Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 510: Thế cục (length: 8177)

Cố Trì khẩn trương nhìn chằm chằm Thẩm Đường.
Sợ chủ công nhà mình làm ra chuyện gì sơ suất. Quay đầu nàng tỉnh rượu, nhất định sẽ ghi cho mình một bút.
Nhưng mà—— Cố Trì nhìn chằm chằm nửa ngày, người sau bất động như núi.
Quen thuộc tiếng lòng ồn ào của chủ công, lúc này lại an tĩnh khiến hắn không thích ứng. Lại hồi tưởng tiếng lòng kinh thiên động địa trên yến tiệc kia, hắn cũng không chắc chủ công say rồi còn nhớ việc này không. Cân nhắc mở miệng trấn an: "Chủ công vẫn còn đau lòng sao?"
Thẩm Đường rốt cuộc có phản ứng, nàng thẳng lưng trên bất động, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt còn lại hỏi thăm.
Cố Trì nói: "...Chính là cái tên Tuân Hàm Chương kia..."
Thẩm Đường mờ mịt hỏi lại: "Vì sao phải đau lòng cho hắn?"
Cố Trì: "...Không phải đau lòng cho Tuân Hàm Chương, là đau lòng bị hắn tiêu hết vàng. Có thể hôm nay thiên hạ hỗn loạn, cục diện Tây Bắc rung chuyển, chúng ta mượn trận chiến này có thể nghỉ ngơi dưỡng sức hai ba năm. Nhưng đã đặt mình vào cái hồng trần vạn trượng này, không thể không quan tâm đến. Sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào vũng lầy chiến tranh. Năng lực của Tuân Hàm Chương không thể mai một, có nghĩa là chủ công về sau..."
Thẩm Đường nhạt tiếng nói: "Tài vận hao tán."
Cố Trì: "..."
Chủ công nhà mình bình tĩnh đến mức làm hắn không quen.
Không lâu trước còn quỷ khóc sói gào mà.
Vẻ mặt của Thẩm Đường giống như vầng trăng tròn Kiểu Kiểu trên trời kia, băng lãnh, bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình: "Vàng bạc chỉ là vật chất tầm thường, có thể đổi chẳng qua là ba bữa cơm no, gấm vóc giàu sang. Không có nó, cũng không chết đói."
Làm một quận chi trương, ăn mặc dùng đều có công sở lo liệu, nàng còn có thể Hóa Vật no bụng, căn bản không cần đến tiền bạc.
Có tài vận hay không, khác biệt cũng không lớn.
Cố Trì nghe vậy ngẩn người một hồi.
Chắp tay cười đùa nói: "Chủ công rộng rãi, ta không bằng."
Thẩm Đường mấp máy môi, bổ sung một câu.
"Dù sao cũng không phải ta khó chịu."
Cố Trì: "..."
Thẩm Đường bỗng nhiên thay đổi vẻ lạnh nhạt thanh lãnh, hai mắt hơi nhiều một chút ý cười, tựa như Nguyệt Hoa mỏng manh nhiễm lên một chút ánh sáng: "Dù sao tỉnh rượu rồi, một ta khác sẽ thay ta khó chịu."
Cố Trì suýt nữa á khẩu: "Chủ công, ngươi..."
Thẩm Đường: "Đều là một người, sợ cái gì?"
Cố Trì: "...Cũng không có e ngại."
Thẩm Đường không có ý kiến, lại nghĩ tới cái gì, cười yếu ớt nói: "Ta không lâu quả thực có hơi ngang bướng, Vọng Triều hãy gánh vác nhiều hơn."
Cố Trì: "...Ao có một câu hỏi."
Thẩm Đường nói: "Ngươi hỏi đi."
Cố Trì nói: "Chủ công hiện tại bao nhiêu tuổi xuân xanh?"
Hắn là một trong đám liêu thuộc biết nhiều bí mật nhất của Thẩm Đường, cũng rõ ràng vị chủ công này có quan hệ ngàn vạn sợi với tộc Công Tây. Bất quá, chủ công nhà mình không có chút ấn tượng nào về việc này. Vị trước mắt lại ổn trọng, không biết còn nhớ bao nhiêu?
Thẩm Đường khẽ lắc đầu: "Không nhớ rõ..."
Thấy Cố Trì vẻ mặt không tin, nàng chủ động giải thích.
"Cái gì cũng không nhớ được... Nhưng có thể khẳng định, tâm trí so với ta không lâu trước trưởng thành hơn, hẳn là lớn hơn nàng."
Cố Trì: "..."
Tha thứ cho hắn nói thẳng, hắn không cảm thấy chủ công trước mắt này so với chủ công chưa say rượu trưởng thành hơn chỗ nào. Người chủ công này trước mắt thế nhưng là một lời không hợp là muốn rút kiếm giết người. Không phải trước đây đã thay Chử Diệu ra mặt, tuyên bố muốn nạo đầu chó của Chử Kiệt sao?
Biểu hiện đó đâu có trưởng thành gì.
Chỉ là, những lời này không tiện nói ra.
Hắn sợ đối phương thẹn quá hóa giận cho mình một kiếm.
Cố Trì thở dài: "Ai mà giữ được ngày qua ngày, không nhớ rõ thì không nhớ rõ, trong lòng chúng ta, chủ công mãi là chủ công, thế là đủ rồi. Chỉ là chủ công ơi, hôm nay người uống rượu quá độ, lẽ ra phải về doanh trướng nghỉ ngơi sớm, không nên ở đây thổi gió đêm. Nếu không cẩn thận bị cảm lạnh, Chử Vô Hối bên kia truy cứu, đủ ta uống một bình." Hắn không tự giác dùng đến giọng điệu từng dỗ dành em trai em gái.
Thẩm Đường nói: "Không phải thổi gió đêm."
Cố Trì: "Chẳng lẽ là giải rượu?"
Thẩm Đường lắc đầu, một tay đẩy mở lớp vải đỏ che miệng bình rượu.
Nói ra: "Không phải, là để tế điện bằng hữu."
"Tế điện ai?"
Chủ công nhà mình ham mê công việc như vậy làm sao có thời gian mở rộng giao du? Cố Trì một lúc đoán không ra mục tiêu.
Thẩm Đường công bố đáp án: "Yến Hưng Ninh."
Câu trả lời này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Cố Trì: "Yến Hưng Ninh? Yến An? Người này khi nào thành bằng hữu của chủ công?"
"Cùng chí hướng, sao lại không tính là bằng hữu?"
Cố Trì đối với Yến An cũng có chút hiểu biết, lúc này cũng không khỏi thổn thức: "Đáng tiếc—– người ngoài hiểu lầm hắn rất nhiều."
Thẩm Đường đem rượu đổ xuống đất: "Cái thế giới hỗn tạp này, có một hai người hiểu hắn là đủ rồi, ta cũng thế."
Cố Trì đồng ý nửa câu đầu, phản đối nửa câu sau.
Người hiểu chủ công, trên đời đâu chỉ có một, hai người?
Với cái thể chất khó nói thành lời này của chủ công, về sau sẽ có càng nhiều người cùng chung chí hướng đi theo, chắc chắn không lẻ loi một mình như Yến An. Cố Trì phản bác nhỏ tiếng trong lòng, liền thấy chủ công đưa tay về phía hắn: "Ngươi có mang nhạc khí không?"
Cố Trì: "..."
À, coi như vậy đi? ? ?
Thẩm Đường nhíu mày hỏi lại: "Ngươi đang nhìn cái gì đấy?"
Cố Trì lùi nửa bước, không tự nhiên: "Ta biết chủ công muốn thổi một khúc nhạc buồn, tiễn Yến Hưng Ninh, nhưng nhạc buồn phần lớn là siêu độ hồi tưởng... Yến Hưng Ninh cũng coi như giúp chủ công một chút sức lực, lấy oán trả ơn chuyện này, ta không dám làm đâu?"
Nhạc buồn của chủ công vừa vang lên...
Trực tiếp từ siêu độ vượt thẳng đến hồn phi phách tán luôn ấy chứ.
Thẩm Đường không vui: "Ai bảo ngươi lúc này tinh nghịch rồi? Trình độ nhạc lý của ta, ta còn không biết sao? Đưa ra đây!"
Cố Trì bất đắc dĩ cống nạp cây sáo ngắn.
Sau đó—— Tiếng sáo vang vọng như một đạo hàn quang, trong trẻo vang vọng cả đất trời, lại như gió bấc vi vu, ánh trăng chiếu xuống hòa vào làm một.
Nhạc buồn luôn mang theo vẻ u ám nặng nề, mọi loại không nỡ và buồn vô cớ, tích tụ trong tim. Nhưng Cố Trì lại nghe được trong tiếng sáo điệu không tên này của chủ công một chút ý chí hào hùng khoáng đạt. Nhắm hai mắt lại, như có thể thấy một thân ảnh thẳng tắp như tùng như trúc, một mình bước qua biển mây bao la. Dưới ánh trăng sáng tỏ, vẫy tay từ biệt với thế giới trần tục hỗn tạp này.
Đợi hắn hồi phục tinh thần, tiếng sáo đã dừng lại.
Sống lâu trong ồn ào và sự hiểm ác của lòng người, chưa từng có một khoảnh khắc nào hắn cảm thấy cả thể xác và tinh thần nhẹ nhàng sảng khoái như lúc này.
Cố Trì hỏi: "Điệu này gọi là gì?"
"Ta không nhớ rõ, nếu muốn lấy cái tên nghiêm chỉnh, thì đổi thành Độ hồn đi." Thẩm Đường nhìn mặt bình chướng biên giới kia, nói, "Độ cho hắn Yến Hưng Ninh, cũng độ cho những anh linh ngàn thu yên nghỉ nơi chiến trường này. Vọng Triều, chỉ mong lấy nơi này giới hạn không còn chiến tranh."
Cố Trì nhu hòa nét mặt: "Cái đó rất khó—– nhưng ít ra, chủ công không như Yến Hưng Ninh một mình độc hành——"
Thẩm Đường đưa trả cây sáo ngắn: "Cảm ơn ngươi cát ngôn."
Vừa đúng lúc này, những tia sáng ban mai điểm xuyết phủ lên tầng mây màu quýt, như có một đôi tay vô hình xé một góc màn đêm ra, càng lúc càng có nhiều ánh sáng tham gia vào đó, từ khe hở này chậm chạp mà kiên định mở rộng. Cho đến khi mặt trời mọc lên khỏi dãy núi.
Hai người một trước một sau đi về.
Cố Trì thừa lúc chủ công vẫn chưa tỉnh rượu, hỏi một vấn đề hắn rất tò mò: "Chủ công, ta có một câu hỏi."
"Ngươi nói đi."
Cố Trì: "Vì sao nhạc lý của chủ công lại bình thường vậy?"
Thẩm Đường dường như lâm vào trầm mặc đáng ngờ.
Nửa ngày mới khai: "Ta chỉ biết có một bài này."
Cố Trì: "Ồ."
Biết điều chuyển chủ đề khác.
Tiếp tục truy hỏi, hắn sợ chủ công thẹn quá hóa giận.
------lời người viết ------ (╬▔▽▔)╯ Haizz, hạng nhất lại xôi hỏng bỏng không rồi? ? ?
Tháng 8 kết thúc, tháng 9 anh lại đến la lối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận