Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 121: Sinh là ta heo 【 cầu nguyệt phiếu 】 (length: 8576)

"A ——"
Đám người lập tức vang lên tiếng kêu kinh hãi, người nhát gan thì trực tiếp nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh lợn rừng húc người bay, giẫm đạp thành máu me, nhưng cũng có người thấy cảnh này lại hưng phấn đứng dậy, hét lớn về phía gã tráng hán: "Ly Lực, tiến lên xé xác nó đi!"
"Ly Lực, xông lên đi!"
"Giết nó, giết nó!"
Gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ lộ vẻ kiên nghị lại chuyên chú, cơ hàm siết chặt, toàn thân trên dưới trong trạng thái đề phòng cao độ, trong mắt hắn lúc này chỉ có con hắc diện lang hung hãn đang lao đến kia, tiếng hét kinh hãi và ồn ào của đám người đều bị hắn lờ đi, không để vào tai.
Ngay sau đó, một tiếng "Rầm" đáng sợ vang lên. Đám người trơ mắt nhìn cảnh con hắc diện lang béo ú, hung hãn kia va thẳng vào người đàn ông mà không hề có chút giảm tốc nào. Kết quả là — cảnh tượng húc bay hay giẫm đạp như dự đoán đều không hề xảy ra.
Chỉ thấy trong khoảnh khắc cả hai chạm vào nhau, người đàn ông cao lớn dùng đôi tay to lớn tựa quạt hương bồ, nhanh như chớp, nắm chặt lấy hai chân trước của hắc diện lang, vững như gọng kìm mà cố định nó. Lực va chạm mạnh như vậy, mà hắn chỉ lùi nhẹ nửa bước!
Mặt người đàn ông không biến sắc, ngược lại hắc diện lang lại cảm thấy nguy hiểm trí mạng đáng sợ, cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy sợ hãi, thân thể điên cuồng xoay loạn, ra sức giãy giụa, muốn dùng cách này thoát khỏi sự trói buộc. Vung vẩy mãi thì phát hiện chân sau không chạm tới mặt đất.
Lại bị người đàn ông dùng hai tay nhấc bổng lên.
Đám người thấy vậy thì ngay sau đó phát ra tiếng trầm trồ, huýt sáo khen ngợi. Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ được những âm thanh này ủng hộ cổ vũ, hai tay dùng sức ném con lợn rừng đen béo hơn trăm ký ra ngoài. Lợn rừng ngã mạnh xuống đất cách đó hơn một mét, kêu rên thảm thiết.
Kỳ lạ là nó không hề giận dữ lao về tấn công.
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đã sẵn sàng nghênh đón đợt tấn công tiếp theo của con lợn rừng này, ai ngờ lợn rừng bị đau bò dậy, móng chân ngắn, mập vừa dùng lực, "Ụt ịt" liên hồi mà chạy về hướng Thẩm Đường. Nhanh như chớp nó trốn phía sau nàng, sát vị trí của Địch Nhạc.
Trong miệng còn phát ra những tiếng "ư ư" đáng thương, giống như đứa trẻ bị ức hiếp ở bên ngoài, chạy về nhà mách tội phụ huynh vậy.
Thẩm Đường: "...???"
Địch Nhạc: "...???"
Đám người: "..."
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ: "..."
Địch Nhạc ngồi trên lưng lợn, lập tức bật cười thành tiếng, lớn giọng trêu chọc: "Thẩm huynh a Thẩm huynh, con hắc diện lang của huynh có linh tính ghê, bị bắt nạt lại biết chạy về tìm người che chở... chỉ là nó có thù tất nhớ, vừa rồi còn húc huynh đấy thôi."
Mặt Thẩm Đường cũng tối sầm lại.
Nàng xoa xoa cái mông bị ngã đau, trừng mắt hung dữ nhìn con hắc diện lang đang trốn sau lưng, giận đến mặt mày ửng hồng. Nhấc chân đá vào con lợn rừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xưa có câu 'chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng', không ngờ con lợn của ngươi cũng thế. Biết rõ còn dám húc ta, dám đắc tội ta?"
Một đá kia của Thẩm Đường chẳng hề có chút sức lực nào.
Nhưng con lợn rừng này ngược lại rất thông minh, bị đá thì lùi lại, trong miệng phát ra tiếng van xin càng thêm thảm thiết, khiến Thẩm Đường còn tưởng mình đang phạm tội tày trời ngược đãi động vật nhỏ đấy!
Nàng xoa xoa cái mông bị đau, đau đến nhăn răng trợn mắt, trong lòng bực bội nghĩ thầm — TM rốt cuộc ai mới là người bị ngược đãi chứ?
Mông hơi đau, không biết cú ngã vừa rồi có làm tổn thương xương cụt hay không. Nghĩ đến đây, nàng lại càng thêm khó chịu.
Hận không thể bắt ngay con lợn rừng lại!
Tắm rửa sạch sẽ rồi giết thịt, thêm nhiều gừng và tỏi vào.
Xem như là sự tôn trọng và thể diện lớn nhất đối với đời heo của nó!
Nàng đang khó chịu thì đột nhiên phát hiện ánh nắng trên đỉnh đầu bị cái bóng của người đàn ông cao lớn, vạm vỡ kia che mất. Gã kia chẳng biết từ lúc nào đã đến gần, lại đến gần thì nàng mới thấy gã còn cao hơn nàng nghĩ một chút.
Cộng Thúc Võ đã cao gần hai mét, người này tuyệt đối phải hơn hai mét!
Thẩm Đường ngước đầu lên nói chuyện: "... Ngươi làm gì vậy?"
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ mở miệng, ít lời mà nhiều ý: "Bắt heo!"
Thẩm Đường nói: "Con heo này là của ta."
Dù nó đã húc mình, làm mông nàng đau, nhưng sống là heo của nàng, chết là thịt heo trong chén của nàng.
Lẽ nào để người khác tóm mang đi vào nồi sao?
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đưa tay đẩy Thẩm Đường đang chắn đường, ngang ngược vô lý nói: "Ngươi nói là heo của ngươi? Có chứng cứ không?"
Thẩm Đường buồn cười nói: "Chuyện này còn cần chứng cứ?"
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ giơ tay hất mạnh Thẩm Đường đang chắn đường, ngang ngược nói: "Đương nhiên là phải có chứng cứ, không đưa ra được bằng chứng, thì đây chính là một con lợn rừng vô chủ, ta bắt được thì chính là của ta! Con lợn rừng này suýt nữa còn húc vào người!"
Thẩm Đường lui lại hai bước đứng vững: "..."
Chậc chậc, được đấy.
Thì ra là thèm thân thể của con heo này, không chỉ có một mình nàng.
Để cho mình trông có khí thế hơn, Thẩm Đường thả tay đang xoa mông xuống, cố gắng thu lại vẻ mặt đau đớn, một tay siết chặt lấy bàn tay đang vươn về phía heo của người đàn ông. So với bàn tay đen nhẻm, thô ráp của gã, thì tay Thẩm Đường quá là trắng nõn, mịn màng.
Cổ tay nàng còn không bằng nửa bàn tay của người ta, thế nhưng chính cái tay bé nhỏ này lại làm bàn tay người đàn ông không nhúc nhích được, không thể tiến thêm một chút nào nữa. Thẩm Đường như cười mà không phải cười nói: "Vị tráng sĩ này, tôi sơ ý không trông nom nó cẩn thận thật sự là lỗi của tôi. Nhưng mà nó đúng là một con heo có chủ. Có một chuyện ngươi phải biết —— lúc nó sống thì nó là heo của ta!"
Thẩm Đường từng chữ nói ra, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu.
"Khi chết, nó cũng phải là thịt heo trong chén của ta!"
Khóe miệng người đàn ông cao lớn hơi giật giật, trong lòng thì thầm dùng sức muốn hất Thẩm Đường ra, ai ngờ nàng như thể mọc rễ trên đất vậy. Cái tay nhỏ bé kia bùng phát một luồng sức mạnh đối chọi trực diện với lực của gã, mà Thẩm Đường vẫn đứng yên không nhúc nhích, làm gã có chút kinh hãi.
"Ngươi thả tay hay không?" Người đàn ông hỏi.
Thẩm Đường nói: "Không thả!"
"Buông tay!"
"Thịt heo của ta không cho ngươi động vào!"
Địch Nhạc phì cười thành tiếng, hắn vừa cười lên, không khí căng thẳng trước đó lập tức tan vỡ, lúc này người đàn ông mới chú ý tới Địch Nhạc đang cưỡi trên lưng con hắc diện lang kia. So với Thẩm Đường dáng vẻ nữ tướng tao nhã, thì Địch Nhạc lại trông rất giống một công tử giàu có.
Địch Nhạc cười rồi nhảy xuống khỏi lưng heo, tiến lên chắp tay về phía người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười: "Vị tráng sĩ nể mặt chút, bọn ta nguyện bồi thường những tổn thất về mặt tinh thần cho tráng sĩ, nhưng mà con hắc diện lang này đúng là 'thú cưng' của Thẩm huynh, nhất định không thể nhường được."
Theo động tác của Địch Nhạc, miếng Hổ Phù ngọc bích đeo bên hông hắn va chạm với những món đồ trang trí nhỏ khác trên người, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ nghe thấy động tĩnh thì vô thức liếc sang bên hông hắn, dựa vào thị lực cực tốt, hắn đã thấy miếng Mặc Ngọc Hổ Phù kia.
Võ giả võ quan!
Tuy hắn chỉ là dân thường, nhưng hắn cũng đã từng làm thuê cho các gia đình giàu có, biết những thứ này — những người có mang loại đồ chơi như vậy bên mình tuyệt đối không thể đắc tội.
Nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, chỉ là bởi vì trước kia hắn đã từng tay không đánh chết hai tên được gọi là tam đẳng trâm kiêu. A, võ giả võ quan thì cũng chỉ có thế thôi, cũng không phải như lời đồn thần thánh.
Hắn nheo mắt, hừ một tiếng.
Không tình nguyện mà buông tay ra.
(ω) Hai ngày nay bận chuẩn bị sự kiện nữ đế hướng ngũ tinh ở bên, cho nên update hơi muộn, còn hai chương nữa. Nữ đế sáng mai 7 giờ là có thể quay ra năm sao rồi, sau đó 0 giờ sáng ngày 4 Điểm Nương hẳn sẽ phát lì xì phiếu tháng, hí hửng.
PS: Cảm ơn các độc giả đã giúp đỡ lần này cho sự kiện hướng tinh, vô cùng cảm kích.
P PS: Cố gắng giúp bản trẫm này, tới lúc đăng nhiều kỳ cũng lên được ngũ tinh luôn!
PP PS: Ly Lực, là một loại heo đầu, mình heo đuôi heo mọc ra chân gà, là một loài dị thú trong "Sơn Hải kinh". Nơi nào nó xuất hiện, thì nơi đó sẽ có công trình thủy thổ, tương truyền rất giỏi đào đất.
(tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận