Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 365.1: Lưu Dân giặc cỏ (length: 9089)

Phong thư được truyền tay đọc một lượt.
Đám người trong đầu đồng loạt nảy ra một ý nghĩ.
Có thể, đại khái, có lẽ... Thẩm Quân thật sự ngốc?
Sao lại có chuyện để người khác thay mình trông nhà?
Cũng không sợ bản thân vừa về đến thì nhà đã không còn sao?
Ý nghĩ này lăn lộn vài vòng trong bụng, người khôn khéo như lão hồ ly Văn Tâm văn sĩ đã nghĩ đến chỗ không đúng. Lúc này, những Văn Tâm văn sĩ này cũng không bàn đến lập trường hay lợi ích phe phái nữa, ai nấy đều đưa ra ý kiến khác biệt.
Ý kiến thứ nhất, Thẩm Quân là quân tử đường hoàng, hiếm có trên đời.
Ý kiến thứ hai, Thẩm Quân giả vờ ngốc nghếch, không thể không đề phòng.
Ý kiến thứ nhất do các Văn Tâm văn sĩ xuất thân từ sĩ tộc Thiên Hải có hảo cảm với Thẩm Đường đưa ra, khỏi cần phải nói, linh tửu gia truyền của Thẩm Đường quả thật rất hữu dụng, giúp ích rất nhiều, lại thêm việc Thẩm Quân không để bụng hiềm khích trước đây mà giúp Thiên Hải thoát khỏi dịch bệnh, họ càng nghiêng về phía Thẩm Đường là quân tử thật sự, chúng ta không nên dùng tư tưởng hẹp hòi mà suy đoán người ta, như vậy thì thật là tầm thường.
Nói rõ hơn một chút, không thể vì lòng mình đen tối mà nhìn ai cũng thấy đen tối, đặc biệt là ám chỉ Tần Lễ.
Bởi vì Tần Lễ là người có ý kiến thứ hai.
Nhưng những người có cùng suy nghĩ với hắn thì không có nhiều.
Tần Lễ: "..."
Tần Công Túc thật sự hết cách rồi.
Tại sao những người này lại tin rằng trên đời có quân tử thật sự?
Nếu Thẩm Ấu Lê là danh sĩ thì Tần Lễ còn tin rằng người ta là quân tử thật, nhưng người ta là thủ lĩnh một thế lực nhỏ, chưa đầy một năm đã biến Hà Doãn thành một kẻ ngoan độc lột xác hoàn toàn, không có chút thủ đoạn quyết liệt thì sao đứng vững được, còn khiến Hà Doãn trở nên độc đoán?
Cho dù không nhiều người ủng hộ, Tần Lễ vẫn phải nói lên quan điểm của mình: "Chủ công, đó là một cái dương mưu!"
Âm mưu là ngấm ngầm giở trò, chỉ cần cẩn trọng vẫn có thể đề phòng; nhưng dương mưu là dẫn theo xu thế phát triển, quang minh chính đại tính toán, khó tránh, thậm chí không trốn được, chỉ có thể chính diện nghênh đón. Bây giờ Ngô Hiền đang rơi vào tình cảnh như vậy.
Ngô Hiền nhìn đám liêu thuộc dưới trướng ai nấy cũng có ý kiến riêng, mặt không đổi sắc, cũng không nghiêng về bên nào: "Dương mưu?"
"Chủ công cùng Thẩm Quân đối với bên ngoài là giao hảo 'Lê chi Đường'..."
Khi Tần Lễ nói ra bốn chữ này, Ngô Hiền hơi có chút chột dạ, "Ba người thành hổ" thật sự là hại chết người mà, vốn dĩ là đồ giả bị truyền đi truyền lại, cũng tự nhiên biến thành sự thật, đến mức chính hắn nghe xong cũng thấy ngẩn ngơ, lúng túng đối mặt.
"Thẩm đệ đúng là đối đãi với ta như huynh trưởng..."
Đại khái, Thẩm Ấu Lê cũng nghĩ vậy.
Tần Lễ bỗng nghiêm mặt nói: "Chủ công nói sai rồi! Chủ công hãy ngẫm lại, lần này Thẩm Quân vì sao mà xuất chinh? Là để tiêu diệt cường đạo, là để giải cứu những dân thường vô tội đang phải chịu nỗi khổ do cường đạo gây ra, người ta chiếm chữ 'Đại nghĩa' mà thôi."
Đủ mọi loại trên phương diện "chiếm đại nghĩa".
Ngô Hiền vừa nghe vừa suy tư, suýt nữa thì bật cười vì chính mình.
Bên tai lại vang lên giọng nói hùng hồn của Tần Lễ, khiến vẻ mặt Ngô Hiền trở nên nghiêm túc.
"Có danh chính ngôn thuận, mới có thể dấy binh đánh giặc, quét sạch thiên hạ, Thẩm Quân đã chiếm hết 'Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa'. Người đời đều biết sự cao thượng của Thẩm Quân, lại càng thêm kính nể vị huynh trưởng là chủ công. Lần này, nếu chủ công ra tay giúp đỡ, một khi Hà Doãn xảy ra biến cố - ví dụ như quân cỏ Lưu Dân tập kích, Hà Doãn có thể giữ được không?"
Câu hỏi này đánh trúng yếu điểm.
Đáp án hiển nhiên như trọc trên đầu, quá rõ ràng.
Trong tình hình này, chỉ có thể tử thủ.
Lương thực, nhân mã, quân nhu đều phải tử thủ!
Hơn nữa, còn là tử thủ bất chấp tất cả.
Nếu không, thế gian sẽ chỉ coi Ngô Hiền là kẻ giả quân tử, thật tiểu nhân, cố ý không dốc sức giúp đỡ. Thẩm Quân đã tín nhiệm ngươi như vậy, mà ngươi lại cố tình bỏ rơi nơi đóng quân của Thẩm Quân. Nói xem, có phải trong lòng ngươi âm thầm mong đợi như vậy không?
Cho dù Ngô Hiền có thật sự cố gắng hết sức, thì người chỉ trích cũng sẽ không ít.
Theo Tần Lễ, lá thư này chính là một cái dương mưu cực kỳ độc ác nhưng lại không ai có thể chống cự, đẩy người khác lên đài thiêu đốt. Không khỏi khiến Tần Lễ nhớ lại "ác mưu" Kỳ Thiện từng sử dụng, dùng ngôn ngữ Văn Tâm thao túng lòng người.
[nguy tại thân ta, tức thi tại người, cho nên – ta nguy thì người nguy, người muốn không nguy, cần thi viện thủ giải ta chi buồn ngủ] Suy xét kỹ, có phải cũng thất đức như nhau không?
Tần Lễ nghiến răng đến mức muốn mài mòn cả hàm.
Ha ha, "ác mưu" quả nhiên không thể hoàn lương.
Ở xa Hà Doãn, Kỳ Thiện đang yên đang lành tự dưng bị trúng một mũi tên vào đầu gối.
Ngô Hiền trầm ngâm một lúc.
Không thể không thừa nhận, lý luận âm mưu của Tần Lễ hoàn toàn có thể thông suốt. Dựa theo logic này, thì đúng là một dương mưu.
Nhưng mà – Con người Thẩm Ấu Lê này tạo dựng hình tượng quá tốt đẹp.
Trong lòng Ngô Hiền như đang đánh trống nhỏ, hai luồng suy nghĩ đấu đá lẫn nhau. Lúc này, một thuộc hạ bất đồng ý kiến với Tần Lễ đứng ra phát biểu. Hắn không thích trò âm mưu luận, mà chỉ hỏi một vấn đề rất đơn giản: "Giả sử Thẩm Quân thật sự có ý định đó, vậy thử hỏi có ai dám lấy tính mạng và gia sản của mình ra đánh cược không?"
Không lẽ người ta không sợ công sức mình vất vả gầy dựng lại bị người khác chiếm đoạt sao? Không phải hắn chê chủ công mình không có liêm sỉ, mà là chủ công nhà hắn thực sự không có tí liêm sỉ nào.
Người ta còn có thể ra tay giết chết hay phế bỏ anh em ruột.
Chỉ cần không có đạo đức thì không thể bị đạo đức trói buộc. Cho nên chỉ cần chủ công Ngô Hiền mặt dày một chút, lẳng lặng nuốt Hà Doãn, dù cho Thẩm Đường có dẫn quân quay về cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn, giậm chân mà tức giận cũng không làm gì được.
Còn về việc mang tiếng xấu?
Thanh danh thời nay có ai xấu bằng Trịnh Kiều?
Trịnh Kiều giả heo ăn thịt hổ, dùng Canh Quốc Thái hậu làm bù nhìn để có được sự ủng hộ hết mình mà leo lên ngai vàng, sau khi lên ngôi thì trở mặt vô tình, đá Thái hậu một cước. Danh tiếng thối nát như vậy mà vẫn sống tốt ăn ngon ngủ ngon, hưởng thụ vô biên.
Chủ công nhà mình trở mặt, có là gì chứ?
Lùi một vạn bước, cho dù Thẩm Quân không đưa ra yêu cầu để chủ công hỗ trợ giữ Hà Doãn phòng ngừa cường đạo đánh úp, thì chủ công nhà mình có thể trơ mắt đứng nhìn Hà Doãn bị tấn công, gây nguy cho Thiên Hải được sao? Bản thân Tần Lễ tâm địa đen tối nên nhìn ai cũng không phải là người tốt.
Thẩm Quân thẳng thắn như vậy, chủ công nhà mình không cần phải đau đầu nghĩ lý do để hỗ trợ, tốt biết bao?
Hai bên đã có giao tình như quân tử, lại còn gây khó dễ với nhau sao?
Tần Lễ bị người kia nói một tràng lưu loát đến mức mặt mày xanh mét, lửa giận trong đáy mắt không ngừng nhảy nhót.
Thấy đám thuộc hạ xung quanh mùi thuốc súng càng ngày càng nồng, Ngô Hiền đành phải ra một quyết định vẹn toàn đôi bên – đồng ý phái binh giúp Thẩm Đường trông nhà, giữ gìn lãnh thổ, nhưng người chịu trách nhiệm chỉ huy là Tần Lễ, cho phép hắn toàn quyền quyết định.
Mặc kệ cuối cùng là dương mưu hay là thật lòng, tránh làm mất lòng cả hai bên, Ngô Hiền cũng phải lưu ý đề phòng.
Chỉ là – Hắn vạn vạn không ngờ rằng, tâm cơ của Thẩm Đường quả thật so với tổ ong còn đáng sợ hơn! Bởi vì những lời nhờ giữ nhà, bảo vệ lãnh thổ đều là một loạt yêu cầu liên tiếp, người ta đưa đến tận nhà. Không chỉ mỗi mình hắn, cả Cốc Nhân và Chương Hạ cũng nhận được. Đêm đó, họ gọi riêng thuộc hạ thân cận để cùng nhau bàn bạc.
Ai nấy đều băn khoăn khó xử như bị táo bón bảy tám ngày.
Cuối cùng thì sẽ như thế nào đây?
Chương Hạ bên này có mối làm ăn trao đổi dược liệu với Thẩm Đường, hắn còn mượn linh tửu của Thẩm Đường để bạt tai bọn cứng đầu trong Ấp Nhữ, khi thì chèn ép, khi thì lôi kéo, hiệu quả rất rõ rệt.
Hai nhà đối diện quân cỏ Lưu Dân, lợi ích chung là như một, có thể coi như cùng một thuyền, không thể không xuất quân. Hơn nữa Chương Hạ là người rất coi trọng danh dự, nên đã hỗ trợ là phải ra hết sức lực.
Bên Cốc Nhân thì khỏi cần nói nữa.
Nếu không có sự tương trợ hào phóng của người ta trong dịch bệnh nam trước đây, không biết tình hình sẽ còn rối ren đến đâu, sao có thể không để tâm chuyện đó chứ? Thêm nữa còn chuyện Thập Tam đệ Thiếu Xung, cả tình cả nghĩa, người ta vừa có ân với Nam Đô, vừa có ân với Cốc Nhân.
Cốc Nhân cùng các huynh đệ đã mở "hội nghị gia đình".
Sau một hồi bàn bạc, phái Thập Nhị đệ Triều Liêm, Thập Tam đệ Thiếu Xung, và Lục đệ là những người từng có duyên gặp gỡ Thẩm Đường vài lần.
Hai người đứng đầu kia dẫn quân đánh trận rất giỏi, phái đi diệt cỏ Lưu Dân, còn người sau lại có y thuật tinh xảo, lại quen thuộc với quân vụ, để giữ Hà Doãn thì không thể tốt hơn. Ba nhà xuất phát không cùng thời điểm, nhưng cơ hồ là cùng nhau đến nơi.
Hỏi một câu: "Ngươi đến làm gì?"
Đáp: "Là do Thẩm Quân căn dặn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận