Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 804.1: May mắn phục làm đánh lén (thượng) (length: 8383)

Thích Thương nghênh ngang bỏ đi.
Vương Cơ Mạc Phủ chỉ còn lại Vương Cơ cùng phu nhân hai người.
Đôm đốp – đôm đốp... Bên tai chỉ còn tiếng thở của riêng mình cùng tiếng nến thi thoảng nổ lách tách, không biết qua bao lâu, điện hạ hai chân bủn rủn không thể chịu nổi, xụi lơ ngồi xuống đất. Nàng vừa lấy lại tinh thần, giật mình thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đã làm ướt đẫm cả áo lót.
Đôi mắt của nàng dao động vài phần dị sắc quỷ dị, hô hấp cũng không thể khống chế, gấp gáp hơn: “Ái khanh, ngươi nói xem có phải hắn là do phụ vương hoặc các Vương huynh phái đến để lừa chúng ta không?”
Là Vương Cơ, nàng đã từng vô ưu vô lự.
Sau khi thành thân cùng vị thế gia công tử chạm tay bỏng rát kia, nàng đã có khoảng thời gian ngắn ngủi ân ái cầm sắt hòa minh. Nàng nghĩ rằng cả đời mình đều sẽ hạnh phúc như vậy, cho đến khi nàng lại một lần nữa đối mặt với tình cảnh hòa thân. Không đúng, việc kia không tính là một cuộc hòa thân đứng đắn.
Nàng không chút phòng bị đi chúc thọ phụ vương, trong tiệc rượu đã uống phải chén rượu do cung nữ dâng lên, thế là bất tỉnh nhân sự. Khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, một nam nhân xa lạ cường tráng quay lưng lại với nàng, trên người hắn không phải y phục của phò mã Đô Úy! Trong màn một mảnh hỗn độn. Lúc đó nàng đã kết hôn được hai năm, làm sao không biết chuyện gì xảy ra? Lập tức gọi người đến, muốn chém đầu kẻ xấu để hỏi tội.
Nhưng người kia lại kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải điện hạ muốn cùng mạt tướng thành tựu chuyện tốt, nên mới để Đại công tử giật dây từ đó sao?” Nàng như rơi vào hầm băng: “Càn rỡ!” “Người đâu! Mau gọi người!” Vương Cơ nuôi trai lơ hoặc có vài khách quý, đó cũng là chuyện bình thường. Nàng lớn lên trong môi trường này, tự nhiên sẽ không bài xích. Chỉ là tình cảnh của nàng đặc biệt, phò mã Đô Úy xuất thân từ đại tộc, nàng phải giữ mặt mũi nhà chồng nên không thể làm loạn, cho nên trước đêm đó, nàng chỉ có một mình phò mã Đô Úy. Tình cảm vợ chồng cũng tốt, tạm thời nàng không nghĩ đến người thứ ba.
Chẳng lẽ mình chưa từng tìm đến người này sao?
Đối diện với phản ứng của nàng, người kia dường như hiểu ra điều gì.
Khóe miệng hắn nhếch lên đầy vẻ chế giễu: “À, thì ra là vậy.” Vương Cơ túm lấy chăn đệm: “Ý ngươi là gì?” Đối phương nói: “Điện hạ có thể hỏi Đại công tử thử xem?” Vừa nói hắn đã mặc chỉnh tề, mở cửa ra. Điều khiến Vương Cơ cảm thấy lạnh lẽo là, ngoài cửa mấy cung nữ đang đứng, thấy nam nhân ra còn cúi người hành lễ, dường như không ai nghe thấy tiếng động trong phòng vừa rồi, đối với mệnh lệnh của Vương Cơ thì làm ngơ như không thấy.
Nàng tức giận đùng đùng cầm kiếm đi tìm Vương huynh.
Một phen chém giết lại không thể chạm đến được một góc áo của hắn, nàng tuyệt vọng vứt kiếm xuống: “Có phải ngươi là súc sinh không! Sao có thể dùng chính em gái của mình để làm ra loại chuyện này! Mặt mũi vương thất đều bị ngươi làm mất hết! Ta đã truyền tin cho phụ vương rồi, chắc chắn ông ấy sẽ làm chủ cho ta!” Phụ vương nhất định sẽ làm chủ cho nàng!
Nàng là người con gái được phụ vương thương yêu nhất mà!
Vương huynh nghe xong như nghe phải chuyện tiếu lâm lớn, ánh mắt hắn tràn ngập những toan tính mà nàng không thể hiểu được: “Phụ vương? Phụ vương ông ấy biết mà.” “Biết, biết?” Vài chữ ngắn ngủi đã khiến thế giới của nàng sụp đổ.
Vương huynh tỏ vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Chẳng qua là tìm cho ngươi một nam sủng thôi, ngươi làm gì mà phải sống chết như thế? Ngươi chỉ là nữ nhi, làm sao biết được tình hình bên ngoài nghiêm trọng như thế nào? Thân phận Vương Cơ của ngươi, ngôi vị của phụ vương, vị thái tử của ta, cái nào cũng không chắc chắn! Nếu không có phụ vương và vi huynh, ngươi dựa vào cái gì mà mặc gấm vóc, đeo trâm ngọc, ra vào có cung nhân hầu hạ?” Vương Cơ tức giận đến run rẩy: “Cho nên?” “Chẳng qua là để ngươi có thêm một nam nhân, có phải để ngươi làm kỹ nữ đâu! Các nữ tử khuê các, ai mà chẳng có một hai tri kỷ, chỉ có cái đầu óc của ngươi là cố chấp, chỉ trông chờ vào một người đàn ông thôi sao?” Vương huynh mang một vẻ mặt chỉ trích “Sao ngươi có thể không hiểu chuyện” nhìn nàng.
Vương Cơ không biết mình đã rời cung như thế nào.
Ngoài cửa cung, một thân ảnh phò mã Đô Úy mặc áo thanh sam không biết đã đứng đó bao lâu, nghe thấy tiếng chuông xe rung bốn phía mới quay đầu lại. Vương Cơ không biết, sắc mặt của nàng lúc này so với xác chết trương phềnh nhiều ngày còn trắng hơn: “Phò mã đứng ở đây, đợi bao lâu rồi?” Phò mã Đô Úy: “Hai ba canh giờ gì đó.” Trong lòng Vương Cơ chỉ có một giọng nói.
Hắn biết hết!
Phò mã Đô Úy quả thật đã đoán được.
Trong lòng nàng chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như vậy, muốn mở miệng giải thích, nhưng lại nghe phò mã Đô Úy thản nhiên nói: “Do mâu thuẫn trên triều đình, phụ vương ngươi cần gấp một số phe phái bên ngoài có tướng lĩnh võ lược ủng hộ, không ngờ lại khiến ngươi gặp phải tai họa này.” “Ngươi biết?” Tính cách phò mã Đô Úy điềm đạm, không thích tranh chấp, cho dù thành hôn cùng Vương Cơ cũng không cầu xin cho mình được một chức quan nửa tước. Đương nhiên, với xuất thân của hắn cũng không cần. Với xuất thân từ gia tộc thế phiệt, hắn không cần làm gì cũng tự nhiên được thăng tiến từng bước.
Một kẻ tay trắng như hắn, tại sao lại biết những điều này?
“Phụ vương ngươi có tranh chấp với phụ thân của ta.” Khi hắn thăm bạn về, phát hiện thê tử dự yến tiệc chúc thọ vẫn chưa trở về, trực giác mách bảo hắn có chuyện không ổn rồi! Chỉ là trước khi gặp Vương Cơ, hắn chưa hề nghĩ tới bọn họ sẽ làm đến như vậy. Đối đãi với con gái / em gái còn tuyệt tình đến thế.
Những điều còn lại không cần phải nói. Nếu như hai bên không hoàn toàn trở mặt, phụ vương và Vương huynh sẽ chủ động gả Vương Cơ vào gia tộc thế phiệt làm gì, tìm nam sủng là võ tướng bên ngoài làm gì?
Ý đồ của bọn họ chỉ là muốn sỉ nhục đối phương mà thôi.
Vương Cơ nghe xong, ngay tại chỗ sụp đổ, ôm đầu gối khóc lớn, khóc từ cổng cung về đến tận Vương Cơ phủ.
Sao có thể hiểu được cuộc đấu đá quyền lực của các nam nhân, vì sao phải sỉ nhục nàng để đạt được mục đích sỉ nhục đối phương?
Nếu như nàng có tầm quan trọng đến thế, thì sao lại bị sỉ nhục?
Mấy ngày sau, phò mã Đô Úy rời đi.
Trước khi đi, hắn nói với Vương Cơ gầy gò đi trông thấy: “Không thể bảo hộ điện hạ được chu toàn là lỗi của ta, đây là tín vật của ta, nếu như sau này điện hạ cần đến thì tín vật này sẽ đủ. Ta ở lại đây chỉ khiến điện hạ càng thêm nguy hiểm mà thôi.” Câu trước là hứa hẹn, câu sau là giải thích.
Vương Cơ nắm chặt tín vật kia.
“Ngươi cứ đi như vậy sao?” So với nàng với vẻ tiều tụy chẳng khác gì quỷ không ra quỷ người không ra người, thì phò mã Đô Úy vẫn chỉnh tề xinh đẹp như khi mới gặp gỡ, khiến người ta rung động. Đôi mắt hắn nhu hòa như nước suối, giọng nói trầm thấp: “Điện hạ phụ vương làm khó, ta cũng vậy. Nếu lần này ta không quay về, thì danh dự của điện hạ sẽ hoàn toàn xong.” Vương Cơ căm hận nói: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Phò mã Đô Úy: “Là phụ thân ta đang uy hiếp chúng ta.” Khi hắn giẫm lên ghế nhỏ bước lên xe ngựa, Vương Cơ vội vàng nắm lấy ống tay áo của hắn: “Nhưng nếu như ngươi lâm vào hoàn cảnh này…” Phò mã Đô Úy: “Ta sẽ khiến bọn chúng biết một khi rơi vào tay ta, sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong như thế nào!” Vương Cơ nghe xong lại càng hận hơn, phẫn nộ như lửa thiêu nói: “Bây giờ người chịu nhục là ta, ngươi cũng không có bản lĩnh này sao?” Phò mã Đô Úy chỉ im lặng nhìn nàng.
Đợi nàng tỉnh táo lại một chút, nàng buông tay ra, tiếng cười điên loạn từ trong suy nghĩ tràn ra – câu hỏi của mình thật là ngu ngốc, người chủ mưu khiến nàng chịu nhục chính là phụ huynh của mình, phò mã Đô Úy chẳng lẽ giúp nàng đi giết họ sao? Làm sao mà làm được?
Huyết thống là thứ từ khi sinh ra đến khi chết cũng không thể cắt đứt.
“Điện hạ, xin hãy bảo trọng!” Phò mã Đô Úy khẽ than một tiếng, hạ rèm xe xuống.
Phu xe khẽ quất roi, bánh xe từ từ nhấp nhô, mang đi người phò mã Đô Úy vừa cùng nàng chung vui không bao lâu. Hai bên đều không biết khi nào gặp lại, khi ấy cả hai sẽ có thân phận gì. Ngày hôm sau, Vương Cơ một bệnh không dậy nổi, sốt cao không lui.
Mãi đến khi khuê mật của nàng đến thăm. Trong lúc sốt cao mơ màng, nàng xem đối phương là người duy nhất có thể trút hết nỗi lòng, người sau nghe xong, ánh mắt xót thương, nói khẽ: “Điện hạ, người không thể khống chế tài sản, thì bản thân liền là một loại tài sản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận