Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 553: Điêu dân chi ác (length: 8452)

Người dân thường ở Nhữ Hào đối với cái tên Thẩm Đường này quả thực quá quen thuộc! Dù sao nàng thường xuyên lên top tìm kiếm, muốn không nghe nói cũng khó. Không phải "Thẩm Quân dẫn đầu một mình đánh thẳng Thập Ô Đô Thành", thì cũng là "Thẩm Quân chém lấy ba vạn thủ cấp của Thập Ô", lại còn "Thẩm Quân mạnh mẽ vung đao chém giết lũ đầu trâu mặt ngựa", hoặc là "Thẩm Quân thương dân như con tự móc tiền túi cho cả quận thứ dân chữa bệnh làm từ thiện"...
Về chuyện lập trường học, vì nó chỉ liên quan đến một nhóm nhỏ người nên độ chú ý không cao.
Quen thuộc thì quen thuộc, nhưng để bọn họ nói một câu xem vị quận trưởng của bọn họ ngày thường có dáng vẻ như thế nào, thì lại chẳng ai nói ra được.
Bởi vì vẻ ngoài Thẩm Đường không nổi bật bằng Phù Cô hồi trước.
Lần này tiếng trống kêu oan vang lên, xem như là lần đầu tiên nàng xuất hiện trước công chúng tương đối chính thức, người dân hiếu kỳ kéo đến xem mặt, đều muốn thấy vị quận trưởng này rốt cuộc ra sao. Thực tế chứng minh, dáng vẻ xinh đẹp cũng chiếm được ba phần lợi thế.
Thẩm Đường có một khuôn mặt dễ nhìn như vậy.
Văn sĩ thanh niên đứng xem thì sáng mắt lên.
Kỳ Thiện đứng trong đám người nhanh tay lẹ mắt che miệng hắn lại, nhỏ giọng đe dọa: "Không muốn chết thì phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói!"
Kỳ Thiện hiểu rõ tính tình của tên này.
Hắn thích mỹ nhân chẳng kém Khang Thì, chỉ khác là Khang Thì thích lén lút, còn tên này lại thích công khai.
Nếu không cũng chẳng đến mức sa vào con đường văn sĩ.
"Sao ngươi khẩn trương thế?"
Văn sĩ thanh niên nghi ngờ đối phương muốn bịt miệng mình.
Kỳ Thiện đen mặt nhấn mạnh:
"Đó là chủ công của ta!"
Văn sĩ thanh niên gắng sức gạt hắn ra, hai tay đỡ lại mũ, giận dữ nói: "Ta biết đó là chủ công của ngươi, một người sống sờ sờ cả trăm cân, ta cướp đi được sao?" Cho dù hắn có ý đó, đường văn sĩ của hắn cũng không ủng hộ.
Kỳ Thiện cười ha hả một tiếng.
Lúc này, giọng Thẩm Đường truyền đến tai hai người.
"Người phía dưới là ai?"
"Có chuyện gì muốn cáo?"
"Có nỗi oan khuất gì?"
Thẩm Đường hỏi ba lần, vì dáng vẻ của nàng không thuộc kiểu uy nghiêm lạnh lùng, cũng không cố ý phóng thích uy thế, nên đám lão bà phía dưới sau một thoáng thích ứng lập tức không khí trang nghiêm, nuốt từng ngụm nước, tự cổ vũ: "Lão phụ nhân ở hẻm Cây Hồng Bì phía tây thành, đây là con trai, con dâu và cháu nội của lão phụ, cáo Trác quả phụ hàng xóm dụ dỗ con trai ta không thành, lại ra tay với tiểu tôn... Mong Thẩm Quân nghiêm trị dâm phụ này, trả lại công bằng cho nhà lão phụ... Cháu nội là vận mệnh của cả nhà!"
Vừa nói vừa lau nước mắt không ngừng.
Sau khi đánh trống sẽ có tiểu lại đến giúp tóm tắt tình hình.
Lời của bà lão đều được tiểu lại chỉnh sửa lại, để tránh bà ta ăn nói lung tung trước công đường, diễn đạt sai ý, làm mất thời gian.
Khóc xong, bà lại chỉ vào Ninh Yên: "Còn có vị này..."
Tiểu lại đã ám chỉ thân phận của Ninh Yên.
Lão bà không cam lòng nuốt lại từ "tiện phụ" sắp thốt ra, Cố Trì đang nhàn rỗi ghi chép khẩu cung hơi nhíu mày, cúi mắt che giấu vẻ không vui. Bà lão kia tiếp tục nói: "...Vị viện trưởng Ninh này không phân biệt phải trái, muốn vu oan cho chúng ta!"
Ánh mắt Thẩm Đường chuyển sang Ninh Yên.
Ninh Yên hành lễ nói: "Tuyệt đối không có chuyện đó."
Thẩm Đường nói: "Ngươi nói xem."
Ninh Yên cũng hiểu rõ đôi chút về chuyện này.
Đệ tử của nàng có chút huyết thống ngoại tộc, tính cách hơi quái gở. Ninh Yên tuân theo lý niệm giáo dục của yến sư, không thành kiến với bất kỳ học sinh nào, đối xử bình đẳng với mọi người. Học sinh này còn nhỏ tuổi nhưng có ý chí cương quyết, đúng ý của Ninh Yên.
Sáng nay, Ninh Yên phát hiện học sinh này có tâm trạng khác lạ.
Tan học, hắn tìm nàng cầu cứu.
Hóa ra, Trác quả phụ và nhà lão bà có hiềm khích từ lâu. Lão bà không ngậm được miệng mà đi nói xấu, hoặc cùng mấy bà lão trong thôn ngồi lê đôi mách, thêm mắm thêm muối thêu dệt quá khứ của Trác quả phụ để giết thời gian, làm người vốn lạc quan sáng sủa như Trác quả phụ trở nên khó tính ít nói. Bây giờ còn gán cho Trác quả phụ tội danh hại chết đứa cháu mới sinh của bà ta.
Còn tuyên bố muốn Trác quả phụ một mạng đền một mạng, nữ học sinh thấy vậy vô cùng hoảng loạn, chỉ biết tìm Ninh Yên giúp đỡ.
Ninh Yên không phải người bênh vực người thân bất chấp đạo lý.
Nàng đã hiểu rõ cặn kẽ cái gọi là "hạ độc hại hài nhi" rồi.
Ninh Yên: "Chủ công xem tã lót của đứa bé sẽ biết."
Thẩm Đường sai người bế tã lót từ trong lòng người phụ nữ đến, vén tấm vải che lên. Trong tã lót đứa bé đang ngủ say, nhìn dáng vẻ, có lẽ chưa đầy tháng, da dẻ có màu vàng bất thường, miệng và cằm cũng có dị tật sứt môi.
Nàng nói: "Vàng da có hơi nặng, cho đứa bé uống thêm chút nước, tranh thủ lúc trời không nắng gắt thì ôm ra phơi nắng, nếu không được thì đến y quán tìm lão y sư Đổng khám. Ông ta tuy không giỏi về trẻ con, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có."
Giọng Thẩm Đường cực kỳ bình thản.
Giống như việc đứa trẻ này bị sứt môi là rất phổ biến.
Nhưng cũng phải nói rõ: "Ta thấy đứa bé này có bị làm sao đâu mà nói là bị hại... Đứa bé này không khỏe mạnh sao? Chỉ là bệnh vàng da nặng thôi..." Đây đâu phải việc do người làm, Thẩm Đường có chút khó hiểu.
Chuyện này mà cũng đánh trống kêu oan, thấy nàng rảnh quá chắc?
Lão bà nghe vậy khóc lớn, chẳng quan tâm tiểu lại đã dặn là không được gây ồn ào trong công đường, lại làm đứa trẻ trong tã giật mình khóc theo.
Thẩm Đường đành ôm dỗ dành.
Dỗ không được, đành phải dùng văn khí cách âm.
Ninh Yên thấy chủ công nhà mình vẫn bình thường, không giống như giả vờ, nên nhắc nhở: "Chủ công nhìn kỹ khuôn mặt đứa bé có phải là..."
Thẩm Đường cúi đầu nhìn đứa bé: "À, ngươi nói sứt môi à? Nhưng sứt môi với sát hại thì có liên quan gì?"
Lần này không chỉ có lão bà khóc mà mẹ đứa bé cũng khóc theo, chỉ có người đàn ông trong nhà vẫn thẫn thờ, từ đầu đến cuối như người ngoài cuộc, đám dân xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao. Ninh Yên không ngờ mọi chuyện lại thế này: "Ý của nhà lão bà là, Trác quả phụ dụ dỗ người đàn ông nhà này không được, nên nhân lúc con dâu lão bà ở nhà một mình thì mang dao..."
Thẩm Đường giật mình: "Vậy Trác quả phụ dùng dao đâm người à?"
Nhìn người phụ nữ đang khóc sướt mướt.
Nói: "Cho người đến khám vết thương?"
Vấn đề lại xuất hiện—Vậy nó thì liên quan gì đến đứa bé trong tã lót?
Ninh Yên: "..."
Vẫn là cô phản ứng nhanh, nghĩ chủ công còn trẻ nên chắc không hiểu những chuyện kiêng kỵ của phụ nữ, liền giải thích: "Ý nhà lão bà, chắc là nói Trác quả phụ đưa dao, làm đứa cháu bị sứt môi, cho nên bị xem là sát hại."
Thẩm Đường: "..."
Thẩm Đường: "???"
Thẩm Đường: "!!!"
Nàng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tã, Trác quả phụ vốn nhút nhát cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc lóc kể lể: "Thẩm Quân, phụ nhân bị oan."
Dao là có đưa, nhưng là vì có lý do!
Rõ ràng là hai nhà cùng đi tiệm rèn mua dao.
Trác quả phụ ngày thường có quan hệ khá tốt với người phụ nữ kia, thấy nàng ta sắp sinh, thân thể không tiện đi lại nên nàng đã giúp cầm dao hộ theo lời nhờ vả. Ban đầu không có gì, ai ngờ sau khi sinh, nhà này lại vu oan là nàng hạ độc đứa bé.
Vì Trác quả phụ ác ý đưa dao nên con trai trong bụng bị sứt môi, lão bà liền muốn đòi mạng nàng.
Nhưng người phụ nữ đó không chịu nhận.
Còn nói——"Hôm đó dân nữ nhận dao, đúng là trong bụng hơi nhói đau, lúc đó không biết, đợi sinh con mới biết hóa ra là vậy... Chắc chắn là đã bị hại rồi..." Người phụ nữ vốn nhát gan đã cố hết sức để giải thích, nhưng giọng vẫn rất nhỏ.
Thấy đám người phía dưới khóc thành một đoàn, Thẩm Đường vẫn chẳng hiểu gì: "Cái này... Cái này thì tính là sát hại kiểu gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận