Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 122: Ly Lực (length: 7996)

Theo sự nhượng bộ của người đàn ông, không khí hiện trường trở nên thoải mái hơn.
Địch Nhạc chắp tay: "Xin hỏi vị tráng sĩ tục danh là gì?"
Người đàn ông nhếch mép, trong lòng không thích vẻ nho nhã làm bộ của Địch Nhạc, quay người trở lại mé đường, ngồi phịch xuống tấm chiếu rơm. Chỉ là hắn quá cao, dù ngồi cũng to như một khối, vai còn cao hơn cả cái đầu "hàng hóa" ngồi bên cạnh.
"Tráng sĩ thân thủ tốt, thể trạng tốt, tại hạ nguyện kết bạn cùng tráng sĩ." Địch Nhạc tính tình hiền hòa, bị người ta xem thường, khinh mạn cũng không hề giận dữ, nở nụ cười không chút lo lắng.
Vừa tiến lên trước, người đàn ông liền nằm xuống, quay lưng về phía hắn.
Hắn bật cười một tiếng, trực tiếp nhắm mắt lại.
Bị từ chối một cách triệt để như vậy, dù là người rộng rãi như Địch Nhạc cũng không khỏi xấu hổ đỏ mặt, vô thức xẹp miệng tỏ vẻ tủi thân.
Hắn hoài nghi bản thân, hắn thực sự bị người ta ghét đến vậy sao?
Địch Nhạc giống như quả bóng da xì hơi, lông mày cụp xuống, miệng hơi bĩu, trông có vẻ rất thất vọng. Lưng người đàn ông tựa như tượng đá, bất động, một lát sau còn có thể nghe thấy tiếng ngáy dần dần vang lên - vậy mà có thể ngủ trong hoàn cảnh ồn ào như thế?
Địch Nhạc kết giao không thành, đành phải ủ rũ đứng dậy.
Kết quả suýt chút nữa đụng phải Thẩm Đường, người không biết từ lúc nào đã tới gần. Hắn quan tâm hỏi một câu: "Thẩm huynh, vừa rồi ngươi bị ngã à?"
Thẩm Đường: "Ngã, trở về liền làm thịt con heo kia!"
Địch Nhạc lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Con heo kia rất có linh tính, làm thịt thì uổng."
Lợn rừng còn có thể bắt lại, nhưng con lợn thông minh (mặt dày), biết tùy cơ ứng biến như vậy thì khó tìm. Thấy mình đánh không lại gã tráng hán kia, cũng không ham chiến, lập tức liền sợ, tìm Thẩm huynh ấp úng kể tội.
Thông minh như thế, giống như đã thành tinh.
Thẩm Đường nghiến răng nghiến lợi: "Ai bảo nó húc ta!"
Bắp chân đau, mông đau, nàng không thể chịu được nỗi tủi thân này!
Trong lòng Địch Nhạc biết Thẩm Đường lúc này kêu hung, trở về chưa chắc đã làm gì con heo kia, nhưng để Thẩm huynh có bậc thang đi xuống, hắn vẫn là tận tình thay mặt hắc diện lang nói mấy lời.
Ví dụ như, giết hắc diện lang rồi, ngày sau ai cưỡi heo?
Ví dụ như, giữ con heo này lại, Thẩm huynh còn có thể có chút thú vui.
Khi cơn đau ở mông dần biến mất, lửa giận của Thẩm Đường cũng giảm đi quá nửa, chỉ là nghĩ đến con heo này đánh lén mình, nàng vẫn còn tức giận, lại ngây thơ đá hai cái rồi mới thôi. Hắc diện lang tựa hồ cũng biết "đuối lý", kêu thảm thiết một cách ấm ức.
Thẩm Đường: "... Mẹ kiếp, ngươi còn ấm ức sao?"
Địch Nhạc nghe vậy, bỗng dưng trợn tròn mắt, ho khan hai tiếng nhắc nhở Thẩm Đường bên ngoài phải chú ý ngôn từ - một tiểu lang quân trắng trẻo, tuấn tú, nhã nhặn mà mở miệng toàn lời thô tục thì thật quá không lịch sự.
Thẩm Đường nghẹn lời, cố nhịn xuống lời mắng chửi, không vui trừng mắt con heo, giơ tay vung vẩy hai cái đe dọa: "Đợi đấy! Quay về ta sẽ tính sổ với ngươi!"
Mối thù với hắc diện lang có thể gác lại, chờ về muốn lăn lộn thế nào cũng được, nhưng cái "mối thù" bị người đàn ông này đẩy ngã thì không thể không báo.
Thẩm Đường hẹp hòi vô cùng.
Nàng cũng không bắt chước Địch Nhạc ý đồ muốn giao lưu với người đàn ông, mà đi thẳng tới chỗ tiểu thương đang xem kịch gần đó, chỉ vào người đàn ông.
"Hắn bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông dùng rơm buộc tóc, ăn mặc giống như mấy "hàng hóa" gần đó, nhìn vào là biết bị người ta kéo đến bán.
Đã vậy, tại sao Thẩm Đường không thể mua hắn về?
Với thể trạng này, tố chất này, còn tốt hơn những người ở trại rất nhiều.
Mua về ném cho Cộng Thúc Võ, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui vẻ.
Chỉ là không biết một tráng hán chân tay lành lặn, khỏe mạnh vô song, tại sao lại rơi vào cảnh bị cắm sào rao bán như thế?
Bởi vì Địch Nhạc bị hớ một cú nên Thẩm Đường cũng không muốn giao lưu xem hắn có muốn bị nàng mua về hay không, mà trực tiếp hỏi ông chủ của hắn.
Tiểu thương bị hỏi sửng sốt.
Mắt tròn xoe: "Ngươi muốn...mua hắn?"
Nghe vậy người đàn ông càng như bị chọc tức, ngồi bật dậy.
Ánh mắt giống như đinh sắt, hung hăng đâm vào người Thẩm Đường, trong đáy mắt đen kịt bùng lên một thứ hung hãn mà người thường không có!
Thẩm Đường chống nạnh nói: "Đúng, mua hắn!"
Địch Nhạc ngăn cản: "Thẩm huynh, như vậy không hay lắm."
Hắn nhìn ra được người đàn ông này không có nội lực, nhưng có được thể trạng và sức mạnh như vậy với một người bình thường thì đã rất giỏi rồi. Nếu được chỉ dạy đúng cách, luyện khí tôi thể, ngưng tụ nội lực, chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh, đây là một nhân tài!
Người như vậy phải nên chiêu mộ chứ không phải mua bán.
Thẩm Đường: "Chỗ nào không hay? Ta bạc đãi hắn chắc?"
Đừng thấy nàng cứ nói mình nghèo, nhưng trong túi vẫn có chút tiền. Một phần là tiền tích lũy, một phần là Nguyên Lương và Không Hối cho, đủ để nàng ra ngoài mua những thứ mình thích.
Địch Nhạc: "..."
Trọng điểm là ở đó sao?
Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, nghiến răng: "...Không bán!"
Thẩm Đường lại nói: "Bán hay không phải xem chủ của ngươi."
Người đàn ông nhìn sang tiểu thương, tiểu thương do dự một chút, rồi lại quay sang hỏi Thẩm Đường: "Tiểu nương tử thực sự muốn mua hắn?"
Vừa nói xong, mấy người khác gần đó lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Họ nhìn Thẩm Đường, lại nhìn người đàn ông kia.
Thẩm Đường nói: "Ta mua đó."
Ngắt lời Địch Nhạc đang muốn nhắc nhở tiểu thương "là lang quân chứ không phải nương tử", Thẩm huynh đã không ngại bị hiểu lầm là phụ nữ, hắn cũng không có gì để phàn nàn, đành phải chấp nhận điểm đó. Người đàn ông lại chú ý tới một chữ ký Văn Tâm trong suốt mà khó thấy bên hông Thẩm Đường.
Hắn không khỏi trầm mặc, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Tiểu thương lại nói: "Thật sự muốn mua?"
Thẩm Đường mất kiên nhẫn: "Bán hay không nói một câu là xong! Ngươi sao cứ lề mề vậy, sợ ta không có tiền trả?"
Tên tiểu thương kia ngày thường mắt láo liêng, chỉ nhìn mặt liền thấy một vẻ gian xảo, không coi ra gì cả.
Thẩm Đường mất kiên nhẫn, hắn không những không tức giận mà ngược lại lộ vẻ khó hiểu giống như những người khác. Xích lại gần, thần bí nói: "Làm ăn buôn bán, làm gì có lý do không bán? Chỉ là tiểu nương tử, người này cũng không dễ thuần phục đâu, mua về dùng phải cẩn thận."
Thẩm Đường nhíu mày hỏi: "Hắn có quá khứ gì?"
Tiểu thương trả lời: "Từng giết người."
Thẩm Đường không quan tâm: "Ta cũng từng giết."
Tiểu thương nghẹn họng, biết Thẩm Đường không hiểu ý mình nhắc nhở, cũng không quanh co mà nói thẳng: "Người chết đó, chết ở trên giường."
Thẩm Đường nhất thời khó hiểu.
Nàng lớn tiếng hỏi: "Chết trên giường? Hắn đánh chết vợ hắn rồi?"
Thẩm Đường coi thường đàn ông bạo lực gia đình, còn là cái loại đánh chết vợ thì càng không ưa. Nàng không đời nào lại tự rước họa vào thân bằng cách mua người như vậy về. Tức khắc nàng nghĩ tới việc lui binh - trại tuy thiếu người nhưng cũng không thiếu đến nỗi ai cũng có thể vào được, nàng thà thiếu còn hơn nhầm lẫn.
Tiểu thương lại bị nghẹn.
Mặt người đàn ông lại càng đen hơn.
"Không phải, hắn là một tên quỷ nghèo, lấy đâu ra vợ? Nếu có vợ theo hắn thì hắn còn đánh ai?" Câu trả lời của tiểu thương khiến Thẩm Đường bất ngờ. Theo ý này thì tiểu thương ấn tượng về người đàn ông này cũng tốt đấy, lại còn muốn nói giúp cho hắn.
Thẩm Đường liền hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"
Hỏi đến đây, tiểu thương lại nghẹn ba lần.
Những người xung quanh không nhịn được mà nhao nhao lên.
Thật sự là một buổi tụ tập lớn bàn tán chuyện bát quái về người đàn ông này!
Thẩm Đường phải cố nén đau đầu mới nghe xong được đầu đuôi câu chuyện.
Canh thứ hai (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận