Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 707.1: Chúng ta quan nội có người (hạ) (length: 8606)

Thủ tướng trăm mối vẫn không có cách giải quyết.
Bất quá, có một điều hắn rõ ràng.
"Mặc kệ những thứ này là đến tìm cái chết hay tới làm gì, cứ giết lùi là được." Thủ tướng nắm chặt bội đao, ánh mắt bắn ra sát ý nồng đậm, tàn nhẫn nói, "Nếu bọn họ không hề tự lượng sức mình, vậy Triều Lê quan chính là nơi táng thân của bọn chúng!"
Ngụy Thọ gật đầu đáp lời: "A đúng đúng đúng."
Lại vô cùng thành khẩn nói: "Tướng quân nói đều đúng."
Thủ tướng nhìn tên tráng hán dị tộc hai mắt tràn đầy nịnh nọt này, không khỏi cảm thấy ngờ vực — hắn vẫn luôn phái người giám thị Ngụy Thọ, đối phương ngoài thái độ hơi ngông cuồng cũng không có hành động gì khác thường, dù đến lúc này cũng không hề lộ ý định phản loạn. Hắn không khỏi nghi hoặc, có thật là Ngụy Nguyên Nguyên có vấn đề? Hay là tính cách thẳng thắn, thô lỗ của hắn đã đắc tội người?
Bất quá, những điều này không phải là vấn đề hắn nên cân nhắc.
Ngụy Thọ sống hay chết đều xem Trịnh Kiều.
Trên chiến trường, Thẩm Đường một tiếng hét lớn dẫn đầu, xông thẳng tới Triều Lê quan dưới mưa tên dày đặc. Mô-tơ tốc độ không hề phụ cái danh hiệu mô-tơ này, nhấn ga một cái đã bỏ xa tam quân ở phía sau. Người ngoài chỉ thấy một đạo bạch quang kéo theo cái đuôi, nhanh như chớp giật.
Ngụy Thọ đương nhiên không bỏ qua cảnh này.
Khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Này——Vị mãnh hán xông pha trận mạc như trời giáng dưới thành kia chính là chủ công tương lai của hắn (một đoạn thời gian), đơn thương độc mã dám xông lên tường thành, cũng không sợ bỏ mạng. Chưa đợi Ngụy Thọ lên tiếng, thủ tướng đã điều động võ tướng tới cản đường. Địa thế Triều Lê quan là loại hình phễu lớn bên ngoài rộng bên trong hẹp rất điển hình, càng đến gần Triều Lê quan, sức chứa binh lực càng ít, giảm áp lực phòng thủ đi rất nhiều.
Vì địa hình này mà số người cùng một lúc tấn công cũng giảm mạnh. Chỉ cần lính phòng thủ trên tường thành cùng đồ quân nhu đầy đủ, nhắm mắt lại kéo cung bắn tên cũng có thể trúng người. Phía công thành nếu đồ quân nhu không đủ, chỉ có thể dùng vô số xác chết tích lại thành đường lên tường.
Lúc này, người nào càng sớm trèo lên tường chém giết lính phòng thủ, có thể giảm bớt áp lực cho quân mình, trợ giúp càng nhiều quân tốt trèo lên tường chiếm lĩnh thành, áp lực tấn công mới có thể càng nhỏ. Một mình xông pha là hành vi dũng cảm quá mức, tương đương với đặt mình vào hang ổ địch, có nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
"Thằng nhãi ranh, đền mạng đi!"
Triều Lê quan cũng có không ít võ tướng.
Bọn họ ấn tượng sâu sắc với tên võ tướng trẻ tuổi đơn thương độc mã xông lên tường thành này, chính là người đã vác một thanh liêm đao lớn chém đầu mười sáu tướng tạo Tưởng Ngạo. Sau khi lộ mặt, hắn còn thong dong thoát thân khi đối mặt với mười mấy võ giả cao cấp bao vây.
Vì vậy, Thẩm Đường vừa đứng vững liền phải đối mặt với tứ phía giáp công.
"Giết một người chỉ trong chớp mắt——"
Thân thể vị võ giả trẻ tuổi ẩn mình dưới bộ trọng giáp màu bạc, động tác nhanh nhẹn linh hoạt khiến người khác phải lạnh sống lưng, thanh trường kiếm mộc mạc vung ra vô số ánh kiếm trắng xóa. Dưới chân gió mây vần vũ, mấy người vây công cũng không thể ngăn cản nổi. Kiếm khí người này bá đạo, lực phá hoại kinh người, lớp vảy giáp bị chạm nhẹ cũng đã tóe lửa xì xèo.
"Cũng chẳng cần thân vượt ngàn dặm!"
Những bóng người chồng chất xuyên qua chiến trường, trong chốc lát không phân biệt được đây là một người, hay là vô số người. Trường kiếm vung lên là nhắm vào chỗ trí mạng, kỹ xảo đạt tới đỉnh cao khiến cái chết cũng thêm mấy phần mỹ cảm. Võ tướng nghênh chiến kinh nghiệm phong phú, nhưng chỉ sau mấy lần giao thủ cũng không tránh khỏi máu bắn tung tóe. Kẻ thực lực yếu nhất thì bị một kiếm xuyên thủng tim, võ khải cứng rắn như bình thường không khác gì đồ trang trí.
"Thẩm Quân, ta đến giúp ngươi!"
Thẩm Đường chém chết hai tướng, Thiếu Xung chân sau chạy tới.
Chỉ là hắn tới không đúng lúc, vừa leo lên tường thành liền cảm thấy một luồng uy áp nào đó ập xuống, cơ thể đột nhiên nặng trĩu gấp mấy lần, suýt chút nữa không né tránh kịp nhát đao đang bổ tới! Cảm giác áp chế này, không chỉ có Thiếu Xung cảm nhận được, mà Thẩm Đường bị vây công cũng trực tiếp đối diện với nó.
Cánh tay bị một chùy nặng xượt qua.
Xương không gãy nhưng đau nhức dữ dội tức thì lan khắp toàn thân.
Nhưng Thẩm Đường lông mày cũng không nhíu một chút.
Quân sự cứ điểm như Triều Lê quan không chỉ có bình chướng bảo hộ, anh linh hộ vệ mà bên trong thành tường còn có “Quốc uy” áp chế võ giả xâm phạm. Đương nhiên, mấy thứ này đều cần tiêu hao quốc vận. Dù Thẩm Đường chưa từng trực tiếp cảm nhận áp chế “Quốc uy”, nhưng đã có chuẩn bị tâm lý, không hề bị đánh trở tay không kịp. Nhưng trong lòng vẫn không thể không mắng thẳng mặt mười tám đời tổ tông nhà Trịnh Kiều.
Bất kể nam hay nữ, đều mắng cả.
Mẹ nó, cái thứ này gây tai họa cho Canh quốc đến cái dạng này, lấy đâu ra lắm quốc vận thế? Ngược lại mình cẩn trọng, cày ruộng cuốc đất, mấy năm liền vẫn cứ nghèo xơ nghèo xác. Trận trước Tuân Trinh đại phát thần uy lại khiến nợ kinh tế trên lưng nàng thêm nặng.
Khác biệt lớn thế này làm cho nàng không thể cam lòng.
Vô số lửa giận cuộn trào trong lồng ngực.
"Tất cả lũ các người chết hết đi! ! !"
Hận không thể coi đám võ giả này là hóa thân của Trịnh Kiều.
Bạch Đao đi vào, Hồng Đao ra.
Vốn dĩ với thực lực của nàng và Thiếu Xung, leo lên tường thành là có thể chém giết bừa bãi——Triều Lê quan đã mất hai tướng tạo lớn mười sáu là Tưởng Ngạo, người còn lại lại không đến, hiện tại chiến lực đỉnh cao chỉ có một mình thủ tướng, một mình Ngụy Thọ. Người trước thì còn đang đốc chiến, người sau lại đang “tát nước” bên trong, còn cấu kết làm bậy ngấm ngầm với Thẩm Đường, những tướng lĩnh khác không tạo được uy hiếp quá lớn——nhưng “Quốc uy” áp chế lại quá lợi hại. Hai người liên thủ đối mặt vòng vây, vậy mà không có ưu thế rõ ràng, nhưng vẫn có thể kiềm chế chúng hoàn toàn.
Chặn lại được thời gian, các võ tướng khác cũng đang trên đường đến.
Có vẻ cán cân thắng lợi nghiêng về phía Liên quân, nhưng hai bên địch ta đều hiểu rõ, nếu Liên quân không có cách gì khác thì trận chiến này thua là cái chắc. Bởi vì địa thế Triều Lê quan, cũng vì thứ “Quốc uy” phải dùng quốc vận mới mở ra được kia, mà biên độ áp chế của nó lại không cố định, phía công thành bỏ xác chết càng nhiều thì “Quốc uy” càng mạnh, không chỉ áp chế võ giả xâm phạm, mà còn làm suy yếu sĩ khí phía công thành.
Thế yếu càng lúc càng lớn!
Đánh hạ một quan ải thế này, việc đấu tướng thắng trận, đoạt lấy tăng phúc sĩ khí cực kỳ quan trọng. Thủ tướng cười lạnh nói: "Kiến càng lay cây!"
Trận này quả thực đang dâng công cho hắn.
Hắn nhận ra Ngụy Thọ còn ở bên cạnh.
Nói: "Ngụy tướng quân không muốn đi vận động gân cốt một chút sao?"
Ngụy Thọ đang ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, nghe vậy mới thu tầm mắt lại, vuốt râu quai nón ha hả cười nói: "Lão phu chính có ý đó, trước đây bị nghẹn tức, vừa hay lấy ra trút giận."
Thủ tướng khẽ mỉm cười, ngoài miệng lại nói: "Nếu lập chiến công, quốc chủ biết được ắt có khen thưởng, tướng quân cao thăng không còn xa."
Ngụy Thọ khoát tay chặn lại, cười ha hả nói: "Ôi, theo ta thấy chuyện cao thăng này, vẫn phải nhờ vào tướng quân."
Vẻ đắc ý của thủ tướng lộ rõ trên mặt, đắc ý quên cả hình nói: "Nói phải lắm, đồng liêu một trận, bản tướng quân nhất định tấu sớ cho quốc chủ, thay Ngụy tướng quân tấu một bản, nói ngọt — "
Lời còn chưa dứt, ngực hắn đột nhiên truyền đến đau nhức dữ dội.
Thủ tướng nghi hoặc chuyển ánh mắt xuống, nhìn thấy một lưỡi đao đẫm máu đâm xuyên qua cơ thể, máu tươi đọng lại ở lưỡi đao, tí tách nhỏ xuống. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn không phải là có thích khách giấu mình tới bên cạnh sao? Vì sao mình lại không hề hay biết? Vì sao không có chút sát khí nào? Ý nghĩ thứ hai là muốn cầu cứu Ngụy Thọ, nhưng lại thấy trong tay ông ta đang cầm cái gì.
Cùng lúc đó, lính phòng thủ vốn đang giữ vững trật tự lại bắt đầu rối loạn, tiếng la hét và tiếng binh khí chạm nhau vọng đến từ trong thành. Địch nhân phá cửa vào khi nào? Những ý nghĩ hỗn loạn trong nháy mắt chiếm cứ đầu óc hắn, lại thoáng chốc sáng tỏ.
"Ngụy, Ngụy Thọ, ngươi —"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận