Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 357.1: Gieo trồng vào mùa xuân một hạt túc (length: 8259)

Trước ngày Thu Phân một ngày, vụ gặt lớn bắt đầu.
Địa hạt Hà Doãn, thành Phù Cô.
Trong công sở, người ra vào tấp nập, ai nấy thần sắc vội vã, lại có cả đám quan lại ôm những thẻ tre cao quá nửa người đi lại huyên náo.
"Tránh đường một chút, tránh đường một chút —— ai phụ giúp một tay..." Tiểu lại cảm thấy chồng thẻ tre trên đỉnh đầu sắp rơi, vội vàng cầu cứu, người đồng liêu đi ngang qua đưa tay giúp đỡ một chút mới không đến mức xảy ra chuyện, hắn thở phào một hơi, nếu mà cái đống đồ này đổ xuống thì không biết đến năm nào tháng nào mới thu dọn xong, đang muốn ngẩng đầu nói lời cảm ơn, vừa nhìn rõ mặt người tới, vội vàng chắp tay trước ngực cúi chào, "Chào cố đốc bưu."
Cố Trì vừa đi công tác về, người đầy bụi đường.
Hắn liếc mắt nhìn chồng thẻ tre chất cao như núi kia.
Hỏi: "Sao công sở bận rộn thế này?"
Không phải lúc hắn đi công tác vẫn còn rất nhàn rỗi sao?
Tiểu lại lau mồ hôi, mặt dù mệt mỏi nhưng vẫn thấy vui mừng, hắn kích động nói: "Các hương báo rằng vụ mùa ngô năm nay chín sớm hơn mọi năm nửa tháng, các huyện các hương trong quận đều bắt đầu bận rộn..." Đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Quân tiếp quản Hà Doãn bước vào vụ mùa thu hoạch!
Mọi người đều dựa theo kinh nghiệm của các vụ thu hoạch trước đây mà làm, dự kiến là phải hơn nửa tháng nữa mới bắt đầu chính thức bận rộn, ai ngờ năm nay ngô lớn nhanh, nhà nào nhà nấy đều thiếu người làm. Thế là cái công sở vừa mới thanh nhàn lại nháo nhào lên.
Cố Trì: "..."
Hắn dường như đã đoán ra được lý do Thanh Điểu gọi mình về gấp.
Hóa ra là bắt hắn về gặt lúa.
Thẩm Đường cho rằng đó là tuân theo nguyên tắc "Một việc không phiền hai chủ", ai bảo ruộng đồng ở Phù Cô, thậm chí ở các nơi khác trong Hà Doãn đều do Cố Trì phụ trách đo đạc thống kê chứ? Bao nhiêu mẫu ruộng tốt, ruộng xấu, mỗi mẫu cho ra khoảng bao nhiêu sản lượng hắn đều nắm rõ trong lòng.
Lúc này không bắt hắn đi làm thuê thì bắt ai?
Cố Trì nghe thấu tiếng lòng của Thẩm Đường mà tức muốn bật cười.
Hắn bị chủ công ném cho cái chức quan đốc bưu ở Hà Doãn, kiếm ít tiền làm việc vất vả, điều kiện đi công tác thì đừng hỏi nữa.
Ngày ngày khổ đến mức có lúc muốn đổi qua con đường văn sĩ của Kỳ Thiện. Tuần tra các huyện hương, đốc thúc quan lại, điều tra các vụ án hình sự, kiểm tra những hành vi phạm pháp, còn phải để ý đến việc thu thuế ở các nơi... Đi thì nặng nhọc, nằm thì không yên, đường xá tốt thì còn cưỡi ngựa, đi xe bò, xe lừa, đường xá xấu thì chỉ có thể dùng đôi chân, đi đến đâu hay đến đó, ăn tạm mặc qua mà thôi...
Kết quả thì sao?
Chủ công nhà hắn không hề thông cảm nỗi khổ của hắn, lại còn chê hắn kiếm ít, ép hắn trở về.
Cái gì mà người có thể làm được, nàng đều không thèm làm.
Đối diện với cái mặt đen xì của Cố Trì, Thẩm Đường chỉ cười ngây ngô hì hì, muốn làm cho qua chuyện, nhưng Cố Trì căn bản không chịu cái trò đó của nàng.
Thẩm Đường bĩu môi, ra vẻ hiểu tình đạt lý — mùa gặt là một trong những chuyện lớn quan trọng nhất của một quận huyện, Cố Trì là phụ tá đắc lực của mình, sao có thể vắng mặt được? Lễ tế mùa gặt mà không có Cố Trì thì còn ra sao?
Lúc này sắc mặt của Cố Trì mới hòa hoãn lại.
Thẩm Đường thầm tự khen mình một câu trong lòng.
Người tài luôn có nhiều việc phải làm, Thẩm Đường đưa tay gạt một cái, dồn cái chồng này, cái chồng nọ, cái chồng kia, còn cả chồng kia nữa... Toàn bộ quẳng cho Cố Trì giải quyết. Cố Trì đành phải nhận mệnh cho người ta dời một cái bàn làm việc đến để xử lý. Thật ra, nếu Thẩm Đường không vội gọi mình về thì hơn nửa tháng nữa — chính là khoảng thời gian ngô bình thường chín tới, Cố Trì cũng muốn trở về để giúp Thẩm Đường cùng nhau chủ trì lễ tế mùa gặt.
Chỉ là năm nay mùa màng chín sớm làm hắn trở tay không kịp.
Kế hoạch ban đầu của hắn bị phá hỏng hết.
Sau khi công sở một lần nữa yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thẻ tre va vào nhau hoặc tiếng ống cuốn giấy lạch cạch.
Cứ thế bận rộn cho đến khi mặt trời lặn về hướng tây, khi chim trời mỏi cánh bay về tổ, Cố Trì mới dừng bút lông, đưa tay xoa xoa đôi vai cứng đờ.
Vừa quay đầu thì đã thấy chủ công không biết từ lúc nào nằm gục ngủ trên bàn.
Cố Trì cẩn thận từng chút một đứng dậy.
Sợ gây ra tiếng động lớn làm phiền đến Thẩm Đường.
Chỉ là dù hắn cẩn thận thế nào, Thẩm Đường vẫn bị tiếng vạt áo cọ xát với bàn mà tỉnh, chống tay lên trán gắng gượng ngồi dậy. Đôi mắt còn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngáp một cái vươn vai nói: "Hả, giờ này rồi sao? Ta sao lại ngủ thiếp đi vậy..."
Cố Trì thở dài: "Là chủ công quá mệt mỏi."
Thẩm Đường: "Mùa gặt quan trọng, không thể lơ là."
Hà Doãn là nơi rừng thiêng nước độc, đâu đâu cũng thiếu người, Thẩm Đường lại còn diệt mấy tên đầu sỏ ở địa phương từ đầu đến chân, người có thể làm quan ở các huyện các hương lại càng ít. Bất đắc dĩ chỉ có thể gấp rút đề bạt một số tiểu lại tạm thời, triệu tập mấy trưởng thôn thay thế.
Đồng thời dành thời gian huấn luyện cho người ta làm quen với vị trí.
Mấy người Kỳ Thiện đều một người gánh vác nhiều chức vụ.
Công việc thì không khó, nhưng quá lặt vặt, cần tốn không ít thời gian, ngay cả Thẩm Đường với chức quận trưởng cũng phải kiêm luôn cả chức thiếu phủ sử để quản lý tiền bạc, có khi muốn đi hóng gió một chút, thì lại kiêm luôn cả chức đi tuần tra bắt đạo tặc.
Khi Thẩm Đường vừa mới nhậm chức ở Hà Doãn, đâu đâu cũng có án giết người cướp của, bắt tội phạm thì cần thời gian, bên Thẩm Đường lại không đủ người, có khi còn phải nhờ cả Cộng Thúc Võ ra tay giúp, tóm lại — không chết thì cứ lao đầu vào làm.
Gần đây còn thức đêm suốt.
Nàng ngáp một cái rồi đứng dậy, gọi Cố Trì cùng ra nhà ăn công sở ăn cơm. Ừm, nàng làm cái nhà ăn trong công sở, những quan lại bận rộn có thể đến đây ăn ké một bữa. Vừa có thể tiết kiệm thời gian về nhà ăn cơm, lại vừa tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Đối với quan lại mà nói, vế sau chẳng khác nào là một hình thức tăng lương, đồ ăn ở nhà ăn công sở lại bao no, còn đối với Thẩm Đường, vế trước quan trọng hơn, nâng cao hiệu suất làm việc của mọi người _(:з)∠)_ "Haiz, phải nghĩ cách chế muối ăn mới được..."
Đầu bếp ở nhà ăn nấu ăn thì ngon.
Nhưng chất lượng muối thì không được tốt.
Đồ ăn nấu ra nếm vào đều có vị chát đắng, nhưng muối lại là đồ tiêu dùng thiết yếu trong sinh hoạt.
Mỗi lần thế này là lại càng nhớ tay nghề của Chử Vô Hối.
Cố Trì vốn chẳng câu nệ chuyện ăn uống, hắn vét sạch đến cả một hạt gạo cuối cùng trong bát, lúc này mới lau miệng, cười nói: "Chủ công đã nghĩ thế, thì để Vô Hối làm một phần có phải được không?"
Thân phận của Chử Diệu so với những người khác thì đặc biệt hơn một chút.
Thẩm Đường uống cạn chén nước cháo cuối cùng.
Nói: "Gần đây hắn đang tập trung tinh thần ngưng tụ Văn Tâm Lệnh đức, ta không muốn hắn vì chuyện này mà phân tâm."
Cố Trì tính nhẩm thời gian.
Biết rõ chuyện Lâm Phong ngưng tụ Văn Tâm là rất quan trọng: "Ai, nói thế thì lễ tế mùa gặt một chuyện lại đè lên đầu ta rồi sao?"
Thẩm Đường cười nói: "Người tài luôn có nhiều việc phải làm."
Cố Trì: "..."
Thì cứ mở rộng sự vụ ra thôi, bắt buộc phải làm mà.
Hắn tiện tay cầm bộ đồ ăn mà chủ công dùng đến chỗ thu dọn, vừa trở lại đã thấy một tiểu lại đang đứng bên cạnh Thẩm Đường nói nhỏ cái gì đó. Thẩm Đường kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Chốc lát sau tiểu lại kia lui xuống.
Chân hắn bị tật, đi đứng chân thấp chân cao.
Cố Trì hỏi: "Người này mặt lạ hoắc, mới đến?"
Hắn không nhớ trong công sở có tiểu lại nào chân bị tật.
Thẩm Đường: "Ừm, mới tới trước một lát."
Cố Trì cũng không hỏi nhiều.
Thứ nhất là hắn tin vào mắt nhìn người của chủ công, thứ hai là hắn cũng tin vào con đường văn sĩ của mình, nếu người này có vấn đề thì chỉ cần tiếp xúc một chút, nhất định có thể lộ ra bộ mặt thật. Thẩm Đường biết hắn đang nghĩ gì, cười nói: "Không cần nghĩ nhiều."
Cố Trì lại không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận