ vui mừng, ngược lại có thêm chút âm trầm không thể nhận thấy—— Cung Sính làm việc hoàn toàn không thông qua ý kiến của hắn, thậm chí ngay cả thông báo cũng không có liền động thủ? Điều này khiến nội tâm Ô Nguyên không vui một chút, như nghẹn ở cổ họng.
Cho dù là Cung Sính, tự ý quyết định như vậy cũng không được.
Cố Trì đầu tiên là im lặng, sau đó ánh mắt chuyển hướng Thẩm Đường đang ngoan ngoãn ngồi im không lên tiếng—— Thẩm lang!
Hắn biết nội tình hơn Ô Nguyên rất nhiều.
Chuyện khác không nói, chỉ việc Cung Sính bị giáo huấn liền không thể làm ra cái loại chuyện ngang ngược, điên rồ, vô sỉ như vậy.
Cái này là thật quá vô sỉ!
Nhưng Thẩm Đường thì khác.
Thẩm lang làm việc khác người, luôn vượt ngoài dự đoán, bên cạnh còn có Chử Vô Hối, Cầu Nguyên Lương giúp đỡ mưu kế, Cộng Thúc Võ có võ lực mạnh mẽ, thực lực bản thân cũng không tầm thường... ha ha, phá án.
Không đợi Ô Nguyên mở miệng hỏi thăm, Cố Trì đã lái chủ đề sang Thẩm Đường, cười hỏi: "Đây chính là kiệt tác của Thẩm lang?"
Thẩm Đường hỏi lại: "Thì sao?"
Được Cố Trì nhắc nhở, Ô Nguyên đột nhiên hiểu ra.
Hắn đứng dậy, cúi người chào sâu, thành khẩn nói: "Ô mỗ ở đây, thay mấy chục nghìn bách tính Hiếu thành cảm tạ tráng sĩ nghĩa cử."
Thẩm Đường: "Cảm tạ cái gì? Ta chẳng qua là 'Mượn hoa hiến Phật' mà thôi."
Dù sao lấy ra là lương thực của người khác.
Nói đơn giản chính là—— ăn cắp không đau lòng.
Ô Nguyên nói: "Tráng sĩ cao nghĩa."
Một hồi tung hứng thương nghiệp, đám người ai về chỗ nấy.
Ô Nguyên lộ vẻ tò mò, nói thẳng: "Ô mỗ còn có một chuyện không rõ, vụ cướp kho lương, mấy vị đã làm bằng cách nào?"
Thực ra hắn càng muốn hỏi hơn là Thẩm Đường chỉ có mấy người, làm sao mà tránh được người của hắn, phạm phải đại án này! Tại địa bàn mình nắm giữ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, mình lại không biết gì, đúng là có chút tát vào mặt hắn, cũng làm cho Ô Nguyên sinh ra mấy phần bất an.
Nếu mục tiêu Thẩm Đường ra tay không phải là kho lương mà là hắn, chẳng phải hắn chết cũng chết không kịp biết?
Đây là điều mà Ô Nguyên kiêng kỵ nhất.
Hết lần này đến lần khác Thẩm Đường không nghe ra ý ngoài lời.
Hay nói cách khác, Thẩm Đường trong tiềm thức không xem Ô Nguyên là đối thủ ngang hàng, đương nhiên sẽ không nghĩ làm thế nào để loại bỏ hắn.
Thẩm Đường nhấp một ngụm trà để thông cổ họng—— tối qua lại một đêm thức trắng, lúc này có chút bốc hỏa.
"Không phải là chúng ta mạnh." Nàng dừng một chút, vô cùng ghét bỏ nói: "Rõ ràng là bọn họ quá yếu, lại không có phòng bị, gần như không có phản kháng gì. Mới đầu ta còn tưởng có cạm bẫy."
Ô Nguyên lại hỏi: "Vậy người ngụy trang 'Bạo dân' thì..."
Nếu Cung Sính vượt qua hắn, không một tiếng báo cho đã điều động người tự ý làm việc, thì hắn nên suy nghĩ thật kỹ xem quân bài Cung Sính này còn dùng được hay không—— loại thuộc hạ như này, ai còn dám yên tâm dùng?
Thẩm Đường đáp: "Không phải ngụy trang."
"Không phải?"
Thẩm Đường: "Bọn họ chính là 'Bạo dân'."
Nói chính xác thì là Thẩm Đường dùng mười cân lương thực để đổi lấy tay chân.
Tầng lớp dưới đáy khu ổ chuột Hiếu thành đều là sức lao động giá rẻ, người nào người nấy đều đói gầy, vì một miếng ăn mà có thể đánh cược cả mạng.
Với việc trong nhà cạn gạo, ngay cả chuột cũng không ghé thăm mà nói, mười cân lương thực quả thực là một món hời!
Mạo hiểm một chút cũng đáng.
Bọn họ phụ trách đánh lạc hướng của địch, người thực sự có tác dụng chính là nhân thủ bên mình an bài—— phải nói, cao thủ võ công đúng là lợi hại, một người có thể làm được việc của mấy trăm người.
Thẩm Đường cũng bắt đầu chờ mong võ mật của mình.
Ra ngoài tự mang theo mấy trăm Tiểu Đệ!
Có phong cách, lại còn có cả thanh thế!
|ω`) À, Miêu Miêu về nhà ngày thứ hai.
Buổi chiều ôm đi cắt móng tay, Miêu Miêu quá sắc bén, hôm qua bị cào rách tay, tuy nói đã tiêm phòng lại là mèo nhà, nhưng để an toàn, Hương Cô chiều nay đi tiêm phòng chó dại (Không thể không than vãn, trước kia tiêm phòng chó dại hình như chỉ hơn hai trăm một mũi, giờ cả liệu trình phải tiêm bốn hoặc năm mũi, tổng cộng hết sáu bảy trăm.) Hôm nay Miêu Miêu có vẻ quen nhà, bắt đầu hoạt bát hơn.
Ô ô, nuôi Miêu Miêu thật là vui.
Mặc dù nó vẫn không cho ta sờ, nhưng đêm khuya gõ chữ, nó lại lén lút nằm dài bên chân trong ngăn tủ trống, ngóng trông nhìn ta, có khi chờ cả hơn bốn tiếng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận