Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 834.1: Chúng thần hội? Có ấn tượng (thượng) (length: 8895)

Võ giả áo đen tự xưng là sống đến từng tuổi này, không nói kiến thức rộng rãi, nhưng trên đời xác thực không có gì kinh dị sự tình có thể làm nội tâm hắn sợ hãi. Hết lần này tới lần khác Thẩm Ấu Lê trước mắt làm được.
Lúc đối phương dùng giọng điệu bao hàm sát ý nói xong 【 thảo, ba tuổi, giết hắn 】, một giây sau biểu lộ đột nhiên biến đổi, sát ý bị vô tội cùng ủy khuất bao trùm, trở mặt còn không nhanh đến vậy.
Một đôi mắt hạnh long lanh nước nhuận, miệng dẩu ra giống như xẹp xuống, ủy khuất ba ba lầm bầm: "Ngươi đang hung Ấu Lê! Ngươi rất xấu! Ngươi dựa vào cái gì chỉ huy Ấu Lê làm việc? Ấu Lê dạo này rất chán, thật vất vả mới có một món đồ chơi mới, một người bạn mới, không muốn nhanh như vậy đã chơi hỏng đâu! Không nghe có được hay không, con rùa niệm kinh! Ngươi khi dễ Ấu Lê, Ấu Lê muốn đi mách với bạn nhỏ!"
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong tay lưỡi liềm suýt nữa đã cắt đầu hắn xuống. Võ giả áo đen liều mình bị thương mới tránh được một kích trí mạng, đối mặt cặp mắt hạnh mang theo trêu tức, ngây thơ và tàn nhẫn. Trong nháy mắt, một loại suy đoán không thể kìm nén phun lên trong lòng hắn.
Hắn thật sự là dựa vào bản lĩnh của mình né tránh được đòn giết chết kia?
Hay là đối phương cố tình khống chế, thưởng thức sự giãy dụa trước khi chết của con mồi? Giờ phút này Thẩm Ấu Lê tựa như một đứa trẻ thuần khiết không tì vết, ngây thơ, miệng thì nói muốn làm bạn với sâu róm, nhưng tay thì cầm đá nện từng con sâu róm thành thịt nát.
Trong mắt trẻ con, sinh tử chỉ là một khái niệm mơ hồ, thậm chí có thể còn không có khái niệm sinh tử. Chúng chỉ đơn thuần thích thu được cảm xúc vui vẻ từ hành vi của bản thân. Thẩm Ấu Lê trước mắt, dường như đang đóng vai một đứa trẻ đang đập sâu róm.
Võ giả áo đen cố né tránh sự khóa chặt của Thẩm Ấu Lê.
Sao đối phương cứ bám lấy mình dai như đỉa vậy.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Thẩm Ấu Lê lại lần nữa trở mặt, giọng điệu mang theo sự tức giận không vừa lòng: "Ngươi bày cái vẻ gì? Cùng người khác Yandere thì thôi đi, ngươi còn Yandere lên đầu ta? Mới có ba tuổi thôi, ngươi còn muốn mách Vô Hối bọn họ? Có xấu hổ hay không hả! Người đàn ông trước mắt này nếu ngươi bắt không được thì thừa nhận mình vô dụng đi, ngươi không mau trả thân thể cho ta, ta đi, ta lên!"
Thẩm Đường coi rằng cái từ "bạn nhỏ" thiện niệm ba tuổi nhắc đến là lũ ác niệm Chử Diệu, ba phần tức giận tăng lên thành mười phần!
Quá vô sỉ, còn mách lẻo!
Thẩm Đường hùng hùng hổ hổ, cảm xúc dâng trào nàng trực tiếp dồn khí đan điền bắt đầu gầm lên, đọc rõ từng chữ: "Chúng Thần Hội đúng không? Giở trò khuấy gió nổi mưa đúng không? Tên nào ra tên đấy, sớm muộn có một ngày, lão nương nhất định sẽ dùng một cái cây thông bồn cầu đâm đến cổ họng lũ các ngươi! Cái lũ tà giáo giả thần giả quỷ còn dám đến hái Đào Tử của lão nương. Không chỉ muốn dùng tro cốt mười tám đời tổ tông các ngươi trộn cơm cho sói mặt đen ăn, còn muốn chặt đầu các ngươi xuống làm chuông nhạc đánh, giòi trong hầm cầu nhà cũng phải dùng nước sôi diệt trừ độc!"
"Ba tuổi, ngươi có nghe không?"
Câu nói cuối cùng của Thẩm Đường toàn là cảnh cáo đầy nguy hiểm.
"Oa oa oa, ngươi thật là hung dữ nha." Thẩm Ấu Lê lại lần nữa trở mặt, đầu tiên là mắt ngấn lệ, vẻ đáng thương thấy rõ, miệng nói rất đáng thương, tay lại giáng xuống chiêu độc nhất, trong chớp mắt, giọng điệu âm trầm xuống, cười khanh khách: "Ngươi hung dữ với Ấu Lê, lần sau gặp mặt, cẩn thận bị Ấu Lê lấy mất đầu đấy! Hì hì, Ấu Lê còn chưa từng chơi đầu mình bao giờ đâu. . ."
Thẩm Đường: ". . ."
Đây không phải mình lúc bé sao?
Mình lúc bé sao có thể biến thái như vậy?
Một cái đứa biến thái như nàng còn cảm thấy nó quá biến thái nha!
Thẩm Đường giận dữ không thể kiềm chế: "Ngươi giết hắn đi!"
Thẩm Đường cảm thấy mình đang chơi một loại trò chơi hiệp chế rất mới lạ, thiện niệm ba tuổi nói một câu, nàng nói một câu . Còn tên võ giả áo đen bị lưỡi liềm cạo từng lớp từng lớp da mỏng gần như trong suốt? Đó là do các nàng play cả lượt đấy.
Thiện niệm ba tuổi: "Không muốn."
Thẩm Đường thúc giục: "Giết hắn!"
Thiện niệm ba tuổi còn giậm chân: "Không nha."
Vì Thẩm Đường giết trở lại nên Ngụy Thọ và Chử Kiệt mới có cảm giác sống sót sau tai nạn. Nếu chủ công không trở về thì Chử Kiệt chỉ có thể liều mạng mình. Một kích sau đó sẽ vượt cấp giết võ giả áo đen, một kích không trúng thì Chử Kiệt chỉ còn nước tự nổ ngay tại chỗ.
Liên quan đến then chốt thắng bại, Chử Kiệt chậm chạp không dám ra tay.
Áp lực liền dồn hết lên Ngụy Thọ.
Dù hắn trâu bò chịu đòn thế nào, lực phòng ngự có thể so sánh mai rùa, sớm muộn gì cũng bị võ giả áo đen đánh nát tan xác.
Thẩm Đường vừa đến, Ngụy Thọ cũng nhặt lại một cái mạng.
Hắn mấy hơi hít sâu điều chỉnh tiết tấu, sắc mặt tốt hơn nhiều, hỏi Chử Kiệt: "Ngươi thế nào rồi?"
Do vũ khí không ngừng tích lũy, tăng vọt, da thịt bị căng đến cực hạn, sắc mặt Chử Kiệt đỏ đến mức cơ hồ có thể chảy máu, nhìn như một miếng da bánh sủi cảo cực mỏng bọc một viên thịt cực đại. Sau khi hấp chín, có thể thấy một lớp da long lanh và miếng thịt đỏ hồng bên trong.
Chử Kiệt không dám há miệng.
Chỉ cần há miệng sẽ có cảm giác võ khí bị phát tiết ra bên ngoài.
Ngụy Thọ nhíu mày nhìn cánh tay của hắn, nơi long ảnh dao động không ngừng, lo lắng hỏi: "Vậy ngươi, cái này phải xử lý thế nào?"
Võ khí tiếp tục kìm nén dễ gây tổn thương kinh mạch, lẽ nào muốn chủ công đè tên võ giả áo đen kia lại, tặng cái đầu cho Chử Kiệt à?
Chử Kiệt lại lắc đầu, biểu thị mình không sao.
Đúng lúc này, ở phía dưới, quân đoàn lực sĩ thuẫn nặng trên xe bắn đá đồng thời ngưng tụ đá công thành mới. Xe bắn đá cùng nhau tụ lực hoàn tất, nghe lệnh liền phóng lên tường thành. Chử Kiệt nhìn tên địch nhân đang bị Thẩm Quân trêu đùa thân thể, trong lòng biết kẻ sau hôm nay tai kiếp khó thoát, liền lóe mình xuất hiện trên không thành Triều Lê, giơ tay hóa ra vũ khí, rót hết toàn bộ võ khí vào đó.
Vung lên, ánh nhận vàng mấy trăm trượng xé rách màn đêm.
Kim quang chói mắt, không ít người vô thức nhắm mắt.
Phụt phụt phụt phụt ——— Hòn đá đang bay đến giữa đường, tiếp xúc với kim quang thì ngay lập tức biến thành bột mịn rồi nổ tung, bay tả tơi, dư thế thì tựa như củi mục quét thẳng đến mấy cỗ xe bắn đá khổng lồ. Cỗ phía trước nhất bị nuốt trọn, địch quân cũng kịp phản ứng cùng nhau lập trận phòng ngự chống cự, bảo hộ xe bắn đá. Chỉ là bọn chúng không ngờ rằng, một kích này có thể giết chết một tạo lớn cấp mười sáu!
Kim quang liên tiếp phá ba lớp trận phòng ngự của quân địch.
Uy lực còn lại vẫn có thể phá hủy một chiếc xe bắn đá, gây thương tích nặng một chiếc, mà xe bắn đá bị chiến tổn kia cần rất nhiều sĩ khí mới có thể hồi phục và sử dụng được. Tích trữ võ khí đã xả hết hoàn toàn, sắc mặt Chử Kiệt trắng bệch ngay tức khắc, ngay cả bay lên không trung cũng khó mà duy trì. Lúc hắn chuẩn bị vận khí khinh thân, dùng chút võ khí còn lại mà hạ an toàn thì một đạo ngôn linh chuẩn xác rơi xuống đầu.
Như đất hạn hán gặp mưa cam lồ.
Chỉ cần dựa vào khí tức văn khí quen thuộc, hắn không cần tìm cũng biết là ai ra tay, tâm trạng tốt lên không ít. Chiêu thức của hắn đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho tường thành, Chử Kiệt an toàn rơi xuống, trùng hợp ngay bên cạnh Chử Diệu. Nói đúng hơn là bên cạnh hóa thân của hắn.
Bản tôn đang chỉ huy ở sân nhà, lơ hắn đi.
Chử Kiệt dành thời gian ngồi điều tức.
Thẩm Quân xuất hiện, có nàng trấn giữ thì hẳn là không cần lo lắng có cao thủ võ đạo của địch quân đến quấy rối. Vừa chạy xong một tiểu chu thiên đã mở mắt ra: "Vừa nghe thấy Thẩm Quân nhắc đến Chúng Thần Hội."
Chử · Văn Khí Hóa Thân · Diệu trước đó bôn ba trên chiến trường ở các nơi trên tường thành, chỉ là khi Chử Kiệt ra tay chính diện phá hủy xe bắn đá của chúng, xe bắn đá ngưng tụ lại cần thời gian, lại thêm quân ta kiềm chế quấy rối, thời gian này còn có thể kéo dài thêm chút nữa.
Hắn giờ rốt cuộc cũng có thể thở một hơi.
Chử · Văn Khí Hóa Thân · Diệu: "Chúng Thần Hội. . ."
Chử Kiệt mỉm cười: "Cái tên này lâu rồi không được nghe."
Chử · Văn Khí Hóa Thân · Diệu cau mày nói: "Chủ công làm sao biết đến Chúng Thần Hội? Lẽ nào chủ công từng tiếp xúc với chúng?"
Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Chử Kiệt biết tại sao hắn như vậy.
Giống như lão nông Chử Diệu quanh năm suốt tháng khổ cực chăm sóc mảnh ruộng nhà, mặt hướng đất lưng hướng lên trời vất vả, sắp đến mùa thu hoạch thì lại bị địa chủ cướp đoạt. Chử Diệu mà không xông ra cầm vũ khí giết cả nhà địa chủ đã là có hàm dưỡng lắm rồi....
Bạn cần đăng nhập để bình luận