Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 447: Cố gắng hoàn thành KPI (length: 8200)

Anh hùng... Ải mỹ nhân ư?
Lâm Phong đúng là nửa ngày không nói nên lời.
Hai mắt trợn ngược nhìn Từ Thuyên, như thể ngày đầu quen biết tên này: "Văn Thả, ngươi nói mỹ nhân là..."
Từ Thuyên vỗ ngực.
"Còn phải nói sao? Ngay trước mắt!"
Hắn, Từ Thuyên, còn không tính là mỹ nhân hạng nhất sao?
Vì động tác của Từ Thuyên quá ư phóng khoáng, Lâm Phong lại đứng gần, có thể thấy rõ những đợt nhấp nhô nghẹt thở kia.
Nàng vô thức hơi lùi lại phía sau.
"Cái này, cái này không được đâu?"
Cứ cảm giác tên thiếu niên này không phải "ăn" kiểu đó.
Từ Thuyên không phục, lẩm bẩm: "Sao lại không được? Chẳng lẽ đại ca thấy ta không đẹp hay vóc dáng không chuẩn?"
Hắn hận không thể tạo dáng hoàn mỹ để phô bày đường cong, dọa Lâm Phong lùi về sau hai bước.
"Cũng không phải vậy, chỉ lo đánh cỏ động rắn."
Từ Thuyên phân trần rồi, lại bĩu môi không vui: "Ngươi nói cũng đúng, lỡ làm hỏng chuyện tốt của tiên sinh, thì không biết phải chịu hình phạt nào nữa. Nhưng chỉ một mình ngươi thì trông chừng được sao? Lỡ người này có vấn đề..."
Lâm Phong nói: "Nếu có dấu hiệu khả nghi, ta sẽ tiền trảm hậu tấu, sau đó đến chủ công nhận tội."
Từ Thuyên sờ cằm nói: "Đáng tiếc, đường ca không có ở đây, bằng không hắn chắc có thể giúp một tay."
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nghe Từ Thuyên chủ động nhắc đến người đường ca Từ Giải của hắn. Trước đây, khi Từ Giải làm ăn với chủ công, Lâm Phong làm phụ tá của Chử Diệu, cũng có vài lần giao thiệp với Từ Giải. Người sau không có cái vẻ hám tiền thường thấy ở những thương nhân khác.
Nàng tò mò: "Từ đại tiên sinh có cách đối phó sao?"
Ngay cả Cố Trì và Khương Thắng hai vị tiên sinh cũng không nhìn ra.
Từ Thuyên gật đầu: "Đó là vì —— hắn thường xuyên vào Nam ra Bắc, trên tay không có chút bản lĩnh nào sao được? Việc buôn bán của hắn không chỉ ở Thiên Hải, mà sau lưng còn có một vài mối buôn lậu, chủ yếu là Thập Ô và Bắc Mạc. Mối làm ăn muối sắt luôn hời lớn, sao hắn bỏ qua? Chỉ là hai năm nay bất ổn, nên mới bớt đi."
Từ Giải cũng là người có nhiều mối liên hệ với Thập Ô.
Nói thẳng ra, việc buôn bán thông thường kiếm được bao nhiêu? Mấy phi vụ sau lưng kia mới là món hời lớn, một chuyến đi có khi thu về hàng vạn lượng bạc trắng. Nếu không có khoản tiền này, làm sao Từ gia có thể chu cấp cho Ngô Hiền nuôi quân?
Đường ca hắn thực sự là Thập Ô Bách Sự Thông.
Lâm Phong không quá tin tưởng mù quáng như vậy.
Hiểu biết về Thập Ô không có nghĩa là có cách đối phó.
Nhưng một giây sau, Từ Thuyên dường như nhớ ra điều gì, tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, kêu lên.
"Đột nhiên nhớ ra, nếu kẻ đó đúng là mục tiêu, thì thật sự không thể giết. Trước đây chẳng phải đã nói là kẻ này cách ly với thiên địa chi khí, khiến thuật đọc tâm linh buồn cười, ngay cả đạo văn sĩ của Cố tiên sinh cũng vô dụng?"
Lâm Phong gật đầu: "Đúng vậy, ngươi nhớ ra cái gì?"
Vì sao lại nói là không thể giết?
Từ Thuyên cố nhớ lại: "Ta nhớ đường ca từng nhắc đến một loại tương tự... Trường hợp này, ngoài thể chất đặc biệt như lời Khương tiên sinh nói, còn một loại nữa là —— bí pháp dị tộc cực kỳ hiếm thấy! Cái mà ngươi thấy chính là xác chết."
Lâm Phong nổi da gà.
"Chết, xác chết?"
Từ Thuyên gật đầu, nói: "Đúng đó, loại bí pháp này đường ca ta từng gặp, khi buôn bán ở Thập Ô đã suýt mất cả chì lẫn chài vì nó. Theo lời hắn, chỉ một số ít đại bộ lạc ở Thập Ô có bí thuật này, không phải thời điểm sinh tử không sử dụng. Bởi vì xác chết này không phải người, nên vẻ ngoài mới có khác biệt để phân biệt."
Xác chết sao lại đọc được suy nghĩ?
Lâm Phong chau mày: "Nhưng hắn hô hấp bình thường, thân nhiệt không khác người sống, hành động cũng không có chút chậm chạp nào."
Từ Thuyên: "Nếu không thì làm sao gọi là bí pháp?"
Bây giờ nghĩ lại, mái tóc tím của tên nô lệ kia thực sự rất tự nhiên, không thể nào là nhuộm mà ra được.
"Vậy tại sao ngươi lại nói không thể giết?"
Từ Thuyên gãi đầu, thở dài: "Nếu thật là loại bí pháp này, thì giết người này chẳng khác nào thả hổ về rừng. Người thi pháp khi sắp chết, thân thể sẽ lâm vào trạng thái chết giả, bị thương nặng cũng sẽ từ từ lành lại, còn ý thức sẽ thức tỉnh trong thân thể kẻ bị thi pháp và hoạt động bình thường. Nếu lúc này giết hắn, ý thức sẽ trở lại bản thể, rồi thì khó mà bắt được tên chính."
"Giảo hoạt vậy sao?"
Từ Thuyên nói: "Cũng không phải không có cách hóa giải, chỉ cần nhân lúc mới thi pháp mà giết thì bản tôn cũng sẽ bị phản phệ, thương thế chưa lành sẽ khó sống. Nhưng theo thông tin đã biết, thì tên này đã hoạt động bên ngoài ít nhất hai tháng..."
Thương gân động cốt cũng phải một trăm ngày mới lành cơ mà.
Giết lúc này thì nhiều nhất là hộc máu thôi.
Phủi mông rồi quay về dẫn quân giết tiếp thôi.
Lâm Phong: "..."
Một lúc sau, nàng nói: "Chưa chắc đã là trường hợp này..."
Từ Thuyên ra vẻ cầu xin: "Ta cũng hy vọng không phải vậy."
Haiz, thuốc nhuộm tóc bí truyền của hắn a!
Cứ mơ mộng thấy mái tóc mình nổi bật giữa đám đông, còn được Công Tây Cừu để mắt nữa chứ.
Giờ thì, mộng tan nát rồi.
Lâm Phong: "Ta đi báo việc này với chủ công."
Từ Thuyên cố nén đau buồn an ủi nàng: "Đừng thất vọng quá, dù gì thì đây cũng là người được lão sư ngươi để mắt đến, nếu dễ bắt vậy thì coi thường lão sư của ngươi quá."
Nghĩ vậy có thấy dễ chịu hơn không?
Khóe miệng Lâm Phong giật giật.
Cảm ơn, không thấy được an ủi chút nào.
Có mạch suy nghĩ của Từ Thuyên, việc xác định thân phận nô lệ thiếu niên lại có bước tiến đột phá. Khương Thắng và Thẩm Đường cũng là lần đầu nghe nói loại chuyện này, Thẩm Đường chống cằm cảm khái: "Thật là rừng lớn chim gì cũng có... Coi như cũng chưa đi vào bế tắc..."
Tuy tên nô lệ kia có thể ve sầu thoát xác, nhưng nghĩ lại — chỉ cần hắn còn sống thì bản tôn không thể tỉnh lại.
Cũng như giam cầm một cách khác vậy.
Để một người chết thì không đơn giản, nhưng để một người sống dở chết dở thì còn dễ hơn? Mấy văn sĩ đầy bụng hắc thủy này có thừa phương pháp, Thẩm Đường cũng không lo chuyện nhỏ nhặt này.
Thực tế thì, ngoài chuyện bại lộ thông tin Đại Quân, nàng cũng không lo gì khác, bao gồm cả mộng cảnh của Chử Diệu — nếu không có phòng bị mà bị người động tay chân vào nước uống đồ ăn thì đúng là bị động, nhưng có đề phòng thì cũng không có gì đe dọa.
Cái thực sự đe dọa nàng là đám viện binh của vị vương tử này bao vây và giết nàng.
Thẩm Đường nhức đầu lật sổ sách, tính nhẩm còn bao nhiêu cái đầu người nữa là đủ tiêu chuẩn. Trước đây tru diệt các bộ lạc cũng đã có hiệu quả, gây ra gió tanh mưa máu ở vương đình Thập Ô. Chỉ là ngọn lửa này vẫn chưa đủ lớn, nàng muốn tiếp tục châm củi.
Thẩm Đường cau mày suy nghĩ, đúng là một nỗi thống khổ của người đi làm.
Một đêm không mộng mị.
Đại Quân chỉnh đốn xong, ngày hôm sau sẽ đánh Kỳ Tập.
Lần hành động này cũng không giấu diếm tên nô lệ.
Còn phát cho hắn một loại vũ khí thô sơ.
Hắn cầm vũ khí ngơ ngác: "Đây là?"
Lâm Phong nói: "Dao."
"Để làm gì?"
"Giết người."
Tên nô lệ định hỏi giết ai, nhưng rất nhanh hiểu câu hỏi này thừa thãi. Lần hành động này, người tham gia không chỉ là người của Thẩm Đường, còn có dân tị nạn trong sơn cốc. Chỉ là đám dân tị nạn này không sản xuất lương thực, mà làm công việc khuân vác lương thực.
Vì lương thực mà họ đối xử với đồng bào tàn nhẫn độc ác hơn cả Thẩm Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận