Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 826.1: Ngươi vây được ta sao (hạ) (length: 8646)

"Chương Vĩnh Khánh, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút rút quân sao?"
Ánh sáng màu lục tạo thành một không gian hình thoi, ngăn cản ngọn lửa đỏ rực mang theo khí thế thiêu rụi tất cả ở bên ngoài. Thẩm Đường chân đạp hư không, nhìn Chương Hạ dưới kia, người đầy máu đang suy nghĩ tìm cách thoát thân mà như cười không cười. Nàng đảo mắt nhìn sang những quân lính khác của địch.
Những người Chương Hạ mang ra đều là tinh nhuệ.
Chỉ nhìn khí thế thôi cũng biết ai nấy đều là người từng trải qua trăm trận, ý chí kiên định, khí thế ngút trời, không dễ gì lung lay.
Khi bọn họ kết thành đội hình, liền có thể hội tụ sĩ khí ở trên đỉnh đầu. Đừng thấy mỗi người đóng góp sĩ khí không nhiều, nhưng khi số lượng đạt đến một mức nhất định, lượng đổi thành chất.
Sĩ khí tương đương với võ khí của võ giả.
Chỉ huy quân đoàn điều hành võ tướng hoặc mưu sĩ có thể lợi dụng nguồn lực này. Đương nhiên, thường thì dựa vào chỉ lệnh, thông qua việc chỉ huy quân sĩ để đạt tới cảnh giới "trên dưới một lòng", phát huy ra hiệu ứng gia tăng sức mạnh kinh khủng của quân trận.
Nếu để võ tướng/mưu sĩ trực tiếp sử dụng, hiệu quả vừa kém hơn một bậc mà còn tạo gánh nặng tinh thần cho người dùng.
Quân trận mà Chương Hạ đang dùng là trận pháp bốn phía.
Chia toàn bộ quân lực thành bốn phần, mỗi bên giữ một phương, bốn phía thoạt nhìn độc lập nhưng phối hợp với nhau. Khi một phía hao tổn sĩ khí, có thể điều lấy từ ba phía còn lại, đảm bảo mỗi phe đều có thực lực ngang bằng. Ngăn chặn địch nhân phá điểm để xé vòng vây.
Đồng thời, công thủ bốn phía có thể linh hoạt thay đổi.
Chỉ cần đủ người, đừng nói mười sáu bậc tạo, hai mươi bậc triệt hầu cũng có thể giết chết. Chỉ là những ví dụ kiểu này không nhiều trong lịch sử ghi chép, dù sao hai mươi bậc triệt hầu nào mà chẳng có quân tinh nhuệ của riêng mình? Rơi vào cảnh đơn độc thì hiếm thấy.
Tình huống này thường xảy ra trong các cuộc chiến diệt quốc.
Binh mã của bên thua trận bị đánh tan tác, chỉ còn đại tướng sống sót đủ khả năng phòng thủ hoặc là chiến đấu, hoặc là đầu hàng.
Thông thường, khi hai bên chạm trán, võ tướng sẽ đảm nhận việc đấu tướng để tăng sĩ khí cho quân lính mình. Cùng là mười nghìn người, có sĩ khí tăng cường và không có thì hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Sau khi chính thức khai chiến, sẽ là quân đoàn phụ trách đối đầu trực diện.
Việc một mình Thẩm Đường mà bị quân đoàn vây đánh...
Thật sự là chuyện hiếm có!
Nhưng điều này không có nghĩa là chỉ cần chiêu mộ đủ quân là có thể hoành hành không sợ. Uy lực của quân trận phụ thuộc vào tố chất chung của quân, ngoài ra còn phải xét đến độ chỉnh tề của đội hình, ý chí của quân lính, hiệu quả truyền đạt chỉ lệnh và mức độ hoàn thành...
Điều này khiến quy mô quân đoàn càng lớn thì năng lực di chuyển và tính linh hoạt càng kém, dễ bị các võ giả đơn thương độc mã đào thoát. Do đó, cần phải triển khai những quân trận khác nhau tùy vào từng tình huống. Quân trận của Chương Hạ lúc này là loại ít linh hoạt, nhưng rất thích hợp bao vây phục kích, chỉ cần dùng sức hao tổn cũng có thể vây đến chết. Có điều, Thẩm Đường lại không thèm quan tâm.
Ngoài hơi thở gấp gáp ra, nội phủ của nàng vẫn sung mãn.
Ngược lại, phe địch không hề dễ dàng như vậy, sĩ khí hao tổn không ít, lại thêm những tên lính ngoài cùng bị chém giết, đội hình không còn chỉnh tề như trước, áp lực Thẩm Đường phải gánh cũng giảm đi. Cứ theo tình hình này, nàng cầm chắc phần thắng!
Chậc—— Chậc! Nàng nên học vài chiêu độc của Vô Hối.
Thông qua ảnh hưởng đến sĩ khí và thính giác của binh sĩ để làm suy yếu uy lực quân trận. Đáng tiếc, những gì nàng học được về Văn Tâm ngôn linh chỉ lẻ tẻ vài chiêu, có cái chỉ để trồng trọt hoặc giết người. Nếu không, giờ này nàng đã sớm thuận lợi thoát thân.
Ừ, thuyết phục Chương Hạ rút quân cũng vậy thôi.
Chương Hạ lựa chọn lờ đi những lời vô nghĩa của nàng.
Thẩm Đường nhăn nhó miệng tỏ vẻ trẻ con.
"Thật là đồ ngu xuẩn, vừa thối vừa cứng đầu. Ngươi không sợ quân ta xông tới nghiền ngươi ra như sủi cảo hả?" Trong lúc nói chuyện, hỏa diễm trường long dần tan biến, thỉnh thoảng có thể thấy những đốm lửa lẻ loi, cái nóng rực trong không khí đã bớt. Thẩm Đường không định rời khỏi không gian hình thoi, "Ai, không biết nhân tâm tốt đẹp."
Nàng cố ý kích thích thần kinh của Chương Hạ.
Sắc mặt Chương Hạ vốn đã khó coi, thì vừa lúc có một con chim ưng màu đen từ chân trời bay tới. Điều kỳ diệu là, con chim ưng này bay đến bên cạnh Chương Hạ thì hóa thành người! Hóa ra là một văn khí hóa thân!
Người tới gật đầu với Chương Hạ, vẻ mặt căng thẳng của Chương Hạ biến mất, dần chuyển thành nụ cười âm hiểm: "Thẩm quận trưởng, ngươi chắc chứ?"
Ánh mắt Thẩm Đường dán chặt vào đạo văn khí hóa thân đó.
Không biết tại sao, nàng lại thấy khí tức này rất quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Thẩm Đường hỏi: "Có ý gì?"
"Đương nhiên là viện quân của ngươi càng đông càng tốt. Như thế, lúc ngươi trở về sẽ thấy quan Triều Lê đâu đâu cũng đầy xác người tàn phế!"
Thẩm Đường: "...Tự tin thế à?"
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng.
Đồ Long Cục, Hoàng Liệt tên khốn này từ đầu đến cuối đều giấu thực lực. Theo Thẩm Đường, mười sáu bậc tạo vẫn còn chưa tính là khó nhằn, đó chỉ là hạng hàng chợ mà thôi, nàng hoặc Công Tây Cừu đều có thể đánh được. Nếu không, phái ra hai tên mười lăm bậc tạo cũng có thể cầm chân một hồi. Kềm chế được chiến lực đỉnh cao, đảm bảo quân đoàn an toàn tạo thành thế trận, phần thắng sẽ rất lớn.
Khó giải quyết nhất là quân đoàn lực sĩ khiên nặng của hắn!
Những lực sĩ khiên nặng này tố chất vốn đã cao, bản thân lại là khôi lỗi, không cần bất kỳ khổ luyện nào cũng có thể tuân theo kỷ luật nghiêm minh, hành động nhất quán. Khi tập hợp lại thành quân trận, sẽ phát huy ra uy lực lớn thế nào, Thẩm Đường không tính ra được.
Nàng không rõ, nhưng Hoàng Liệt chắc chắn rất rõ.
Giờ khắc này, hắn lại nắm bắt thời cơ, mượn dịp Ngô Hiền đi săn những nơi hiểm trở, phát binh tập kích... Một bên có sự chuẩn bị mà đến, một bên lại tay chân luống cuống, bên này dài bên kia tiêu, Hoàng Liệt ưu thế rõ ràng rất lớn. Thẩm Đường dùng khóe mắt nhìn về hướng Triều Lê Quan, nơi tận cùng tầm mắt có một tầng viền đỏ nhàn nhạt trên nền trời. Nàng hét lên, dồn khí xuống đan điền, khuếch tán thanh âm ra xa nhất.
"Công! Tây! Cừu!"
Âm thanh khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Nơi mà âm thanh đi qua, núi xanh mờ mịt cũng như dừng lại.
Chim mệt mỏi bay về tổ bị tiếng hét này dọa đến loạn xạ.
Chương Hạ vừa nghe cái tên này, không chỉ cảm thấy tim đập nhanh mà đầu cũng căng ra — Công Tây Cừu cũng ở gần đây?
Trong nháy mắt, thanh âm vang vọng trong vòng mấy chục dặm.
Ngô Hiền dưới sự bảo vệ của văn khí hóa thân của Thẩm Đường thuận lợi hội ngộ với Công Tây Cừu. Gặp con trai thứ hai chỉ bị thương nhẹ, lòng treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống. Con trai thứ hai thấy lão phụ thân mình đầy vết thương thì cũng nước mắt rơi đầy mặt, hai cha con trải qua nạn kiếp ôm chặt nhau. Tình cảm nồng đậm còn chưa phát tiết xong thì bị tiếng gọi xuyên thấu kia làm cho cứng họng, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Hai cha con và cả đám hộ vệ sống sót đồng loạt nhìn về phía Công Tây Cừu đang buồn chán ngáp dài. Không, cái bộ dáng buồn chán đó là giây trước, một giây sau khi âm thanh vang lên thì hắn như bị điện giật, ngồi thẳng người dậy, quay đầu về một hướng.
Ngô Hiền lo lắng nói: "Thẩm muội gặp chuyện rồi!"
Đây rõ ràng là tín hiệu cầu cứu.
Ông không hiểu rõ quan hệ giữa Công Tây Cừu và Thẩm Đường, nói hai người này quan hệ tốt thì Công Tây Cừu nghe Thẩm Đường kêu cứu không thèm nhấc mí mắt, cũng không có ý chạy đến cứu viện; nói hai người quan hệ kém đi thì hắn lúc này lại như lửa đốt sau mông.
Khi Ngô Hiền đang suy nghĩ làm sao mở miệng khuyên nhủ, thì Công Tây Cừu buông ra câu: "Tự mình nhìn mà chạy đi," rồi gọi ra võ hồn Đồ Đằng, nhảy lên đầu rắn của mãng xà, sau đó — Bay, bay đi mất?!
Con trai thứ hai há hốc mồm: "Rắn... biết bay?"
Không chỉ biết bay, còn bay nhanh kinh hồn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận