Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 54: Marketing hào thủ đoạn (length: 8494)

Thẩm Đường: "???"
Không khỏi cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo.
Nàng lắc đầu, vứt những ảo giác kỳ quái kia ra sau đầu, trên mặt lại nở nụ cười, theo lệ chia những đồ mang về trong tay ra. Kỳ Thiện thu tầm mắt lại, lúc này mới để ý đến hai vò rượu đỗ, mở lớp vải bịt ra ngửi.
Hắn hỏi: "Rượu Đỗ Khang?"
Thẩm Đường nói: "Đúng đó, cho ngươi."
Kỳ Thiện chắc nịch nói: "Ngươi lại dùng ngôn linh tạo?"
Một bên Chử Diệu rốt cuộc có phản ứng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Kỳ Thiện, trong mắt có thêm mấy phần thăm dò và lãnh ý.
Thẩm Đường: "Vì sao lại không thể là ta mua?"
Dù sự thật chính là vậy, nhưng Kỳ Thiện vừa đoán trúng, điều này không khiến nàng vui vẻ, cứ như nàng chỉ biết đi móc trộm đồ người khác vậy.
Kỳ Thiện cười ha hả hai tiếng, lời nói từng từ đâm thẳng vào tim gan.
"Ngươi có tiền? Dù có tiền, Hiếu thành đâu ra rượu Đỗ Khang? Cho dù có rượu Đỗ Khang thật, vò rượu và nút vải sẽ mới như vậy sao? Nói xong, ngươi lại dùng ngôn linh sao? Là 'Không thích làm quan, chỉ thích rượu Đỗ Khang' hay là 'Dùng gì giải sầu? Chỉ có Đỗ Khang'?"
Trong các quyển trục của hắn về rượu Đỗ Khang, dường như chỉ có hai câu này, không ngờ Thẩm tiểu lang quân lại thật sự lấy ra được.
Thẩm Đường có chút chột dạ nhưng rất đanh thép, giọng nói dần cao lên: "Quản nó là ngôn linh gì, có thể tạo ra rượu ngon kiếm tiền là ngôn linh tốt. Làm người không phải sống nhờ miệng sao? Ta thấy dân chúng Hiếu thành vẫn thích uống rượu lắm, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mỗi ngày làm vài vò rượu mang ra đường rao bán, tiền chẳng phải sẽ có?"
Quay đầu còn có thể làm một mẻ rượu thanh mai.
Kỳ Thiện không khỏi tự kiểm điểm.
Tuy cuộc sống qua ngày không giàu có, nhưng từ khi đi cùng nhau cũng không để Thẩm tiểu lang quân thiếu thốn chỗ nào, sao tiểu lang quân cứ một lòng hướng vào tiền bạc vậy? Thanh mai, bánh nướng, kẹo mạch nha bán chưa đủ sao, giờ còn chuẩn bị nấu rượu bán, đây là chuẩn bị làm lâu dài à?
"Ta thấy việc buôn bán này của ngươi không bền đâu."
Kỳ Thiện tạt cho Thẩm Đường một gáo nước lạnh.
Thật lạnh lẽo.
"Chơi... à không, buôn bán không vốn, sao lại không bền được? Cũng đâu tốn tiền mua nguyên liệu..." Bán bao nhiêu kiếm bấy nhiêu, đây chẳng phải là thứ lợi nhuận mà bao tiểu thương mơ ước sao?
Kỳ Thiện không trả lời, ngược lại ngước mắt lên, nhìn sang Chử Diệu đang đứng im một bên.
Thẩm Đường nhìn hai người khó hiểu.
"Ngươi nhìn hắn làm gì?"
Kỳ Thiện vẫn không đáp, Chử Diệu lại lên tiếng giải thích: "Ngũ Lang, Hiếu thành sắp loạn, cho nên buôn bán không thể lâu dài."
"Hiếu thành sắp loạn?" Đây là Thẩm Đường.
"Ngũ Lang?" Đây là Kỳ Thiện đang nhìn Thẩm Đường.
"Ta là thứ năm trong nhà, để không hối tiên sinh gọi ta là Ngũ Lang." Nàng trước tiên đáp lời Kỳ Thiện, sau đó lại hỏi, "Hiếu thành sắp loạn là sao? Không phải nói chiến sự đã lắng rồi sao? Hôm nay trên đường vẫn náo nhiệt, trông không có vẻ sắp có chiến tranh gì."
Mặc dù thành trong và thành ngoài là hai thế giới, mất cân bằng thế này sớm muộn cũng sẽ có chuyện, thêm việc Kỳ Thiện trước đó đã nói với nàng là quận trưởng là một kẻ sai lầm, Thập Ô nằm vùng, tai họa sớm muộn cũng bộc phát.
Nhưng nàng không ngờ lại sớm như vậy, hẳn là có nguyên do.
"Bất quá là vẻ ngoài yên bình, kỳ thực sóng ngầm đang cuộn trào. Vừa nghe được một tin, Hiếu thành e là nơi thị phi. Ta đang tính xem có nên đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió không." Kỳ Thiện luôn suy nghĩ đến vấn đề này, cả báo thù cũng quyết định tạm hoãn, trong lòng luôn muốn đưa Thẩm tiểu lang quân rời đi. Ai ngờ vị tiểu lang quân này lại hay, quay tay cho hắn thêm một người không rõ lai lịch.
Hố người cũng không thèm báo trước.
Hừ ╭(╯^╰)╮~~ Thẩm Đường không để ý đến vẻ mặt vi diệu của Kỳ Thiện, toàn bộ sự chú ý dồn hết vào tin tức kia. Nàng ngồi phịch xuống dưới mái hiên, đá rơi đôi guốc, xích lại gần hỏi: "Tin gì? Chẳng lẽ quân nổi loạn hoặc nước nào đó đánh Trịnh Kiều?"
Kỳ Thiện nói: "Đều không phải."
Thẩm Đường: "Vậy là gì?"
Chử Diệu chen vào, bổ sung những gì Kỳ Thiện chưa nói: "Là một lời đồn, e là mầm mống tai họa."
"Lời đồn gì lợi hại vậy, có thể khiến Hiếu thành loạn lên?" Thẩm Đường nhìn hai người, không nhịn được nói đùa kiểu vô lại, "Mấy người cho ta biết luôn đi! Cứ người nửa câu, người nửa câu, treo người ta muốn chết à. . ."
Chử Diệu: "..."
Kỳ Thiện: "..."
Không hẹn mà cùng, hai người cùng có một ý nghĩ – Thẩm tiểu lang quân (Ngũ Lang) vẫn là trẻ con.
Kỳ Thiện nhịn cười: "Có chút kiên nhẫn cũng không có?"
Ánh mắt Chử Diệu như nói "Còn phải rèn luyện thêm".
Thẩm Đường bị châm chọc: "..."
Nàng đâu phải không kiên nhẫn?
Chỉ là sự kiên nhẫn không phải để dùng như thế.
Hai người này đúng là có bệnh, nói chuyện làm việc hiệu suất thấp như vậy, chủ tư bản mà thấy thì chắc sẽ tăng huyết áp phạt cho chết!
"Ngươi tự xem."
Thấy vẻ mặt Thẩm Đường không giấu được ấm ức, Kỳ Thiện đành lấy một tờ giấy ra, đưa cho nàng xem.
Thẩm Đường vừa thấy đã nhận ra đây là giấy vẽ trong nhiệm vụ lúc Quan nhi cung cấp, phía trên là bức vẽ phong cảnh sa mạc lúc hoàng hôn có chút quen mắt, một bên có một hàng chữ ngay ngắn. Nàng đọc từng chữ: "Tử Vi xuất Tây Bắc, định thiên hạ nhất thống?"
Trong lòng vô vàn cảm xúc dâng trào.
Ngọa Tào, cái này là ai vậy?
Tạo thanh thế hoành tráng thế?
Chỉ thiếu viết dã tâm lên mặt, nói với người đời ta đang mưu đồ thiên hạ, cả thiên hạ trăm nước, đây là muốn đi đánh từng nước một à?
Cái này nếu không thành, bị vả mặt có đau không?
Nghĩ tới việc buổi sáng gặp Quan nhi, Cố tiên sinh biết đọc suy nghĩ, và Cung Sính được họ cứu, nàng nói: "Bản vẽ này ta thấy ở phòng của Quan nhi rồi, giống hệt nhau, trên bình phong cũng có bức vẽ sa mạc hoàng hôn này. Lời đồn này không phải là do họ tung ra à?"
Nếu không sao lại có giấy vẽ tài liệu kia?
Muốn nói bọn họ không liên quan thì ai tin?
Chử Diệu nói: "Lời đồn này có từ lâu rồi."
Kỳ Thiện cười khẩy: "Chắc chắn là trò của Bắc Mạc hoặc Thập Ô, mục đích là dụ những người tài giỏi tụ tập về Tây Bắc, thừa cơ lôi kéo thu phục, hoặc tạo thế cho sau này vào Trung Nguyên, hoặc thừa cơ gây rối loạn các nước Tây Bắc, để đục nước béo cò."
Chỉ xét nội dung văn tự, Trịnh Kiều cũng có hiềm nghi.
Người này vốn là lên ngôi bất chính, lại có nhiều chuyện mờ ám, nhưng lại dã tâm đầy mình, không chừng có ham muốn tranh giành thiên hạ, nên dùng thủ đoạn này để đánh bóng tên tuổi. Nhưng khi nhìn cùng với bức tranh sa mạc hoàng hôn, nghi ngờ của hắn lại giảm đi. Vì lãnh thổ Canh quốc không có sa mạc, mà ở Thập Ô và Bắc Mạc lại rất phổ biến.
Thẩm Đường chống cằm ( p′︵‵. ) "Đây chẳng phải là kiểu quảng cáo khoe khoang à?"
Sẽ có người mắc lừa sao?
Bị mắc lừa mà không quản xa xôi mà chạy đến tham gia trò vui à?
Các nước Tây Bắc đang chiến tranh, như Tân quốc mới đây bị Canh quốc tiêu diệt, dân chúng không chịu đựng được cuộc sống như thế nên đã cầm vũ khí nổi dậy, nổi loạn không ngừng. Thế loạn như vậy ai rảnh rỗi không có việc gì làm, khắp nơi nhảy nhót tham gia trò này?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, Thẩm Đường liền nghĩ tới hai kẻ mới gặp hôm trước, im lặng sửa lại ý nghĩ của mình.
Nàng phải thừa nhận, đúng là có những người rảnh hơi.
Kỳ Thiện khẽ nói: "Hạc không biết bay."
Chử Diệu cũng nói: "Cá giả vảy rồng."
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện mắng kẻ tung tin đồn không thực lực, Chử Diệu mắng người khoác lác bên ngoài, trong bụng không có gì.
Đây là chương 3:, ai, đều đặt trước trước nhé đừng ít quá chứ (cuối chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận