Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 540: Xây thư viện (length: 8793)

Trước kia cũng không cần đến mức quẫn bách như vậy.
Sao Thẩm Đường ở quận Lũng Vũ lại vung dao như thế, trực tiếp khiến Hào Thân bản địa chết đến tám, chín phần mười, đầu người rơi như rạ, một hai phần còn lại coi như là yên phận, tay chân cũng chẳng dám manh động. Thẩm Đường cũng không phải dạng đại ác nhân gì, đương nhiên không có ý định đuổi cùng giết tận bọn họ.
Nàng tự cho mình là người nhân từ, nhưng trong mắt người ngoài - đặc biệt là đám người có giao du với mấy Hào Thân địa chủ kia, ví như mối quan hệ thông gia trong trường quan hệ, thì nàng chẳng khác gì tái thế sát thần! Đêm hôm hoảng hốt trốn chạy, sợ chậm một bước là đầu lìa khỏi cổ.
Mà ai cũng biết, thời buổi này đọc sách cần vốn liếng.
Trong quận Lũng Vũ cũng có vài người trong bụng có chút Mặc Thủy, có thể làm phu tử, nhưng lại không thể nào thoát khỏi mối quan hệ bị nàng phá nát.
Số ít mấy người có danh vọng mà không chạy trốn, tức là Thẩm Đường nhịn đau đưa ra mức lương và phúc lợi hậu hĩnh, nhưng người ta cũng không chịu đến.
Đương nhiên, Thẩm Đường cũng không phải nhất định phải cần bọn họ.
Trời biết nhân phẩm đám người kia ra sao.
Nếu trong quá trình dạy học mà họ đưa vào những tài liệu thi gian lận, từ gốc rễ làm cho đám "hồ cá" nhỏ của nàng đi sai đường, Thẩm Đường biết tìm ai để mà nói đây?
Càng nghĩ càng thấy— Vẫn là dùng người trong trướng thì hơn.
Vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.
Chỉ là đám công nhân dưới trướng mỗi người một phách, ai cũng tự làm theo ý mình, cái vòng bạn bè của họ, Thẩm Đường không dám chọc lung tung, sợ lại rước lấy thêm một vị "Thần Tiên". Lần trước Kỳ Thiện bảo sẽ phát tin tức kéo bạn bè gia nhập, đến giờ cũng chẳng thấy tăm hơi...
Theo Thẩm Đường thì đó đúng là một tin tốt.
Thế là, nàng nhắm đến Trữ Yến.
Nói đúng hơn là nhắm đến mạng lưới bạn bè của Trữ Yến và Yên An.
Hai vợ chồng này nghe thôi đã thấy đáng tin cậy rồi!
Trong lòng Thẩm Đường đang tính toán rôm rả.
"Giới thiệu người giỏi?" Trữ Yến như không nghe thấy tiếng châu ngọc va vào nhau, vẫn lo âu nói, "Chuyện này khá khó, hơn nữa — e là cũng không thích hợp lắm. Chủ công suy nghĩ phóng khoáng, nhưng thế nhân lại bảo thủ, chưa chắc đã chấp nhận việc thầy giáo là nam mà lại dạy dỗ các nữ học trò."
Thẩm Đường nhếch môi: "Cổ hủ!"
Trữ Yến cười khổ: "Mấy học sinh này xuất thân bình thường từ dân, e là không có được sự cởi mở như chủ công."
Nếu không phải vậy, năm xưa nàng cầu học cũng đã không phải chịu nhiều trắc trở, cuối cùng chỉ có thể xin sự giúp đỡ của công công tương lai. May mà lão nhân gia ông ấy tư tưởng cũng thoáng, không ngại thư viện có thêm một nữ học sinh.
Thẩm Đường nghe vậy cũng thấy buồn.
Những lo lắng này, Trữ Yến đã bàn bạc với nàng trước khi đến.
Với Thẩm Đường, thầy giáo chỉ là thầy giáo, là thiên sứ dạy người trồng người, cái nghề này không phân biệt nam nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là thế tục ngoài kia cũng nghĩ như vậy, miệng lưỡi thế gian có sao cấm cho được.
Nàng không sao, nhưng các học sinh thì sao?
Sự áp lực dư luận kia vẫn sẽ đổ lên vai các nàng.
Trữ Yến có một giải pháp điều hòa, nàng nhẹ giọng nói: "Đồng môn năm xưa, giờ đều có kết cục riêng. Một số ít vẫn chưa đầu quân cho ai, nhưng với xuất thân và tính tình của họ, chưa chắc đã chịu đến nơi biên thùy này để làm thầy giáo."
Chớ nói chi học sinh còn toàn là con gái.
Vả lại, căn cơ của Thẩm Đường vẫn còn quá yếu.
Vẫn chưa đến mức để các bậc danh sĩ chủ động đến nương tựa, mặc kệ địa vị được phân công thế nào. Nhưng Trữ Yến tin rằng với tài năng và tiềm lực của Thẩm Đường, vang danh thiên hạ chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Thẩm Đường ấm ức bĩu môi.
Những lời này cũng là đám Kỳ Thiện đã nói qua.
Trữ Yến chuyển lời.
"Cưỡng cầu chuyện này, ngược lại chẳng hay. Thiếp nghĩ, tìm phu tử bình thường thì khó, chứ tìm mấy vị nữ sư có khi lại được."
"Nữ sư?"
"Các thế gia thường thuê nữ sư về dạy dỗ các nữ lang trong tộc về đức hạnh, ngôn ngữ, dung mạo và công dung." Trữ Yến giải thích.
Thẩm Đường nhíu mày, không hiểu lắm: "Nhưng ta có mở lớp dạy làm dâu đâu, dạy bọn học sinh cái này làm gì?"
Trữ Yến: "Không phải dạy mấy cái đó. Thực ra xuất thân của phần lớn các nữ sư đều không tệ, cũng có chút học thức. Chỉ là vì nhiều nguyên nhân, ví dụ như để tang chồng hoặc gia đạo sa sút, các nữ tử mới phải kiếm kế sinh nhai, đi dạy cho các tiểu thư con nhà giàu có."
Việc con gái Niếp Niếp học vỡ lòng đều do nàng và Hưng Ninh đích thân chăm sóc, chứ không thuê nữ sư, nhưng cũng có nghe qua.
Trữ Yến như trút được gánh nặng mà cười nói: "Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có cơ hội đàng hoàng ra làm quan, thì làm nữ sư cũng là một công việc tốt. Gia quy của các nhà giàu có tuy nhiều, nhưng sống cũng không phải không nhàn hạ."
Học sinh chỉ một hai người, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ đều tốt, hoàn cảnh làm việc ổn định, không cần lo sẽ mất việc, phụ huynh học sinh lại còn tôn trọng mình. Nếu dạy dỗ học sinh trở nên nổi bật, được coi là tấm gương khuê các, thì các nữ sư từng dạy bảo sẽ giống như bánh trái thơm ngon, ai cũng tranh nhau muốn nhà mình cho con gái theo học.
Đương nhiên, công việc này trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực tế cũng đầy cay đắng.
Thời thế rối ren, nam nhân ra ngoài mưu sinh đã chẳng dễ dàng gì, huống hồ là phái yếu như nữ tử, gặp phải sự xem thường và hà khắc, người ngoài cuộc khó mà hiểu hết được. Trữ Yến nói: "Thuê các nàng đến dạy vỡ lòng cho học sinh là hoàn toàn đủ. Còn có thể mượn danh của họ mà đánh lừa thiên hạ, một là an lòng phụ huynh học sinh, hai là ngăn chặn sự thăm dò của người ngoài. Nữ sư… Đi lại cũng dễ dàng hơn."
Thẩm Đường suy nghĩ kỹ về đề nghị này.
Thật sự khá chu toàn.
"Được thì được, nhưng biết tìm họ ở đâu?"
Nữ sư chỉ hoạt động trong một vòng quan hệ nhất định.
Muốn tìm được người tốt, cần nhờ người trong giới thiệu.
Đám Kỳ Thiện chẳng ai nhắc đến chuyện này, hiển nhiên việc nữ sư không phải là một ngành nghề chủ đạo... Đương nhiên, cũng có thể là do bọn họ đều là cẩu độc thân mà ra. Trong nhà không có con gái đương nhiên chẳng cần quan tâm.
Còn về Khương Thắng có con gái thì sao?
Tự hắn lo liệu, không đến lượt người ngoài nhúng tay.
Trữ Yến nói: "Trước kia thiếp cũng từng sai người tìm kiếm một vài người, danh tiếng đều không tệ. Còn mấy người bạn khăn tay thân thiết nữa, giờ cũng đang dạy kèm cho mấy tiểu thư tại gia, nếu chưa đủ thì thiếp sẽ nhờ sư đệ Từ giúp đỡ. Chuyện này không khó lắm."
Thẩm Đường bất chợt hỏi một câu.
"Bọn họ có giỏi như nàng không?"
Trữ Yến thoáng giật mình, rồi cười khổ một tiếng nói: "Chủ công tìm khắp quận Lũng Vũ mới tìm ra được có 72 người, đủ thấy người có thiên phú là ngàn dặm chọn một mà ra…"
Thẩm Đường có chút thất vọng, nhưng giải quyết được một mối lo, tâm tình sảng khoái hơn nhiều: "Vậy chuyện này đành làm phiền Đồ Nam phải bận tâm rồi."
Đây xem như là nhiệm vụ đầu tiên mà Thẩm Đường giao cho Trữ Yến.
Trữ Yến nói: "Vâng."
Một mặt, Thẩm Đường để Trữ Yến bắt đầu tìm kiếm các nữ sư đáng tin cậy, một mặt lại đưa việc xây dựng trường học vào danh sách ưu tiên. Có nhóm võ giả vào cuộc, hiệu suất xây nhà chẳng cần phải lo, cái cần quan tâm duy nhất chính là hình dáng kiến trúc. Thẩm Đường tuy làm việc công sở khá tùy tiện, nhưng đối với ngôi trường cho học sinh thì lại vô cùng kỹ tính... Bấy lâu nay chưa cầm bút vẽ, tay nàng đã rục rịch muốn động.
Kỳ Thiện là người rõ nhất tài vẽ vời của Thẩm Đường.
Ngay khi nàng vừa chớm động lòng, liền mở miệng giành việc.
Thẩm Đường: "Nhưng mà ta..."
Kỳ Thiện ngoài cười nhưng trong không cười: "Chủ công ngày đêm vất vả, cái chuyện nhỏ nhặt này, vẫn nên giao cho Thiện đến xử lý đi ạ."
Thẩm Đường: "? ? ?"
Lời này sao nghe có vẻ sai sai thế nhỉ?
Nàng ngày đêm vất vả, vậy chẳng lẽ Kỳ Thiện cả ngày chỉ biết bắt cá sao?
Chẳng phải mọi người đều bận bịu như nhau sao?
Thực ra, Kỳ Thiện làm thế là vì tất cả mọi người, đặc biệt là đám Cộng Thúc Võ đang phụ trách giám sát xây trường, nếu mà để Thẩm Đường ra tay thì chắc xây lại còn mệt hơn cả xây mới mất. Công sở đã bị chủ công làm cho tan hoang rồi, thì cái trường học này đành xin cho nó được bình yên đi vậy.
"Ồ."
Mất đi cơ hội trổ tài hoa, Thẩm Đường thất vọng.
Nguồn sinh viên được giải quyết, nhân lực giáo viên được giải quyết một nửa, địa điểm xây trường cũng xong, còn lại chính là mở đất khởi công. Về vật liệu xây dựng, Thẩm Đường cũng tính sẽ tận dụng hết mức có thể. Phương án của nàng là tháo dỡ chỗ này đắp chỗ kia, những bất động sản mà đám Hào Thân bỏ lại, như vật liệu gỗ chẳng hạn, có thể tận dụng hai lần, nhất định phải xây cho đám học sinh một ngôi trường thật rộng rãi, sáng sủa!
Nghèo thế nào cũng không được để nghèo giáo dục, khổ thế nào cũng không được để khổ con trẻ! Nàng đã cắn răng thay Tuân Trinh "trả nợ", chẳng lẽ lại còn để lũ "cá bột" nhà mình phải chịu khổ sao? Quẹt thẻ, hôm nay toàn bộ trường nàng bao hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận