Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 729.1: Phản mai phục (hạ) (length: 8228)

Cứ việc ngoài miệng nói không cần phải để ý đến Ngụy Thọ, nhưng Ngụy Thọ thế nhưng là phe mình ít có cao giai chiến lực, vật hiếm thì quý.
Hắn vẫn là dựa vào điểm ấy đạt được Chử Diệu ưu đãi.
Thế là, thủ tướng trơ mắt nhìn năm đạo màu sắc ngôn linh tăng phúc —— trí, tin, nhân, dũng, nghiêm —— năm chữ lần lượt đánh vào Ngụy Thọ thân thể. Hai người đấu sức, gần như kề mặt, thủ tướng nhìn Ngụy Thọ nhếch miệng cười để lộ răng hàm, trong miệng phun ra một câu: "Cháu ngoan tặc, ngoan ngoãn cho Lão tử chết đi!"
Vũ khí cùng không khí ma sát, âm bạo đánh thẳng vào mặt thủ tướng, hoa hồng kim viền rìa lưỡi búa lớn trong tay Ngụy Thọ đột nhiên bộc phát sức mạnh lớn. Thủ tướng dù thuận lợi né tránh, nhưng vẫn bị quét trúng vành tai, lỗ tai vang lên ong ong, tiếng la hét bị vù vù đè xuống.
Địch binh phụ cận lại gặp xui xẻo.
Binh sĩ gần nhất, liên tiếp lớp giáp khí và thân thể, từ trong ra ngoài nổ tung. Chỉ nghe phanh phanh vài tiếng, tại chỗ hóa thành từng đoàn huyết vụ tinh mịn. Huyết vụ tinh mịn như sương, chắp vá không ra một khối khí quan hoàn chỉnh. Tiếp theo một cái chớp mắt lại bị sóng xung kích bạo lực thổi bay.
Có quân tốt không kịp chuẩn bị bị dội một mặt.
Đưa tay sờ một cái, đúng là chất lỏng sền sệt.
Trong đầu còn chưa hiện lên suy nghĩ "Đây là cái gì", từ trên xuống dưới một tảng đá lớn ập tới phá tan lớp giáp khí phòng ngự, liên đới thân thể của hắn cũng bị tảng đá lớn nghiền nát. Hắn chỉ kịp cảm thụ đau đớn trong chốc lát, ý thức tối sầm lại, hoàn toàn tắt thở.
Dầu sôi, mũi tên mang lửa, đá lăn...
Liên tục không ngừng từ trên cao trút xuống bọn họ.
Chỉ là, ba ngàn quân phục kích thủ tướng mang đến mỗi người đều là lão binh dày dạn, trải qua lúc đầu bối rối, bọn họ nhanh chóng ổn định đội hình, dưới sự chỉ huy của các phó tướng dồn dập dựng lên từng tuyến phòng ngự. Các võ tướng dưới trướng đồng loạt ra tay, trong đó có mấy người còn ngang nhiên xuất thủ, chân đạp mạnh một cái, mượn lực nhảy lên, bổ ra ánh sáng phá vỡ đá lớn trên đầu.
Đá lăn giữa không trung nổ tung, đá vụn văng tứ tung.
Võ tướng xuất thủ không hề dừng lại.
Trực tiếp nhắm hướng vị trí đá lăn bay tới.
Giết chết phục binh phía trên, mới có thể giảm bớt áp lực bên dưới, tranh thủ thời gian vàng để rút lui. Không gian nơi đây chật hẹp, đội hình quân quy mô hơi lớn chút căn bản không dàn trải được, chỉ có thể kết đội hình quân quy mô nhỏ vài người. Chỉ dựa vào khí thế quân vài người này căn bản không đối phó được cục diện hiện tại, phe mình cũng không dám tùy tiện buông tay buông chân.
Nếu buông tay buông chân, tổn thương cũng là người một nhà.
Tướng địch vừa mới xông xuống là Ngụy Thọ dựa vào binh mã của mình ở chỗ cao, ở phía dưới động thủ không chút kiêng kỵ. Hơi tới gần liền bị sóng xung kích nhẹ thì người ngã ngựa đổ, nặng thì chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
Chỉ là thân hình hắn vừa xông tới nửa đường, một mũi tên từ đối diện bay tới, mục tiêu là mắt dưới mặt nạ. Võ tướng này định đánh bay mũi tên, nhưng mũi tên lại mang theo sức mạnh lớn. Hắn đánh không trúng mà còn bị kéo theo hướng xuống đất tăng tốc rơi.
Vút —— Mũi tên thứ hai tương tự lại một lần nữa bắn tới.
Tiếp sau là mũi tên thứ ba, thứ tư.
Mỗi một mũi tên quỹ đạo và sức mạnh giống nhau như đúc, mục tiêu cũng là một chỗ, nhìn từ xa tựa như mấy mũi tên liền thành một đường.
Võ tướng vất vả ứng phó, hổ khẩu bị chấn động nứt ra rướm máu, cơ bắp cánh tay phải căng phồng run lên. Chủ nhân mũi tên tựa hồ cuối cùng từ bỏ, thay đổi mục tiêu, mũi tên thứ năm bắn về phía chỗ khác. Hắn đang muốn thở phào, thì mũi tên thứ sáu tuy đi sau lại tăng tốc đuổi kịp mũi tên thứ năm, đánh trật đi một cách sát nút. Quỹ đạo mũi tên thứ năm đột nhiên biến đổi, mũi tên cắm thẳng vào vị trí mắt dưới mặt nạ.
Cơn đau kịch liệt ập đến theo bóng tối.
Mắt phải thiếu ánh sáng khiến hắn trở tay không kịp.
Trên cao, Bạch Tố mặt không cảm xúc, giương một mũi tên Mãn Nguyệt.
Một tiếng ong, mũi tên rời dây cung.
Mũi tên tập trung võ tức giận mang khí thế không gì cản nổi, xuyên thủng mũ chiến đấu của võ tướng, xương lông mày dưới mũ chiến máu tươi tuôn ra. Theo sinh cơ đứt đoạn, bộ giáp hộ thể cũng theo đó vỡ nát, đổ xuống bị vô số chân giẫm đạp.
"Tuyệt chiêu bắn cung!"
Đốc chiến Thẩm Đường giơ ngón cái với Bạch Tố.
Bạch Tố nhìn Ngụy Thọ phía dưới lộ ra vài phần vô cùng ngưỡng mộ và khát khao, chỉ là tâm tình này lóe lên rồi biến mất, bị nàng nhanh chóng thu liễm lại. Vung tay hóa ra mũi tên, nhắm chuẩn mục tiêu mới. Các tầng lớp trung tâm dưới trướng thủ tướng không nhiều, thực lực cũng không cao cường, nhưng là mấu chốt ổn định lòng quân. Giải quyết bọn họ có thể đả kích cực lớn sĩ khí quân địch. Nghĩ tới đây, Bạch Tố ra tay càng thêm quyết đoán.
Thẩm Đường nhắm mắt: "Nhanh hơn chút nữa, bọn họ muốn chạy."
Thủ tướng bị Ngụy Thọ làm cho chật vật, nhưng trong mắt vẫn có vài phần đắc ý, bổ về phía mặt Ngụy Thọ một đạo ánh sáng ngưng thực hơn mười trượng. Ánh sáng thất bại, trên vách đá xé ra một vết rách rộng lớn sâu hoắm. Hắn trực tiếp khiêu khích Ngụy Thọ: "Ngụy Nguyên Nguyên, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn cản quân lão tử? Lúc lão tử đánh trận, ngươi còn chưa chui ra từ dưới váy lão nương ngươi!"
Ngụy Thọ đáp lại chỉ là một tia cười lạnh.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hắn phục vụ dưới trướng Trịnh Kiều nhiều năm như vậy, bị đồng nghiệp xa lánh không ít, tình hình từng đối thủ như thế nào hắn hiểu.
Bởi vậy —— "Sự kiêu ngạo của ngươi không đáng một xu."
Ngồi xổm ở phía trên toàn quyền chỉ huy Văn Tâm Văn Sĩ sẽ cho vị đại lão thô lỗ trước mắt, học một khóa, bài học cuối cùng của nhân sinh!
Quân địch chưa vào "Miệng kèn" dưới sự chỉ huy rút lui có trật tự, dù trận hình không ngay ngắn nhưng chưa đến mức tự loạn. Nếu để bọn chúng rút đi, ưu thế phục kích của Thẩm Đường bên này sẽ chẳng còn gì, ngược lại sẽ rơi vào bị động.
Loan Tín lãnh đạm nói: "Không vội, trốn không thoát."
Dứt lời, vung một đạo ngôn linh hướng "Miệng kèn".
Chỉ là ngôn linh phát huy tác dụng nhưng có hai đạo, một người khác xuất thủ là Khương Thắng! Hai người ánh mắt giao nhau, đồng thanh lên tiếng.
"Gậy ông đập lưng ông!"
Hai đạo văn khí bao la từ "Miệng kèn" tuôn trào, thiên địa chi khí hỗn loạn xung quanh không bị khống chế ồ ạt tràn về đây. Hai lớp bình phong phóng lên tận trời, kéo đến một độ cao nhất định lại bắn về hai hướng ngược nhau hoàn toàn, nhìn từ trên cao xuống, tựa như hai chiếc chum lớn hình trụ có đáy úp vào nhau. Như vậy còn chưa an toàn, Loan Tín hai người lại tại "Đáy chum" tăng cường phong tỏa.
Tựa như một đao chia đàn kiến ba nghìn quân thành hai mảnh. Đến đây, đầu đuôi triệt để không nhìn nhau. Đã vào phục kích không rút ra được, mà quân ngoài không thể tiếp ứng.
Thủ tướng gặp cảnh này, muốn rách cả khóe mắt. Hắn mặc kệ Ngụy Thọ một kích, đột nhiên quát lớn một tiếng, tạm thời bức lui Ngụy Thọ càng đánh càng hăng, thẳng hướng vị trí "Miệng kèn". Dồn lực một chiêu, chuẩn bị phá tan ngôn linh phiền phức của Văn Sĩ: "Phá cho ta!"
Nhưng, Thẩm Đường sao có thể ngồi yên mặc kệ?
Chiêu đánh thủ tướng còn chưa phá tan được ngôn linh Văn Sĩ, nửa đường liền bị mũi tên từ trên trời giáng xuống đánh tan. Sức lực thủ tướng không kịp thu về, bóng hình màu hồng sền sệt gớm ghiếc kia lại như quỷ quái quấn lên. Ngụy Thọ cười lạnh: "Cái này mà không phá được sao?"
Thủ tướng lại nghe thấy Ngụy Thọ quỷ dữ nói nhỏ.
"Mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu."
Thủ tướng rất nhanh hiểu ý Ngụy Thọ nói, đám tinh nhuệ bị chặn lại ở bên ngoài khu phục kích nghe thấy tiếng la hét từ phía sau. Bọn họ bị bao vây như cái bánh bao! Thủ tướng không ngờ mình cả ngày đi săn ưng, có một ngày lại bị ưng mổ mù mắt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận