Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 520: : "Hai nữ" ngầm tra hộ tịch (length: 10394)

Kỳ Thiện có động lực hành động cao đến mức nào?
Đầu ngày đã định, ngày thứ hai bắt tay vào làm ngay.
Để thăm dò trước, hắn đã cho chủ công mượn người.
Thẩm Đường trận này luống cuống cả chân tay, nghe được Kỳ Thiện còn muốn mượn người của mình, phản ứng đầu tiên là đau lòng, không muốn cho mượn.
"Mượn ai?"
Tuyệt đối đừng là nhân viên gương mẫu như Vô Hối.
"Vọng Triều."
Cố Trì tỏ vẻ không tình nguyện.
Với sự hiểu biết của hắn về tên kia, làm sao có chuyện tốt đẹp.
Vì sao nhất định phải để Cố Vọng Triều đi?
Ai bảo tên kia dùng Văn Sĩ chi đạo quá giỏi làm gì.
Bất quá — “Kỳ Nguyên Lương! Có phải ngươi nghiện mặc đồ đỏ không đấy?" Nghe Kỳ Thiện nói muốn cải trang thành nữ đi thăm dò mục tiêu, sắc mặt Cố Trì tối sầm lại, hận không thể rút kiếm đâm mấy lỗ trên người Kỳ Thiện, “Ngươi thích mặc thì cứ mặc, ta nhất định không mặc!” Kỳ Thiện kiên nhẫn "giải thích" với Cố Trì.
Hai văn sĩ thanh niên tiếp cận sẽ dễ gây cảnh giác.
Nếu là hai phụ nữ chạy nạn thì sẽ không.
Kỳ Thiện lại lôi chủ công Thẩm Đường ra.
Vì hoàn thành nhiệm vụ chủ công giao phó, hy sinh chút ít cũng chẳng sao. Văn Sĩ chi đạo 【diệu thủ Đan Thanh】 của hắn, hiệu quả hóa trang rất đỉnh, tuyệt đối sẽ không ai nhận ra.
Cố Trì nghe vậy, mặt đen hỏi Kỳ Nguyên Lương: "Vì sao, vì sao không phải là hai phụ nhân mà không phải một đôi vợ chồng?"
Kỳ Thiện nói: "Hai phụ nhân sẽ càng dễ làm người khác mất cảnh giác hơn, nếu có một người đàn ông, sẽ dễ bị đề phòng."
Cố Trì: "..."
Kỳ Thiện lại khích tướng: "Việc này ngươi không nói, ta không nói, ai biết ngươi chuyến này ra ngoài làm gì? Sao, trên đời này còn có việc Cố Vọng Triều ngươi không dám làm?"
Cố Trì: "..."
Hắn có thể tính biết Kỳ Nguyên Lương những năm này vì sao gây thù khắp nơi, mà vẫn toàn mạng trở về, chỉ riêng cái da mặt dày này cũng đủ để mê hoặc chín trên mười người rồi. Xem ra, bọn họ cũng không ngờ rằng Kỳ Thiện làm việc sẽ không biết xấu hổ như vậy, không có liêm sỉ.
Lũng Vũ quận, thôn Trình gia.
Gọi là thôn Trình gia, người họ Trình lại không có mấy người.
Trong thôn đa phần là tá điền làm ruộng cho địa chủ Trình gia, thôn xóm hiu quạnh, mỗi ngày đi lại đồng ruộng tốn không ít thời gian. Dù cày bừa vụ xuân chưa bắt đầu, nhưng nhà nào cũng đã bắt tay vào làm.
Hơn nữa, đám tá điền này rất bài xích người lạ.
Hễ có gương mặt xa lạ đến gần là lập tức chú ý ngay.
Hôm đó, trong thôn xuất hiện hai phụ nữ chạy nạn mặt mày tiều tụy, hai người dìu nhau, nhìn vẻ khí huyết suy nhược, một người xanh xao vàng vọt hơn người kia, cứ như bộ xương bọc da, van xin dân làng cho họ chút nước uống.
Một người đàn ông đang phơi nắng ở cửa thôn lạnh lùng liếc mắt, quay đi đôi mắt đục ngầu, thu lại vẻ hung hăng. Một phụ nữ đang đan sọt bên cạnh có chút mềm lòng, thấy bộ dạng của họ, lại là hai phụ nữ tay không tấc sắt, bèn đứng lên lau tay vào vạt áo.
Cô tìm hai chiếc bát sành vỡ để rót nước.
Một trong hai người phụ nữ kia đang khát khô cổ họng, gần như dùng động tác thô lỗ đoạt lấy bát sành, đưa lên miệng ừng ực uống, uống quá nhanh mà còn bị sặc một ngụm. Người phụ nữ mang nước đến tốt bụng nói: "Uống từ từ thôi, còn nhiều."
Người còn lại thì nhã nhặn hơn.
Phụ nữ thôn Trình hỏi: "Hai người đến từ đâu?"
Sau khi uống được hai bát nước, người phụ nữ uống trước kia mới chậm lại, nấc một cái, yếu ớt đáp: "Từ huyện bên cạnh tới."
"Bên cạnh hả? Thế mà cũng không gần đấy." Phụ nữ thôn Trình cũng không hề mất cảnh giác, lại hỏi, "Sao hai người lại chạy đến đây?"
Nói đến đây, người phụ nữ kia nước mắt ròng ròng.
Nàng với vẻ mặt kinh hoàng kể lại chuyện đã gặp.
Thì ra, nàng và người phụ nữ bên cạnh vốn là hàng xóm trong thôn, hai người đàn ông nhà họ một tháng trước ra đồng làm việc, không may gặp phải bọn Mã Phỉ cướp bóc. Chồng họ đột ngột qua đời, cả làng bị bọn Mã Phỉ cướp sạch, hai người phụ nữ cũng không thoát được.
Giữa đường bọn Mã Phỉ kia bị quan binh đuổi bắt, bỏ lại bọn nàng mà chạy trốn. Dù hai người may mắn thoát được, nhưng từ trước tới nay chưa hề ra khỏi nơi ở quen thuộc. Không quen thuộc với nơi này, đành bàn bạc nhau đi tìm người thân gả đi ở nhờ. Ai ngờ đường xá xa xôi, người không có tiền bạc, đến thôn Trình gia đã hai ngày không có giọt nước vào bụng, vừa lạnh vừa đói vừa khát...
Có người ở đó nghe mà động lòng trắc ẩn, có người căm hận bọn Mã Phỉ, cũng có vài người đàn ông phụ nữ lớn tuổi nghe hai người họ kể chuyện bị Mã Phỉ làm nhục mà vẫn phải lên đường, trong mắt mang theo sự khinh bỉ, giống như nhìn hai thứ bẩn thỉu.
Việc phụ nữ gặp nạn ở Lũng Vũ quận không hiếm gặp.
Cái thời buổi này vốn dĩ như vậy.
"Ai — hai vị nương tử có dự định gì?"
Người phụ nữ chạy nạn đang khóc lóc nghe vậy rơm rớm nước mắt, đôi mắt thăm dò cầu khẩn: "Thôn các người có thể nhận bọn ta không?"
Phụ nữ thôn Trình tự nhiên từ chối.
Trong thôn không thể nhận người lạ vào ở.
Người phụ nữ chạy nạn lại lau nước mắt nức nở: "Vậy có thể cho bọn ta chút đồ ăn được không? Không giấu gì, muội muội này của ta từ nhỏ bị câm, người lại yếu, không có gì vào bụng thì sẽ không chịu nổi mất. . . Xin thương xót mà cho bọn ta chút gì đi…"
Nghe người phụ nữ kia cần thức ăn, phụ nữ thôn Trình vẻ mặt khó xử, quay đầu nhìn người đàn ông nhà mình ở cửa thôn, hỏi ý kiến, ai ngờ người kia mặt đen quát lớn cô là đồ đàn bà phá của, nói: “Đi đi! Năm nay nhà ai còn của ăn?"
Người tốt đâu có ai làm vậy!
Bọn họ vất vả đến chết, làm việc sinh ra đủ bệnh, lớn tuổi lưng cũng chẳng thẳng lên được, bận rộn cả năm cũng chỉ đủ no bụng. Thấy vụ mùa cày bừa đến, nào giống, nào thóc gạo, trâu bò, nông cụ cũng đều phải mượn nhà họ Trình. Mà những thứ đó đều phải dùng tiền mà đổi cả!
Thậm chí cả ruộng cũng là đi mượn.
Nếu năm nay ông trời không đoái hoài gì tới bọn họ, thì thu hoạch được cũng không đủ để trả nợ.
Một miếng ăn cũng có thể cứu người.
Quý giá như vậy, sao có thể cho hai người đàn bà sắp chết kia? Uống no bụng thì nhanh chóng cút đi, đừng chết ở đây gây xui xẻo!
Người phụ nữ chạy nạn bị ánh mắt hung hãn của người đàn ông kia dọa sợ, rụt cổ lại, cẩn thận cúi đầu, sợ sệt nhìn người phụ nữ có vẻ dễ nói chuyện ở thôn Trình gia: "Vậy, vậy cho bọn ta nghỉ ngơi một chút được không? Bọn ta thật không đi nổi nữa rồi…"
Nàng mắt đỏ hoe, dùng đôi tay khô gầy như que củi run rẩy vuốt ve chiếc áo Cát Bố đã sờn.
Trước yêu cầu nhỏ nhoi này, phụ nữ thôn Trình cũng không tiện từ chối nữa, bèn cho phép họ nghỉ chân ở phiến đá trước cửa thôn.
Rồi lại hảo tâm múc cho họ hai bát nước.
Người phụ nữ chạy nạn rối rít cảm ơn.
Mặt trời chiều dần xuống núi, không khí oi bức cũng bị gió thu đi ít nhiều, người phụ nữ chạy nạn liên tục ngoái đầu lại, ánh mắt cầu xin, nhưng dân làng vẫn làm ngơ. Chẳng ai chịu nhận một đêm, chẳng ai bố thí chút gì dù là đồ ăn thiu… Thấy trời sắp tối hẳn, hai người phụ nữ chạy nạn mới dìu nhau, chân thấp chân cao rời đi.
Bóng lưng gầy gò đơn bạc của họ làm người khác xót xa...
Cách thôn Trình gia một đoạn xa, người phụ nữ bị nói là câm điếc từ nhỏ mở miệng châm biếm: "Diễn hay lắm cơ đấy."
Nếu không phải biết rõ chân tướng, đã bị lừa rồi.
Khương Thắng với Tuân Trinh quả là bị lừa quá lớn, không phải họ mù đâu, Kỳ Thiện không chỉ hóa trang giống như thật, mà thần sắc động tác cũng diễn đạt đến mức hoàn hảo nữa chứ. Ha ha ha, hai phụ nữ chạy nạn trước mắt là Kỳ Thiện và Cố Trì.
Kỳ Thiện đứng thẳng người lên, đấm vào lưng.
Hỏi: "Có mấy hộ?"
Cố Trì đáp: "Theo như hộ tịch ghi thì thôn Trình gia gặp Mã Phỉ cướp sạch, còn lại mười chín hộ, nam đinh tổng cộng mười ba người, trong đó thanh niên trai tráng là ba người... Nhưng theo những gì ta nghe được từ tiếng lòng thì ít nhất có đến cả trăm hộ, nam đinh thanh niên trai tráng cũng chiếm đa số."
Quy mô thôn này không hề nhỏ.
Kỳ Thiện lấy quyển sổ nhỏ ra ghi lại.
Chọn mục tiêu tiếp theo.
Sau một hồi hai người tỉ mỉ điều tra, thăm dò kỹ tình hình nhân khẩu thực tế ở từng thôn xóm — dân thường có chân dài có thể chạy trốn, nhưng người đã bám rễ ở đất ruộng thì khó mà đi được. Bọn họ chỉ cần dựa vào phân bố của ruộng đất là có thể tìm ra thôn xóm gần đó.
Dù có giấu kỹ đến đâu thì cũng lần ra được.
Đa phần thời gian chỉ ngồi ở cửa thôn ra vẻ đáng thương, rất ít khi được cho vào ở nhờ, Cố Trì gặp tội rồi.
Cơ thể hắn vốn đã suy yếu vì Văn Sĩ chi đạo, mỗi ngày đều phải uống thuốc điều dưỡng, quãng thời gian này nay lại phải bôn ba khắp nơi chưa kể, còn phải cố tình đi sâu vào những thôn xóm tiếng lòng ồn ào phức tạp.
Không cần hóa trang cũng có thể "diễn thật" vai "nửa sống nửa chết".
Lấy được chứng cứ, việc còn lại chính là thu lưới.
Đánh bất ngờ khi đối phương không có sự chuẩn bị!
Thế là, Kỳ Thiện quyết định chọn một đêm tối trời gió lớn, lặng lẽ hành động, mang đến cho mục tiêu một bất ngờ lớn!
Ngọn lửa này, sẽ hoàn toàn đốt cháy cả Lũng Vũ quận!
Cùng lúc đó — một chiếc xe bò ván gỗ cũ kỹ đi vào địa phận Hà Doãn.
Chiếc xe bò kêu cót két ồn ào, chói tai. May là đường sá bằng phẳng, người trong xe đỡ phải chịu khổ. Mấy ngày liền bôn ba, chàng thiếu niên lái xe đã đen đi không ít. Chàng tò mò ngó xung quanh, dân thường ở quận Hà Doãn này phong thái khác hẳn nơi khác.
Cũng không phải nói quận Hà Doãn này giàu có. . .
Dân thường ở đây cũng ăn mặc rách rưới sơ sài, nhưng trên mặt lại thường nở nụ cười, đôi mắt cũng lanh lợi, có sức sống.
Có thể thấy rõ sự sinh khí bằng mắt thường.
Cùng người dân ven đường hỏi thăm, thiếu niên điều khiển chiếc xe lừa ván gỗ cũ kỹ, chậm rãi hướng đến nơi Hà Doãn cai trị —— Phù Cô thành.
Mục đích chuyến đi này là đến bái phỏng Hà Doãn quận trưởng.
Tên của ta là Từ Giải, Từ Văn Chú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận