Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 169: Hiếu thành loạn (length: 8418)

Sự thật chứng minh, chỉ cần là người bình thường có việc để làm, Kỳ Thiện luôn không quá tình nguyện làm việc. Thẩm Đường phẫn nộ gào thét bị hắn bỏ ngoài tai, mắt chỉ nhìn thấy vị quận trưởng trước mắt. Quận trưởng họ Yến, tên Thành, vừa là bạn cũ vừa là kẻ thù của Kỳ Thiện.
Nếu như Kỳ Thiện có một cuốn sổ nhỏ ghi hận, Yến Thành tuyệt đối có thể với tư thế "Một Kỵ Tuyệt Trần", dẫn đầu vượt trội, chiếm lấy vị trí đứng đầu bảng không ai lay chuyển được.
"Chỉ là Tứ đẳng Bất Cang, Ngũ đẳng Đại Phu, tin tưởng với năng lực của Thẩm tiểu lang quân, giết hai người không khó như lấy đồ trong túi..." Lời này là nói với Thẩm Đường, nhưng ánh mắt lại từ đầu đến cuối nhìn vị quận trưởng mặt mày vàng như giấy, có chút thú vị nói, "Ngươi nói có đúng không?"
Lời này hỏi Thẩm Đường hay là quận trưởng, chỉ có hắn biết.
Trán Thẩm Đường nổi gân xanh: "..."
Làm đồng đội với Kỳ Thiện đúng là tra tấn, nếu mà đánh đội, với cái kiểu "tát nước" này của hắn, sớm bị tố cáo mấy lượt rồi.
Nàng tránh né đòn giáp công của hai tên võ giả tả hữu, thanh "Từ mẫu kiếm" trong tay múa lên vun vút, mỗi một kiếm đều mang hỏa khí bộc phát như thể đang trút giận, chiêu sau hung hăng hơn chiêu trước, nhanh, chuẩn! Tựa như đang xem hai tên võ giả kia là thế thân của Kỳ Thiện để xử lý.
Cuối cùng vẫn không quên lời hăm dọa!
"Cầu Nguyên Lương, ngươi chờ đó! Quay đầu tính sổ với ngươi!"
Nếu không phải bận tâm Kỳ Thiện còn muốn "đấu võ mồm" với tình cũ, lúc này nàng đã cho đối phương một thực đơn "cấm khẩu mười hai tiếng" rồi. Hừ -- trước mặt kẻ thù mà còn nể mặt hắn làm gì!
Lời đe dọa của Thẩm Đường không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Kỳ Thiện, bất quá tâm tình của quận trưởng Yến Thành thì không được tốt lắm. Hắn nhìn Kỳ Thiện như sói đói hổ dữ, gắt gao khóa chặt mình, giống như đang suy nghĩ, nên ngoạm chỗ nào để xé được một mảng thịt to máu me be bét.
Ánh mắt này khiến hắn thấy có chút quen thuộc.
Khoan đã -- Quen thuộc?
Ánh mắt như sói đói hổ dữ này... Hắn hình như từng gặp một lần! Bỗng nhiên, hắn như nhớ ra điều gì đó, mắt càng mở càng lớn.
"Ngươi, chẳng lẽ ngươi là --"
Quận trưởng định thốt ra một cái tên.
Ai ngờ cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, mặt hắn chợt trắng bệch.
Kỳ Thiện lạnh giọng nói: "Yến Thành trí nhớ kém thật đấy, ta không phải đã nói rồi sao, tại hạ họ Cầu, tên Thiện, tự Nguyên Lương."
Quận trưởng cũng là hạng người tinh thông các loại ngôn linh, những năm này lại nịnh bợ được một đại gia có "bắp chân lớn", có thể nói là "vận văn chương hanh thông", Văn Tâm tu luyện tự nhiên không bị bỏ bê, thậm chí so với rất nhiều văn sĩ có ngộ tính thiên phú cũng không kém bao nhiêu, rất nhanh đã giải trừ được thuật cấm khẩu.
Hắn nuốt những lời chưa kịp nói xuống, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Kỳ Thiện, càng nhìn càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là chính xác, thở dốc một hơi, nói: "Không quản ngươi có phải Cầu Nguyên Lương hay không, nếu như ta nói, Cầu Nguyên Lương không phải do ta hại, ngươi có thể tin không?"
Kỳ Thiện lãnh đạm: "Yến Thành, ngươi cảm thấy với cái mặt dày mày dạn, thủ đoạn luồn lách, giở trò của ngươi, ta sẽ tin sao? Ngươi cũng không cần giảo biện, ngươi biện không lại ta đâu. Hãy đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi nói những lời này có chút nào lương tâm không? Cũng không sợ nửa đêm bị quỷ tìm tới cửa."
Quận trưởng: "..."
Nói rất đúng, kỳ thật chính hắn cũng không tin.
Quận trưởng thầm nghĩ da đầu tê dại.
Nếu như tên đang mang thân phận Kỳ Thiện trước mắt, thật sự là người mà hắn suy đoán, hôm nay có lẽ hắn không còn cơ hội sống rời khỏi nơi đây.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, câu này miêu tả quận trưởng rất phù hợp. Hắn vẫn cảm thấy mình còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Năm đó cái cục diện như vậy hắn còn có thể đại nạn không chết, bây giờ sao lại chết được?
Quận trưởng đang định buông tay đánh cược một lần.
Chút văn khí ít ỏi vừa hồi phục được lao nhanh trong kinh mạch, hắn vừa định ra tay, chuẩn bị trợ giúp khách khanh, kết quả đan điền đau xót, văn khí đình trệ.
Hắn tức giận trừng mắt về phía Kỳ Thiện đang cười lạnh với vẻ u ám.
Trong lòng hận tổ tông mười tám đời.
Quả nhiên là tên đó!
Một giây sau, một cột máu phun ra dưới chân hắn.
Tên yếu nhất Tứ đẳng Bất Cang bị Thẩm Đường một kiếm cắt cổ, chỉ còn tên Ngũ đẳng Đại Phu. Không còn bị ai kiềm chế chi phối, Thẩm Đường ra tay càng thêm sắc bén hung hãn. Không bao lâu đã bắt được một cơ hội tuyệt diệu, một cước đạp trúng tim đối phương. Lực đạo mạnh đến mức xương sườn phát ra tiếng răng rắc không chịu nổi, ngã lăn trên đất mấy vòng, cuối cùng ngửa mặt lên trời nằm chết, mắt không nhắm.
Thẩm Đường đè xuống xúc động muốn lấy mũi kiếm chỉ trích Kỳ Thiện, hít sâu một hơi: "Ngươi và cái lão nhị kia đấu võ mồm thế đủ chưa?"
Nàng dừng lại một chút ở từ 【Lão Nhị】 đầy khả nghi.
Kỳ Thiện thản nhiên đảo mắt qua hai thi thể khách khanh, tuy rằng Tứ đẳng Bất Cang, Ngũ đẳng Đại Phu không có võ khí quân tốt và Võ Khải, nhưng cũng có các loại vũ khí, khí lực, tốc độ đều không phải người thường có thể so, thế mà lại không chịu nổi nửa khắc dưới tay Thẩm tiểu lang quân... "Thẩm tiểu lang quân võ lực tiến bộ nhanh thật đấy." Nhớ lại dáng vẻ Thẩm Đường khi xưa bị Tứ đẳng Bất Cang truy sát phải chạy trốn khắp phòng, thật khó tin được sự tiến bộ lớn như vậy chỉ trong chưa đầy nửa năm đạt được, "Nợ xưa, không dễ dàng giải quyết như thế đâu..."
Thẩm Đường: "..."
Nếu tâm tình nàng có thể được cụ thể hóa thành biểu tượng cảm xúc, chắc chắn sẽ là người da đen dấu chấm hỏi hoặc ông Thiết mặt đang nhìn điện thoại.
Nàng cười lạnh nói: "Ngươi thật sự nghĩ ta là con nít ba tuổi dễ bị lừa gạt à? Lúc ta đánh nhau còn rút chút sự chú ý qua tình hình của ngươi bên này, ngươi chừng nào thanh toán nợ cũ rồi?"
Mẹ kiếp, tất cả thủ đoạn cùng đấu võ mồm không nhằm mục đích "cạo trọc" kẻ thù, đều chỉ là "liếc mắt đưa tình" và "oan gia ngõ hẹp"!
Ngoại trừ lần giao phong đầu tiên, hai tên văn sĩ này đều không giống văn sĩ Văn Tâm -- đừng nói đấu trí đấu dũng, ngay cả đọ sức ngôn linh Văn Tâm cũng không có. Với kiểu này mà còn muốn làm nàng tin hai người đó là kẻ thù ngươi chết ta sống? Nàng cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục!
Tâm trạng Kỳ Thiện vô cùng tốt: "Thật sự đấy..."
Trời xanh chứng giám, lần này hắn thật không có giở trò.
Thẩm Đường: "..."
Nàng cũng có chút nghi hoặc -- thế cục bất lợi, vì sao vị quận trưởng kia không chạy trốn, cũng không hỗ trợ hai khách khanh ngăn địch?
Vì biết mình không trốn được?
Nên dứt khoát chờ chết tại chỗ?
Không giống tác phong của vị quận trưởng kia.
Dựa theo những gì Kỳ Thiện nói, vị này tuyệt đối là "cây cỏ đầu tường" tinh anh, "chân giẫm đất bùn", bản lĩnh "chuồn" cùng "ngôn linh Văn Tâm" có thể lọt vào top mười cả vùng Tây Bắc. Bản lĩnh chạy trốn luyện thành tốt như vậy, sao có thể có hành động tiêu cực là chờ chết tại chỗ?
Thẩm Đường trực giác vấn đề nằm ở Kỳ Thiện.
Hỏi: "Ngươi đã làm gì?"
Ánh mắt vị quận trưởng nhìn Kỳ Thiện cơ hồ muốn ăn thịt người.
"Không có gì, một chút kỹ xảo nhỏ mà thôi."
Thẩm Đường: "... Ngươi nhìn mặt ta xem, ta sẽ tin chắc?"
Kỳ Thiện càng ngày càng dẻo miệng rồi.
Đột nhiên, quận trưởng phun ra một ngụm máu lớn, mặt vàng như giấy, ngực phập phồng nhanh bất thường. Hắn che lấy vị trí đan điền, phẫn hận nhìn Kỳ Thiện nói: "Chẳng phải ngươi muốn báo thù cho Kỳ Thiện sao?"
Thẩm Đường: "... ? ? ?"
Nàng vẫn luôn chú ý cuộc đối thoại của hai người, chỉ là Kỳ Thiện không nói, nàng cũng không tiện truy hỏi, thế là ho nhẹ hai tiếng, vô cùng quan tâm đề nghị: "Cái đó -- hay là ta nên tránh ra? Để cho các ngươi có chút không gian 'tâm tình' chút chứ?"
"Không cần thiết."
Kỳ Thiện sải bước tiến lên, đầu tiên trầm mặc nhìn quận trưởng.
Quận trưởng cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn!
Một giây sau, Kỳ Thiện đột nhiên giơ tay vung nắm đấm, thẳng tắp đánh về phía mặt quận trưởng. Một quyền đánh ngã đối phương còn chưa hả giận, bồi thêm hai chân, quận trưởng ngược lại kiên cường không hé răng.
Cuối cùng dùng văn khí trói lại.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận