Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 469: Các phương muốn động (length: 9541)

"Đây là ý của quốc chủ, chúng ta cứ làm theo là đủ."
Mặc dù thống soái cũng không tin việc xúi giục Công Tây Cừu sẽ tốt đẹp đến đâu, nhưng hắn biết rõ chống lại mệnh lệnh của Trịnh Kiều sẽ có kết cục thế nào.
Hơn nữa, một trận đánh cũng đã đủ lâu rồi.
Một khi đoạt được công đầu, thì chỗ tốt còn có thể thiếu đi sao?
Thống soái lên tiếng, các tướng sĩ từ đó không dám nói gì nữa.
Chỉ là, vừa nghĩ đến phải cùng cái tên chỉ biết gây gổ, hung hăng càn quấy cộng sự, trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui.
Hai đóa hoa nở, mỗi hoa một nhánh.
Nước Canh, dưới sự cai quản của Trệ vương.
"Hắt xì ——"
Tiếng hắt xì vang dội có thể truyền từ trái sang phải phòng.
"Đây là ai đang nhớ đến ta đây?"
Chàng thanh niên đầu đầy bím tóc bước đi nghênh ngang, cánh tay phải kẹp chiếc mũ chiến hình thù dữ tợn, đi thẳng qua hành lang phía trước. Dọc đường bị gió thổi, không nhịn được hắt hơi một cái. Hắn đưa tay bịt mũi, tiện tay ném mũ chiến cho tôi tớ.
Phụ tá Chúc Quan cố sức đuổi theo bước chân của hắn.
"Ngươi ngồi xuống đi, đứng đó che hết cả ta rồi."
Công Tây Cừu phẩy tay với hắn.
Chúc Quan đành phải ngồi xuống, suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Còn chưa kịp tổ chức lời lẽ thì một cô gái trẻ dáng người thướt tha bưng đồ uống nóng bước vào phòng: "Tướng quân, mời dùng."
Chúc Quan nở nụ cười giả lả cảm ơn.
Đừng nhìn cô ta chỉ là vũ cơ được nghĩa phụ của Công Tây Cừu thưởng cho một hai năm trước, tuy rằng không có danh phận thiếp, nhưng mọi việc vặt trong hậu viện đều do một mình cô ta quản lý, rất được sủng ái, người ngoài nhìn vào cũng xem như nửa chủ nhân.
Gối đầu phong nha...
Làm thuộc hạ, hắn cũng sợ.
Đắc tội nữ nhân của cấp trên chẳng khác nào đắc tội cấp trên.
Công Tây Cừu nào để ý trong đầu hắn đang tưởng tượng những thứ quái dị gì, hỏi: "Hôm nay có quân vụ gì khác không?"
Hắn luôn chỉ đánh trận, không quản quân vụ, hơn nữa không có thực quyền gì, công việc không nhiều, thường giao cho người khác quản lý thay. Như vậy, cả nghĩa phụ và nghĩa huynh của hắn đều yên tâm, Công Tây Cừu cũng vui vẻ được thảnh thơi, tu luyện còn tốt hơn so với liên quan đến giấy tờ.
Chúc Quan lắc đầu: "Không có."
Công Tây Cừu ngửa đầu ừng ực uống cạn một chén.
"Không có việc gì thì tìm ta làm gì?"
Chúc Quan bị hỏi giật mình, thần sắc bất đắc dĩ xen chút mong chờ: "Thiếu tướng quân, có nhận được tin tức xuất chinh nào chưa?"
Công Tây Cừu rảnh rỗi đến mức co chân.
Lại nhét đồ ăn vặt vào miệng.
"Không có, sao thế, ngươi nghe được phong thanh gì à?"
Khác với hắn, một người sống tùy ý buông thả, Chúc Quan lại rất có tinh thần cầu tiến, mỗi ngày không phải luyện binh thì cũng trên đường luyện binh. Công Tây Cừu mà thảnh thơi một chút thì hắn lại lộ vẻ mặt kiểu "Thiếu tướng quân lại ngủ thì sẽ phế bỏ võ công mất thôi", nhìn thôi đã thấy khó chịu.
Dẫn đầu xu hướng tự ngược.
Chúc Quan thở dài nhíu mày.
"Thiếu tướng quân, cứ thế này thì phải làm sao?"
Võ tướng mà không đánh trận, cả ngày ở hậu phương ăn không ngồi rồi, chờ mốc meo ra cây nấm à? Đã vậy, thiếu tướng quân nhà mình lại chẳng màng đến chuyện này, theo lời hắn thì mấy tên tướng địch ở tiền tuyến đều là tôm chân mềm, không chịu nổi hắn toàn lực ứng phó, phí thời gian.
Công Tây Cừu nhìn hắn đã thấy nhíu mày, hỏi ngược lại: "Có gì không tốt à? Một thanh kiếm, đến lúc cần ra khỏi vỏ thì tự nhiên sẽ ra thôi, trừ khi người cầm kiếm có lựa chọn nào sắc bén hơn. Chạy ra tiền tuyến đánh trận cũng chẳng có ý nghĩa gì, Mã Mã lại không có ở đó."
Đánh nhau với một đám gà yếu, tu hành cũng vô ích.
Chúc Quan bị hắn oán trách đến câm nín.
Công Tây Cừu: "Hôm nay vào triều, nghe thấy một đám lão thần ngồi đó ba hoa chích chòe, nào là nhà ai lại nạp thêm tiểu thiếp, nhà ai con trai lại phạm tội, vị triều thần nào làm thị nữ nhà mình có thai. Chuyện đánh trận thì chẳng ai nhắc. Nghĩ là tiền tuyến đang yên ổn lắm, không cần đến tướng quân nhà ngươi. Nếu ngươi rảnh rỗi quá thì cùng ta nghịch hai chuỗi hạt..."
Haizz, không có bạn chơi thật là chán.
Kỹ thuật của đám hạ nhân không tốt, nên trêu chọc người mới càng thích hơn.
Chúc Quan: "..."
Hôm nay hắn đến đây để làm gì?
Trong lòng hắn muốn khuyên thiếu tướng quân nhà mình làm nũng với nghĩa phụ một chút, nhất định sẽ được điều ra tiền tuyến. Dù sao võ tướng chính là sinh ra vì chiến trường, cả ngày ở hậu phương cùng đám hạ nhân chơi hạt châu thì lãng phí tài năng, còn bị người khác chê cười.
Nhưng mà sao thiếu tướng quân nhà mình lại chẳng để tâm gì cả.
Hắn bị bắt chơi hạt châu cả một buổi trưa.
Cuối cùng còn chẳng được ăn một bữa cơm.
Chúc Quan vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Cuối cùng cũng được "nữ chủ nhân" kia tiễn ra ngoài.
Chúc Quan nói đầy tâm sự: "Nếu có cơ hội, cô hãy khuyên nhủ thiếu tướng quân, đấng trượng phu sinh ở đời phải lập công danh."
Nữ tử trong lòng cười khổ, trên mặt vẫn phải đáp lời.
"Đây là đương nhiên."
Vào đông, ngày ngắn lạ thường.
Trời vừa tối, trong phòng đã thắp đèn nến lên.
Chàng thanh niên chơi hạt châu cả một buổi trưa, giờ đang ngồi tùy ý xem mấy cuốn thư khó hiểu. Nội dung thư đều là những chữ của dị tộc đặc biệt, nghe nói ngày nay, những người có thể đọc được loại chữ này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nữ tử phát hiện lúc này chàng thanh niên nhìn có vẻ ổn trọng khác thường, như thể chàng trai ngây thơ chơi hạt châu buổi chiều chỉ là một người khác vậy.
Công Tây Cừu ngẩng mắt lên: "Không cần ai hầu hạ, lui xuống đi."
Nữ tử chần chừ không chịu đi: "Có một chuyện..."
Công Tây Cừu thả cuốn thư trong tay xuống.
"Nói đi."
Lúc này nữ tử mới trình bày: "Phủ đang dọn dẹp một nhóm người, nhân thủ hơi thiếu, sáng nay muốn ra ngoài tìm thêm mấy người, vô tình gặp một người từng có ân với nô tỳ... Thấy ân nhân gặp chuyện không may nên tự ý thu nhận vào phủ..."
Thấy vẻ mặt khác lạ của nữ tử, Công Tây Cừu đoán ngay ra thân phận của "ân nhân" này chắc chắn có vấn đề: "Là nam nhân?"
Nữ tử xuất thân ở Hiếu thành.
Nam nhân có dính líu đến Hiếu thành thì thật là phiền phức.
Chắc đến tám, chín phần là vụ án kia có người lọt lưới, giấu trong phủ, nói toạc ra thì chính là che giấu tội phạm.
Nhưng mà, hắn cũng biết nữ tử này đã lâu rồi.
Biết cô ta không phải người không biết phải trái.
Nên hắn kiên nhẫn chờ cô giải thích tiếp.
Nữ tử quả nhiên lắc đầu: "Không phải, là nữ nhi."
Công Tây Cừu bớt căng thẳng một chút.
Tình huống của nam nhi và nữ nhi hoàn toàn khác nhau, hơn nữa Công Tây Cừu lại có phần bao dung với phái nữ hơn hẳn so với nam giới.
"Người đang ở đâu?"
"Đang giấu ở trong phòng của nô tỳ." Cô dừng một chút, khẽ nói: "Bị thương rất nặng, vị cô nương kia vốn là xuất thân tướng môn, chỉ là cha nàng bại trận... Có một chuyện, nô tỳ muốn thú thật, cha... hình như là bại tướng dưới tay tướng quân..."
"Vậy thì ngươi hãy chăm sóc cho nàng ấy thật tốt. Đợi khi nàng ấy khỏi hẳn thì tính tiếp. Người của phủ phức tạp, không phải nơi an toàn gì, mà một thời gian nữa ta có thể lại bị điều ra tiền tuyến, không quản được các ngươi, phải nhanh chóng tìm cách phòng ngừa thôi."
Công Tây Cừu không có ý định trừ khử tận gốc.
Đấu nhau trên chiến trường chỉ phân thắng bại.
Đường đường là đấng trượng phu, lại đuổi cùng giết tận một người phụ nữ mất chỗ dựa, còn chịu nhiều đau khổ thì tính gì là anh hùng hảo hán.
Nữ tử cúi đầu sâu sắc thi lễ.
"Đa tạ Tướng quân."
Sau đó hơn nửa tháng, Công Tây Cừu vẫn sống bình thường.
Buổi sáng đến triều đình cho có lệ, ngáp nghe chuyện bát quái.
Buổi chiều ngủ, chơi hạt châu, nghe nhạc.
Ban đêm tu luyện.
Chuyện không hài hòa duy nhất ở trong phủ là, có vài tên tôi tớ tiểu đêm kể lại rằng vào đêm khuya thanh vắng sẽ thấy những vật như bóng rắn thoắt ẩn thoắt hiện, dọa bọn chúng hết hồn hết vía.
Nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì.
Công Tây Cừu nắm con rắn nhỏ bảy tấc trên xà nhà.
Con rắn này trong tay hắn thì hòa thuận, lập tức giãn ra biến thành một tờ giấy thư viết bằng son đỏ. Khẽ ngửi có thể ngửi thấy một chút mùi hương gây mê. Công Tây Cừu mặt lạnh tanh, tay kia giơ nến chăm chú xem thư, đọc nhanh như gió.
Nội dung toàn là những chuyện mới xảy ra gần đây.
Đều viết bằng văn tự quen thuộc của bản tộc.
Ví như Trịnh Kiều giết chết sư huynh Yến An trong đau khổ.
Hay như trong Tân quốc, có một thế lực đã giương cờ, thảo phạt Vô Đạo bạo chúa, người hưởng ứng rất đông, trong thời gian ngắn đã quét qua các châu quận, không chỉ thế, các thế lực của Biển Ngô Hiền cũng gia nhập.
Sau đó là chuyện các nhà điều động binh lực.
Đợi hắn đọc hết cũng chẳng thấy tên của Thẩm Đường đâu cả, ngay cả chuyện ở Lũng Vũ quận cũng không thấy nhắc đến một lời. Lạ nhỉ, náo nhiệt như vậy, mà với tính cách của Mã Mã sao có thể không tham gia một chân chứ?
Công Tây Cừu nháy mắt nghiền nát tờ thư.
Khẽ nói: "Toàn làm ra mấy thứ vô dụng..."
Bỗng nhiên, vung tay đánh một chưởng. Cú đánh đó vừa vặn chạm vào một mũi tên xuyên qua cửa sổ giấy. Nhìn mũi tên rơi xuống đất, trên đó có một bức thư, Công Tây Cừu tiện tay hút tới. Mở thư ra, sắc mặt hắn có thể thấy rõ sự âm trầm.
(ω ) Sửa lại một chút BUG nhỏ (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận