Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 467: Các phương muốn động (length: 8364)

"Thật, thật chặt a?"
Trong nội viện hành cung, tại phòng nhốt chó mèo.
Mấy tên thái giám hợp sức khiêng xác chết đã mất hết hơi ấm đến đây. Trịnh Kiều tàn bạo, giết người như ngóe, đám thái giám trong cung bị thay thế không ít. Mấy người này tuổi cũng chẳng lớn, đều xuất thân bần hàn, chỉ vì miếng cơm mà phải tự thiến để vào cung hầu hạ kẻ khác.
Bọn họ cũng có nghe danh tiếng của Yến An.
Ban đầu còn hận kẻ này giúp Trụ làm điều ác, nhưng nhìn triều đình trên dưới, chỉ có một ít người thật lòng vì dân mà lo nghĩ, bọn họ mới biết mình đã hiểu lầm. Nếu không có Yến tiên sinh hết lòng hết dạ khuyên can, chỉ riêng hai năm nay xảy ra tuyết tai thôi cũng đủ khiến thế gian có thêm mấy chục ngàn cô hồn.
Trong số đó cũng có người từng gián tiếp nhận ơn của Yến An, giờ bắt bọn họ cầm dao mổ xẻ xác ân nhân thành tám mảnh để cho lũ tiểu súc sinh dã tính đầy mình kia ăn, thật sự là không đành lòng. Nhưng nếu không làm vậy, lỡ như bị bạo quân phát hiện bọn họ dám chống lại quân lệnh, thì kết cục chắc còn thê thảm hơn Yến An gấp vạn lần. Nhất thời, đám người ai nấy đều chần chừ không dám quyết, nét mặt giằng xé, không ai dám lên tiếng.
"Hay là… đem đốt đi?"
Một người bỗng lên tiếng đề nghị.
"Đốt?"
Đám người bị lời đề nghị này dọa đến phát hoảng.
Đây là nghiền xương thành tro mà!
Một thái giám trực đêm trong phòng chó mèo nhỏ giọng nói: "Chúng ta… chúng ta cứ nói là đám súc sinh nhỏ này đều ăn no hết rồi, kén ăn, một lát là chê thịt người, chúng ta sợ thịt người để lâu hỏng mất, đau bụng bọn tiểu tổ tông, nên đành ném vào bếp nấu... Đốt thành tro cốt, cũng tốt hơn là để vào bụng mấy con súc sinh, rồi vào vòng luân hồi của ngũ cốc, đúng không?"
Đám người: "..."
Lời này nghe cũng có lý, tuy hai cách xử lý đều rất cực đoan, nhưng giữa hai điều ác, đành chọn cái ít ác hơn.
Nếu thiêu thành tro, còn có thể dùng xương thú mà báo cáo.
Lỡ bạo quân ngày nào đó lại nổi hứng muốn nghịch tro cốt của sư huynh thì bọn họ cũng còn cái để giao, mức độ nguy hiểm so với chống lệnh cũng ít hơn, lại còn an ủi được lương tâm. Suy nghĩ một lát, lũ lượt có người đồng ý. Bất quá, chuyện này phải làm sao cho kín đáo một chút.
Mấy tên thái giám này chỉ là thành phần thấp kém nhất trong cung, không ai quan tâm bọn họ làm gì, chuyện Trịnh Kiều bị thích khách ám sát khiến trên dưới hành cung náo loạn cả một đêm, tạo điều kiện cho bọn họ thừa cơ mà làm xong việc này. Nếu không lo sẽ bị lửa bén vào người, bọn họ còn muốn lập một cái bài vị "Yến Công Chi Vị" ấy chứ. Trời dần sáng, hành cung vốn không kín như bưng, tin tức nhanh chóng lan đi khắp nơi.
Những người nghe được tin này có nhiều phản ứng khác nhau.
Người thì dửng dưng, người thì đau lòng, người thì mỉm cười, kẻ lại chê cười, cũng có người thỏ tử hồ bi, cảm thán thế đạo đen tối, nhen nhóm ý định treo ấn từ quan, lui về ở ẩn trong rừng sâu núi thẳm. Dù mang tâm trạng thế nào đi nữa, thì nỗi sợ hãi đối với Trịnh Kiều trong lòng họ cũng đều tăng lên đến đỉnh điểm.
Tàn ác!
Quá độc ác!
Người thật tâm đối đãi hắn như sư huynh mà còn bị hắn tàn độc đến mức gây ra chuyện thích khách. Yến An tuy phản bội cũng không đúng, nhưng đối với Trịnh Kiều cũng coi như là tận tâm tận lực giúp đỡ, dù không muốn nghĩ đến tình nghĩa đồng môn ngày trước thì cũng nên cho người ta giữ trọn vẹn cái xác. Vậy mà, vậy mà lại còn xẻ xác cho chó ăn!
Bạo chúa như thế này, chi bằng sớm lật đổ.
Chỉ vỏn vẹn ba bốn ngày, đoàn người đã đến gần biên giới Kiền Châu.
Nói là biên giới cũng chưa hẳn đúng.
Muốn thật sự ra khỏi Kiền Châu còn phải đi thêm nửa ngày đường nữa.
Một gia đình ba người đang ngồi nghỉ chân ở quán trà ven đường, thân thể lấm lem. Người phụ nữ mặc váy vải màu mận, trông gầy gò suy yếu, mặt vàng như nến, nhìn là biết vừa mới khỏi bệnh nặng hoặc đang mang trọng bệnh. Đứa bé trai bên cạnh cũng đầy bụi đất, trên bộ quần áo vải thô có cả chục miếng vá, toàn thân bốc mùi hôi rình. Trong ba người, chỉ có đứa bé gái là trông sạch sẽ tươm tất.
"A Nương, người ăn chút gì đi..."
Bé gái ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.
Bé trai nói: "A Nương giờ không thấy ngon miệng, muội ăn nhiều chút đi, đừng để đến nửa đường lại đòi đói bụng, không hay đâu."
Vừa nói vừa xé một miếng nhỏ bánh ngô.
Vừa xé ra mới phát hiện trong bánh ngô lại có nhân thịt.
Bé trai giật mình ngạc nhiên.
Thứ hắn muốn là bánh không nhân cơ mà.
Ngẩng đầu nhìn về phía chủ quán trà, người sau đang cười rất hiền lành, trong phút chốc bé trai đã hiểu ra. Có chút bất đắc dĩ thu hồi miếng bánh nát trong tay lại, một hơi nhét vào miệng, rồi đứng dậy cùng chủ quán gọi thêm một phần. Chủ quán nói: "Không có lấy tiền của cậu."
Thấy bé gái kia ngày thường đáng yêu, lại nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ và bé trai, trong lòng bà ta trỗi dậy lòng thương, bèn đổi cái bánh khác.
Bé trai nhỏ giọng giải thích: "Lòng tốt của chủ quán con xin nhận, chỉ là con bé mấy hôm trước đau buồn mất cha..."
Chủ quán nghe vậy mới biết mình đã vô tình làm sai, liền thở dài: "Ôi, đáng thương, con bé còn nhỏ thế..."
Thời buổi này, một gia đình mất đi trụ cột là nam giới, cuộc sống vốn đã khó khăn nay còn thêm khổ sở.
Chủ quán vội sai người đổi hai cái bánh chay khác cho bọn họ.
Bé trai vội vàng nói cảm ơn.
Đúng lúc này, ngoài quán trà vang lên tiếng vó ngựa.
Hai tên sai dịch mặc trang phục đi tới.
Bé trai suýt chút nữa ném bánh ngô ra ngoài.
Cậu cố gắng nhịn lại, cúi đầu né tránh hai người sai dịch. Cậu vốn là xuất thân chợ búa, dù đã có một hai năm sống trong nhung lụa, nhưng những thói quen ăn sâu vào máu thịt thì khó mà sửa được. Một kẻ thứ dân hèn mọn đang sợ sệt sai dịch, cậu diễn mà không hề có một chút sơ hở nào, sắc mặt bình thường trở về vị trí cũ. Chia nhỏ từng miếng bánh chay rồi nhúng mềm cho bé gái ăn.
Vì quán trà đang rất đông khách nên hai tên sai dịch bị xếp ngồi cạnh ghế của bọn họ, khiến bé trai bất giác lo lắng. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cậu đã bị cuộc nói chuyện của hai người này hấp dẫn, bọn họ nhắc đến "Yến An".
"Bạo quân quả thật càng ngày càng tàn ác..." Gã sai dịch cao lớn vừa thổi nguội bát nước quýt vỏ nóng hổi vừa nói.
"Còn gì nữa, đúng là không phải người, đáng đời bị mọi người xa lánh… Có từ đó nói đúng không nhỉ? Đáng đời hắn!" Gã sai dịch lùn đáp lời, "… Đến một cái xác nguyên vẹn cũng không để người ta. Cái này là người làm sao? Nghe nói tên họ Yến kia trước đây cũng là bậc văn sĩ vô song của Tân quốc, giờ thì lại rơi vào cái… Chậc chậc, có một tên sư đệ như thế đúng là xui xẻo tám đời!"
"Xẻ xác cho chó ăn..."
"Nghe nói hắn còn có vợ con đang bỏ trốn?"
"Hình như là vậy. Ôi, bị bắt được thì khổ rồi... Với cái tính của vị kia, còn không biết sẽ làm nhục người ta thế nào."
Bé trai nghe vậy toàn thân lạnh toát.
Không phải vì nghe được tin Yến An qua đời, mà là lo lắng hai người bên cạnh lại bất ngờ phát hiện ra thân phận của mình…
Kết quả —— Người phụ nữ chỉ khựng lại một chút khi đang bưng chén trà.
Chỉ khi cúi đầu gần sát miệng chén thì mới có những tiếng nấc nghẹn ngào rơi vào chén, vị trong miệng đắng chát vô cùng.
Bé gái còn ngây thơ, không hiểu rõ mấy người bên cạnh nói gì.
"A huynh, sao vậy?"
Bé gái không hiểu nhìn cậu, đang chờ cậu đút cho.
Bé trai định thần lại, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Cậu bồn chồn không yên, đợi ăn uống xong xuôi thì ba người mới đứng dậy, mang theo một ít đồ khô để dùng trên đường. Theo chỉ dẫn của người phụ nữ, cậu đã đổi chiếc xe ngựa lúc trước lấy một chiếc xe lừa bằng gỗ ván cũ kỹ của một ông lão trong thôn, dựng tạm một cái lều đơn sơ để che mưa che gió. Dù xóc nảy, nhưng nhờ những ngụy trang này, cả bọn đã trốn tránh không ít cuộc kiểm tra dọc đường.
Tạm thời có thể xem như đã an toàn.
Đợi khi rời khỏi quán trà, bé trai mới nghe thấy tiếng khóc nén bi thương giống như con chim nhạn cô đơn vừa mất bạn của người phụ nữ từ phía sau lưng truyền đến. Rất lâu, đợi âm thanh dần nhỏ đi, bé trai mới hỏi: "Phu nhân, tiếp theo chúng ta đi đâu? Chuyện của Yến trước sinh truyền đến đây, nghĩ là bọn chúng đuổi giết chúng ta cũng sắp đến rồi, cả ba người chúng ta một người đánh không có, nếu bị bắt, thì ngay cả người sống cũng không có cơ hội làm…”
Vừa nói, cậu vừa nghe được tiếng vó ngựa nghe muốn mạng.
Không thể đi tiếp được —— Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền!
Tim của bé trai bỗng lên tới cổ họng.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận