Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 37: Quan mà có vấn đề (length: 7108)

Thẩm Đường nghe xong những lời này liền thấy khó chịu.
Nói nàng hát không hay, nàng có thể nhịn, nhưng nói kỹ năng vẽ tranh của nàng không ra gì, nàng không nhịn được, đây chính là kỹ năng giúp nàng kiếm cơm từng ngày.
Nàng lập tức cãi lại: “Ta ‘Họa’ sao lại không được?” Kỳ Thiện lại càng giống như hỏi ngược lại, tranh của nàng có chỗ nào được chứ.
Cái tài cán này cùng đứa trẻ ba tuổi vẽ bậy linh tinh chẳng khác gì nhau.
Kỳ Thiện thẳng thắn: “Chỗ nào cũng không được, không chỗ nào ra hồn.” Họa sĩ dạy Thẩm tiểu lang quân vẽ tranh đúng là dạy hư học trò.
Thẩm Đường đập mạnh bản vẽ xuống bàn, giận dữ hiện rõ trên mặt, khiêu khích nói: “Cầu Nguyên Lương, ngươi giỏi thì ngươi vẽ đi!” Kỳ Thiện thấy Thẩm Đường vẫn còn mạnh miệng, cũng bị lòng hiếu thắng kìm nén bao năm trỗi dậy. Lúc này hắn đưa tay cầm bút, đồng thời trải ra một tờ giấy vẽ mới. Ngòi bút thấm đầy mực, không chút do dự đặt bút vẽ tranh: “Thẩm tiểu lang quân nhiệt tình mời mọc, vậy thì Thiện xin múa rìu qua mắt thợ.” Vài nét bút sơ sài đã phác họa ra núi sông hoa cỏ.
Đừng thấy hắn vẽ đơn giản, chỗ này thêm một nét, chỗ kia thêm một chấm, khiến người ta có ảo giác “ta cầm bút cũng có thể vẽ ra được”, nhưng so với bức vẽ người que của Thẩm Đường thì quả thực là khác nhau một trời một vực. Kỳ Thiện hài lòng đặt bút, may mà, kỹ năng vẽ tranh chưa bị mai một nhiều.
Thẩm Đường hừ một tiếng, khiêu khích: “Chỉ có vậy thôi sao?” Kỳ Thiện: “...” Khác biệt lớn như vậy mà còn mạnh miệng được sao?
“Tại hạ tuy không có thiên phú, nhưng những năm qua bôn ba, kỹ năng vẽ tranh có phần hao mòn, nhưng so với Thẩm tiểu lang quân thì...” Kỳ Thiện cố ý bỏ lửng, để người ta tự suy ngẫm. Hắn cảm thấy chỉ cần người không mù thì đều nhìn ra được bức tranh nào đẹp hơn.
Không ai biết, thời trẻ hắn vẽ còn đẹp hơn thế này nhiều.
Từng có bậc thầy thư họa nói tác phẩm của hắn mang ngôn từ tinh túy như câu của ma cật cư sĩ —— “nhìn xa núi có màu, đến gần nghe tiếng nước thinh lặng, xuân qua hoa vẫn nở, người tới chim chẳng sợ” . Chỉ tiếc trên đời không có “họa linh”, “họa tâm”, nếu mà có, thì phẩm cấp chắc chắn không thấp.
Ai ngờ Thẩm Đường vẫn chứng nào tật nấy không chịu nhận thua, còn nói: “Hừ, đã đến lúc cho ngươi thấy kỹ năng vẽ tranh thực sự của ta.” Kỳ Thiện rất hứng thú: “Vậy thì hãy mở rộng tầm mắt chờ xem.” Thẩm Đường lại cầm lấy tờ tranh người que, dựa trên bản nháp mà tô tô vẽ vẽ, một bộ tự tin tràn trề, có thể khiến Kỳ Thiện phải nhìn bằng con mắt khác. Kỳ Thiện nhường chỗ, để lại không gian cho Thẩm Đường phát huy, hắn ngồi một bên quan sát, biểu cảm càng lúc càng quái lạ.
Hắn còn tưởng rằng Thẩm tiểu lang quân định dìm trước khen sau, dùng sự khác biệt trước và sau để thể hiện kỹ năng vẽ tranh thần kỳ biến hóa từ xấu thành tốt.
Kết quả —— Vẫn là tờ tranh người que kia, chỉ là người que có thêm rất nhiều chi tiết, nhưng nhân vật vẫn là cái đầu tròn màu đen, thân thể tứ chi vẫn là mấy nét phẩy đơn giản. Nếu phải nói có gì khác biệt lớn thì đại khái là bầu không khí "bỏng mắt" càng dày đặc.
Còn rất gợi dục.
Kỳ Thiện mất nửa khắc thời gian quan sát Thẩm Đường vẽ xong một chuỗi hành động của người que—— từ lúc bước vào cửa, cởi áo tháo thắt lưng, trèo lên giường tạo dáng, trong phòng xuất hiện người que thứ hai, cũng cởi áo tháo thắt lưng, cũng trèo lên giường tạo dáng, cũng... Kỳ Thiện bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Đường, ngăn nàng tiếp tục vẽ xuống.
“Ngươi vẽ cái gì vậy?” Thẩm Đường đáp: “Vẽ bí kịch đồ.” Kỳ Thiện: “...” Hắn gần như không thể tin nổi mà trợn to mắt, nhìn mặt Thẩm Đường, lại nhìn những người que kết hợp với nhau trông như có thể chuyển động, nửa ngày cổ họng nghẹn không nói nên lời. Kỳ Thiện nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Thẩm tiểu lang quân lại vẽ bí kịch đồ có cả động tác.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Kỳ Thiện cố kìm nén xúc động gân xanh giật giật trên trán.
Trong phút chốc không biết nên nói Thẩm tiểu lang quân cố tình vẽ bí kịch đồ như vậy hay là nói kỹ năng vẽ tranh nát bét mà còn dũng cảm thể hiện. Hắn hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu như bí kịch đồ đều có tiêu chuẩn như vậy, thì thiên hạ nam nữ này chẳng còn hứng thú gì nữa.” Không có ý cảnh thì thôi đi, ngay cả mông lung cũng không mông lung.
Vợ chồng mới cưới mà thấy bộ bí kịch đồ này dùng để vỡ lòng thì e rằng có đầu bạc trắng cũng không biết âm dương hòa hợp là cái gì.
Thẩm Đường: “...” Tên này nói năng cay nghiệt như thế mà vẫn chưa bị đánh chết!
Nàng nghiêm túc nói: “Nguyên Lương, ngươi không có con mắt thưởng thức tranh của ta.” Chắc chắn không phải là do nàng vẽ không đẹp, mà là người thưởng tranh không hiểu, nếu tranh của nàng kém, sao có thể dựa vào vẽ tranh mưu sinh? Những đường nét uyển chuyển, bố cục hài hòa này!
Không dám so sánh với bậc thầy, nhưng cũng không thể nói xấu như thế được! Có thể nghi ngờ giới tính của nàng, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ kỹ năng kiếm cơm của nàng!
Lần này đến lượt Kỳ Thiện im lặng.
Hắn chợt nhận ra Thẩm tiểu lang quân không phải mạnh miệng, vị này thần sắc bình thản, lẽ thẳng khí hùng, ánh mắt nhìn hắn còn có vài phần “thẩm mỹ của ngươi có vấn đề” xót xa nhức nhối, không giống người biết rõ mình kém mà không chịu thua. Cho nên —— Kỳ Thiện lóe lên một suy đoán hoang đường trong đầu —— Thẩm tiểu lang quân là kém mà không biết, trong lòng nghĩ mình vẽ rất đẹp?
Hắn ám chỉ vòng vo, xem ra đúng là như vậy.
Lại một hồi im lặng kéo dài.
Hắn đành phải nhìn đầu Thẩm tiểu lang quân, lộ vẻ đồng cảm, nhỏ giọng nói: “Đợi sau này có dư dả, ta sẽ tìm lương y đến xem cho Thẩm tiểu lang quân, chữa sớm sẽ mau khỏi, kéo dài lâu thì sẽ lỡ mất bệnh.” Thẩm Đường: “...” Trực giác mách bảo cho nàng lời của Kỳ Thiện không phải lời hay ho gì.
Đang cố tình mắng xéo đầu óc nàng có bệnh à?
Kỳ Thiện cũng biết điều, tranh thủ lúc Thẩm Đường chưa nổi đóa đã nhanh chóng đổi chủ đề: “Sao Thẩm tiểu lang quân đột nhiên lại có hứng thú với bí kịch đồ thế?” Nếu nói Thẩm tiểu lang quân háo sắc thì, người ta vẽ tranh như thế này còn cảm thấy đẹp, nhưng mà nói đứng đắn thì… Có Quân Tử nào đứng đắn lại đi vẽ bí kịch đồ mà mặt không đỏ tim không đập, không một chút xấu hổ không?
Thẩm Đường nói: “Ta nhận được việc từ hiệu sách, thù lao cũng không thấp, chỉ cần giúp một vị quan ở Nguyệt Hoa Lâu vẽ tranh là có tiền.” Cuộc sống đâu dễ dàng, Đường Đường thở dài.
Sắc mặt Kỳ Thiện càng lúc càng cổ quái, hắn hỏi một vấn đề mấu chốt: “Chưởng quỹ hiệu sách không kiểm tra kỹ năng vẽ của ngươi sao?” Hồi trước lúc còn nghèo túng hắn cũng từng đến hiệu sách nhận việc, thường là sao chép sách linh ngôn dị, viết thư cho nhà giàu, trong đó thù lao nhiều nhất là vẽ tranh cho người ta, cũng có cả những đơn hàng của kỹ viện. Hắn nhớ không nhầm thì, những việc càng nhiều thù lao, thì yêu cầu lại càng cao.
Thẩm tiểu lang quân làm thế nào mà có thể nhờ kỹ năng vẽ tranh nát bét này mà kiếm được việc?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận