Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 596: Đoạt đầu người (length: 8284)

"Quay về nhất định phải cùng Từ Văn Chú nói cho rõ, hắn dạy dỗ đệ đệ kiểu gì vậy..." Liêu Gia vừa làm hai việc, vừa đối phó chiến trường, vừa nghĩ sẵn trong đầu làm sao mách tội với Từ Giải. Cái từ sủng hạnh này là dùng như thế nào? Là ai dạy hắn dùng kiểu này?
Đang nghênh địch, Từ Thuyên run rẩy cả người.
Võ giả gan dạ nhất biết chớp thời cơ.
Đối thủ của hắn cho rằng có cơ hội để lợi dụng được, nhưng Từ Thuyên mới là người cơ hội, sao có thể để người khác có kẽ hở? Một chiêu hồi mã thương tưởng tượng cao độ, người chưa quay mà mũi thương đã tới. Vẻn vẹn một kích, liền để lại một vết rạn nứt hình lưới trên giáp ngực hắn.
Thậm chí còn có mảnh vỡ nhỏ của Võ Khải rơi xuống.
Từ Thuyên nói một câu khiến người tức giận.
"Tặc tặc tặc, lão già, bộ Võ Khải trên người ngươi làm bằng giấy à? Ngay cả một hai lần ra thương của ta cũng không chịu nổi, đúng là đóng cửa không giữ được." Hắn vốn ngày thường đã anh tuấn, lại thêm vẻ ngây thơ của thiếu niên, một khi mở miệng trào phúng người, hiệu quả gây hằn thù vô cùng rõ rệt, "Đã mặc cũng như không mặc thì có khác gì nhau đâu, ngươi không ngại cởi luôn đi. Ta sảng khoái, ngươi cũng thoải mái."
Đối thủ nghe vậy, lập tức nổi cơn lôi đình.
Trán nổi gân xanh, như muốn sùi bọt mép.
Hắn nói: "Ngươi cái thằng nhóc miệng còn hôi sữa, đừng có ngông cuồng!"
Hắn đi theo lộ tuyến phòng thủ cao, tu tập võ khí rèn luyện nhục thể, luyện được một thân mình đồng da sắt, hiệu quả thể hiện rõ nhất ở trên bộ Võ Khải. Độ dày của vảy giáp trên Võ Khải không chỉ gấp đôi so với võ giả gan dạ cùng cấp, trọng lượng lớn, phòng ngự cao, lúc trước Bạch Tố giao đấu với hắn, nếu không nhờ Ninh Yên 【đem người ngũ đức】, một kiếm xuống đến vết tích cũng không để lại. Giống như một con rùa đen vỏ dày.
Công kích của địch nhân khó mà uy hiếp được chỗ trí mạng của hắn.
Nhưng võ gan của Từ Thuyên lại cao hơn hắn, đi theo con đường tấn công mãnh liệt, ra tay nhanh, lực đạo hung ác, phá giáp của hắn không khó.
Hai bên võ khí va chạm, khí lãng lấy chỗ làm trung tâm trào ra bốn phía, nước mưa cũng bị hất ngược, không dính vào người.
"Nhìn ngươi cũng ba bốn mươi tuổi, già rồi mới leo lên đến Bát đẳng công thừa. Chưa từng nghe qua cái gì gọi là Không chí không sống trăm năm?" Từ Thuyên miệng cứ liến thoắng, vẫn không quên nghiêng đầu cười tránh vũ khí hướng đến mặt mình, tiếp tục nhả lời rác rưởi, "Hôm nay ta có duyên với cái đầu không mấy thông minh của ngươi, vậy chỉ cho ngươi con đường sáng – chết sớm siêu thoát, lúc đầu thai thì mở to mắt chọn lấy thân thể có thiên phú cao. Biết đâu ngươi cũng sẽ được như ta, trẻ tuổi đắc ý, tuổi còn trẻ đã là Cửu đẳng Ngũ đại phu."
"Ai, đừng có hăng như thế..."
Từ Thuyên vận nội kình, thả người lao lên, nhấc chân liền một chiêu thiên cân trụy, đạp lên vũ khí của đối thủ đánh rầm một tiếng xuống đất, bùn cát văng tung tóe. Lực đạo quá mạnh, hắn không thể lập tức rút vũ khí về. Mũi thương trong tay Từ Thuyên chĩa thẳng yết hầu hắn.
"Ta xưa nay thích làm việc thiện, cũng không lấy của ngươi bao nhiêu thù lao, dâng lên cái đầu người trên cổ của ngươi, góp thêm một viên gạch cho ta đột phá là đủ rồi. Ngươi thấy sao?" Thương của Từ Thuyên nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, một kích tung ra, qua cảm giác liền biết có trúng mục tiêu hay không.
Hắn có chút tiếc nuối: "Ngươi không hợp tác chút nào."
Võ giả kia mặt mày xanh xám lùi nhanh mấy trượng.
Bộ Võ Khải mà hắn vẫn luôn tự hào đầy vết rách, đan phủ võ tức giận tu bổ cũng không kịp tốc độ phá hoại của Từ Thuyên, cộng thêm vết thương mà Bạch Tố đã gây ra ở cánh tay phải, khiến hắn đối mặt với công kích song song cả thể chất lẫn tinh thần của Từ Thuyên, càng đỡ trái hở phải, không đáng nhắc đến.
Hơi thở thấy rõ được bằng mắt thường cũng thấy có vẻ hao sức, những ngụm khí đục phun ra chạm vào không khí hóa thành từng cụm sương trắng, trong chớp mắt tan biến.
Hắn nghĩ mãi không ra – dưới trướng Thẩm Đường khi nào lại có những võ tướng này?
Thực lực của thiếu niên trước mắt không tính là quá cao, nhưng hắn có một ưu thế lớn là tuổi tác. Tuổi càng nhỏ, đồng nghĩa với tiềm năng càng lớn. Nếu như cho hắn thêm mười mấy năm phát triển, còn không biết có thể tấn thăng đến nhất đẳng nào. Uy hiếp tiềm ẩn quá lớn.
Nhân tài như vậy, tại sao lại đầu quân cho Thẩm Đường?
Những năm qua tại sao chưa từng dương danh?
Lẽ nào đây cũng là chiêu giấu tài của Thẩm Đường?
Ừm...
Như thế có vẻ có chút yêu ma hóa Thẩm Đường.
Coi như nàng có tâm giấu mình, chèn ép thủ hạ, cũng chỉ nên chèn ép mấy nữ nhân như Bạch Tố mà thôi – cây non trước khi rễ phát triển, không nên đối mặt với mưa to gió lớn từ bên ngoài. Danh tiếng vang xa thì có ích lợi gì? Chử nước tam kiệt không phải cũng vì thế mà gặp họa sát thân?
Còn sống mới là vương đạo, an toàn sống mới là chân lý.
Còn sống để trở thành đại lão, chẳng lẽ không thể kinh diễm thế nhân?
Chẳng lẽ không thể vang danh thiên hạ?
Mấy người như Từ Thuyên không dương danh, đơn giản là không có cơ hội đó.
Không có bối cảnh mà có thể đánh! Có ai từng nghe thấy võ giả dựa vào việc xây cầu, sửa đường, đào kênh, khơi giếng, cày ruộng xây giường mà danh dương thiên hạ!
Việc Thu Thừa xâm chiếm Nam Ngọc huyện, những kẻ kích động nhất chính là đám võ giả dưới trướng, bọn họ gào rú ầm ĩ, giống như một đám chó Husky tràn đầy sức lực mà lại bị nhẫn nhịn quá lâu, hận không thể giây sau đã lao ra thi triển thần công, hủy diệt nhà địch không còn một mảnh.
Địch tướng nghĩ mãi mà không rõ, cũng không còn cơ hội nghĩ nữa.
Từ Thuyên thèm muốn thủ cấp của hắn.
Sao có thể để nó như vịt bay qua mồm được?
Ánh mắt hắn lơ đãng thoáng liếc qua, nhìn thấy chủ công ở đằng xa đang cầm kiếm, lấy ưu thế tuyệt đối mà áp chế đánh tên Cửu đẳng Ngũ đại phu kia. Dùng kiếm khí coi hắn như quả bóng, từ Đông quật đến Tây, rồi từ Tây quật về Đông, còn cố tình chui vào chỗ quân tốt địch tập trung.
Chân đạp mây bay, thân khoác đao quang kiếm ảnh.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, vô cùng đẹp mắt.
Hiệu quả thực tế lại vô cùng tàn bạo.
Không tốn công nhìn chằm chằm vào cái đầu. Kiếm khí dài mấy trượng, ngẫu nhiên chọn ra người may mắn, chém vào ai, người đó sẽ đi đưa tin cho Diêm Vương.
Từ Thuyên: "..."
Kiếm thuộc về đoản binh, tính thực dụng và sát thương trên chiến trường không bằng thương kích đao búa, càng ỷ lại kỹ xảo, dễ dàng bị trường binh địch áp sát. Chuôi kiếm của chủ công lại càng thêm thanh tú, nhìn thoáng qua, dường như nó mang tính trang trí cao hơn là thực dụng.
Đến khi ra khỏi vỏ mới biết lưỡi của nó.
Từ Thuyên thu hồi ánh mắt.
Cùng lúc đó.
Kỳ Thiện tổ chức phục binh thành quân trận để chống lại quân địch, lại dùng 【Tam Tâm Nhị Ý】 đồng thời canh chừng Thẩm Đường và Từ Thuyên, thấy tình hình chiến đấu của hai người, không khỏi cau mày. Từ Thuyên một cái miệng thì liến thoắng, như thể ông trời là anh cả còn hắn là thứ hai, nhưng thực sự muốn lấy đầu đối phương cũng không phải dễ dàng, võ gan của hai người xấp xỉ nhau, chênh lệch không tới mức một trời một vực, trăm chiêu bên trong rất khó phân thắng bại.
Nhưng chủ công lại không như vậy.
Trước đây Cộng Thúc Võ cũng từng nói – những võ giả khác là đang tăng cao võ gan, còn nàng lại giống như đang khôi phục. Năm đó nàng có thể cân tài cân sức với Công Tây Cừu, bây giờ hạ Cửu đẳng Ngũ đại phu thì có gì khó? Nhưng nàng lúc này lại như đang e ngại điều gì, tay chân có vẻ không thoải mái.
Xem ra là đang hết sức phòng bị bản thân bị thương.
Tại sao lại như vậy?
Kỳ Thiện trong lòng đã quá rõ.
Tuy cảm động, nhưng lại không đồng ý.
Chiến trường biến hóa trong chớp mắt, sinh tử khó lường.
Nếu như cứ luôn gò bó, một khi xảy ra sai sót bị địch nhân chộp được cơ hội, thì kết cục chỉ có thân đầu lìa khỏi nhau, ôm hận sa trường. Kỳ Thiện dùng truyền âm nhập mật nói thầm vào đầu Thẩm Đường.
Đột nhiên khiến Thẩm Đường khẽ run người, vội vàng kết thúc trận đấu.
Kiếm phong chạm vào động mạch cổ đối phương.
Trong làn máu bắn ra, đầu lìa khỏi cổ.
Để che giấu sự xấu hổ, quay đầu nhìn về phía Từ Thuyên, hô to: "Từ Văn Thích, ngươi có được không đấy? Không được thì đổi ta đến thay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận