Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 268: Mưa gió nổi lên (length: 10239)

"May mà chủ công nhạy bén, nếu không thì chuyện này mà bị Triệu Phụng truyền đi, với mưu trí của Tần Lễ, e là có thể đoán ra vài phần chân tướng, chắc chắn dẫn tới họa sát thân." Trong mắt Cố Trì hiện lên một tia sát ý, "Chỉ là pháp môn Nạp khí thì ngược lại không sao."
Tuy nói "Pháp môn Nạp khí" cũng rất đáng chú ý, nhưng thứ này dù sao cũng có cái giới hạn vọng tộc – phải có thiên phú cao như Ly Lực, điểm này đã có thể loại bỏ chín mươi chín phần trăm thí sinh – hoàn toàn là đồ bỏ đi thì tiếc, mà dùng thì vô vị.
Thẩm Đường thở dài: "Không thể không có lòng đề phòng người."
Triệu Phụng dù sao cũng là người của Ngô Hiền.
Trên danh nghĩa là đến báo ân trả nghĩa, nhưng cũng không cản trở hắn làm tai mắt của Ngô Hiền theo dõi Thẩm Đường. May mà mình cũng không có bí mật gì không thể cho người biết, chỉ cần che giấu sự tồn tại của quốc tỷ, liền có thể ngủ ngon giấc. Triệu Phụng và hơn ngàn quân sĩ mà hắn mang tới, thế nhưng là yếu tố mấu chốt để phe mình tiến vào Hà Doãn (miễn phí lao động), không tận dụng tốt quá thì thiệt.
Cố Trì nhắc nhở: "Không thể lơi là cảnh giác."
Thẩm Đường bật cười: "Đây là lẽ đương nhiên."
Về phần Bạch Tố—— Cố Trì hỏi Thẩm Đường chuẩn bị an bài thế nào.
Thẩm Đường một mặt khó hiểu: "Cái gì an bài thế nào?"
Cố Trì nói: "Lâm Phong đã là nữ nhi có thể nạp khí trời đất rèn luyện Thành Văn khí, vậy—— chủ công có nghĩ đến Bạch Tố cũng có thể thu nạp khí trời đất, ngưng tụ đan phủ kết thành võ gan? Bạch Tố tuy là người bình thường, nhưng võ nghệ không tầm thường, làm nhiều năm phi tặc đến bây giờ mới thất thủ bị ép vào tuyệt cảnh, có thể thấy thiên phú võ học cũng không yếu. Nếu như có thể giống như Ly Lực..."
Thế yếu của Thẩm Đường rất rõ ràng, nhưng ưu thế cũng hết sức rõ ràng.
Đã vậy, sao không phát huy thế mạnh tránh chỗ yếu?
Nếu Bạch Tố cũng có thể như Ly Lực, dù tuổi cao vẫn ngưng luyện ra luồng võ khí đầu tiên, dù không thể đứng đầu, tu luyện đến thất đẳng công đại phu hoặc là bát đẳng công thừa, cũng có thể làm phó tướng xông pha sa trường, lập công dựng nghiệp. Có ngay "xương ngựa" để chiêu mộ hiền tài!
Ngựa chết còn mua năm trăm vàng, huống chi là ngựa sống?
Bất quá—— bây giờ nói những điều này vẫn còn hơi sớm.
Thẩm Đường nói: "Hay là quay lại thu nhiều nuôi một ít trẻ con gái?"
Mấy thứ kiểu này, tranh thủ lúc còn nhỏ, tam quan chưa định hình mới dễ bồi dưỡng, tu luyện cũng dễ hơn chút. Không cần Cố Trì nhắc, mấy người Thẩm Đường cũng có ý này. Bất quá, Cố Trì vẫn là mở miệng sửa lại "sai lầm" của Thẩm Đường.
Hắn nói: "Chủ công nói sai rồi—— là thu nhiều nuôi một chút trẻ con gái có thiên phú, có căn cốt, có ngộ tính!"
Tài nguyên trước mắt trong tay chỉ có bấy nhiêu.
Cũng không phải Cố Trì keo kiệt hay lạnh lùng vô tình, mà là nuôi sống nhân khẩu hiện có đã rất khó khăn, mỗi ngày cần Thẩm Đường hao hết bảy tám phần văn khí mới không đói bụng. Mười ngày nửa tháng còn ổn, chứ thời gian dài, sợ có hại căn cơ. Làm gì còn thừa tiền của, thuế ruộng mà bồi dưỡng người bình thường không mang lại hiệu quả? Về sau thì khó nói, nhưng bây giờ là không được—— không có tiềm năng thì không có giá trị bồi dưỡng.
Thẩm Đường nghe vậy cũng không phản bác, chủ động chuyển chủ đề, dời trọng tâm đến Bạch Tố: "Còn phải làm phiền ngươi đi thăm dò ý của Bạch Tố, xem người này có vấn đề gì không, nếu như không có vấn đề mà lại nguyện ý trung thành với ta, thì có thể yên tâm sử dụng."
Chỉ cần không cố ý khống chế, một người trong lòng sẽ không nói dối. Nói đơn giản, có thể thông qua kiểm tra của Cố Trì chưa chắc đã dùng được, nhưng không thông qua nhất định không dùng được. Dù có miễn cưỡng dùng, cũng là dùng tài năng của hắn mà không cần người.
Có thể—— làm người bình thường mà thu thập được nhiều tình báo như vậy, ai dám nói Bạch Tố không có tài? Mà nếu thật sự có thể có thêm võ gan, như hổ thêm cánh, dù không thể trực diện chống lại quân địch, nhưng dẫn đầu kỵ binh binh sĩ trinh sát địch tình, cũng có thể phát huy tác dụng của nàng.
Cố Trì hành lễ lĩnh mệnh.
Thẩm Đường xoa xoa mi tâm.
Nhìn vầng trăng sáng trên trời, nàng thầm nghĩ. Cũng không biết Ngô Hiền và Cốc Nhân làm ăn thế nào—— nếu có thể giúp mình có được tư cách "danh chính ngôn thuận" tiến vào Hà Doãn, nàng liền có thể chiếm được "điểm cao đạo đức".
Bị người "đạo đức bắt cóc" thì không dễ chịu, nhưng mà, hắc hắc, "đạo đức bắt cóc" người khác thì tuyệt vời. Nhất là đám quần ma loạn vũ ở Hà Doãn này, không thể dùng thủ đoạn thông thường để xử lý, cần lấy bạo chế bạo, lấy ác chế ác, đó mới là thượng sách.
Trong giấc mộng Thẩm Đường vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
"Hắt xì--"
Ngô Hiền hắt xì một cái rõ to, đang điểm đèn xử lý công văn hắn lấy khăn tay ra lau nước mũi, thầm nghĩ không lẽ mình bị cảm lạnh rồi sao, sao đêm nay cứ nhảy mũi, có phải có tiểu nhân nào đang oán thầm chửi bới hắn sau lưng?
Lúc này ngoài trướng Tần Lễ xin gặp.
Hắn vội vàng đứng dậy: "Tần khanh mau mau vào."
Tần Lễ vào lều, Ngô Hiền vội hỏi: "Tình hình thế nào?"
Thấy Tần Lễ vẻ mặt nghiêm trọng, Ngô Hiền cảm thấy trong lòng hơi lo lắng. Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm môi Tần Lễ, sợ nghe thấy tin xấu từ miệng ông. Thẩm lang chủ sớm đã rời đi, mang quân tiến về Hà Doãn, quân liên minh cũng đã thanh lý sạch đám phản quân của Trệ vương trong Tứ Bảo quận. Tuy nói không lấy được quốc tỷ, nhưng công lao đánh đuổi phản quân cũng có thể no bụng rồi.
Lúc này, quốc chủ Trịnh Kiều truyền đến ý chỉ.
Tuyên quân liên minh đến hành cung thụ phong.
Tin tức này khiến mọi người vừa mừng vừa lo, cũng bắt đầu hồi hộp—— bọn họ lo Trịnh Kiều trở mặt, thừa lúc mọi người đến thụ phong để tóm gọn một mẻ. Nếu xét về danh tiếng thối nát của Trịnh Kiều, dự đoán này cũng rất có khả năng xảy ra.
Ngô Hiền minh chủ là người lo lắng nhất.
Bởi vì hành cung của Trịnh Kiều đã chuyển đến Kiền Châu, giáp giới với Lăng Châu, nơi đây gần Tứ Bảo quận không xa, nếu bây giờ chống lệnh không tuân, e là tự tìm đường chết. Từ khi nhận được ý chỉ này, mí mắt Ngô Hiền minh chủ vẫn cứ giật liên hồi.
Đến quận mương núi của hành cung, đại quân đều bị chặn lại, nhiều nhất chỉ được dẫn theo vài trăm tinh nhuệ đến ngoài thành hành cung để nhận thưởng.
Ngô Hiền minh chủ muốn tìm lý do trốn tránh.
Chỉ là—— cuối cùng vẫn bị Tần Lễ thuyết phục từ bỏ ý nghĩ này.
Lúc này trốn tránh chẳng khác nào nói với Trịnh Kiều là mình có tật giật mình, cũng giống như tự tìm cái chết? Chủ động đi gặp Trịnh Kiều, thể hiện sự đường hoàng, Trịnh Kiều dù tính nết có kém đến đâu, cũng không tiện xuống tay giết người, nhiều nhất chỉ có thể giở trò vô lại ở phương diện ban thưởng, không cần lo lắng về tính mạng.
Lúc này xem ai có thể vững vàng hơn thôi.
Ngô Hiền cảm thấy cười khổ, bắt đầu ghen tị với Thẩm Đường.
Thẩm Đường đã sớm dẫn người bỏ chạy.
Tuy nói Hà Doãn kia cũng là nơi rừng thiêng nước độc, ác nhân hoành hành, nhưng so với Trịnh Kiều thì dễ đối phó hơn, cũng không có quân binh của Trịnh Kiều ở đó.
Đến ngoài thành hành cung, Tần Lễ liền ra ngoài thăm bạn.
Nói là thăm bạn, kỳ thực là để dò hỏi ý tứ—— xem gần đây tâm trạng Trịnh Kiều thế nào, thái độ của hắn đối với liên quân ra sao, nếu như Trịnh Kiều thật sự nổi máu sát nhân, không quan tâm đến tất cả, cũng phải trốn chạy ngay trong đêm, còn nếu không có ý sát nhân, có thể nhân cơ hội này lôi kéo thêm vài người.
Nếu trong triều có người nói tốt cho Ngô Hiền, thì sẽ có lợi cho việc phát triển sau này. Bởi vì giới văn sĩ không lớn, nhất là với những đại lão đứng đầu như Tần Lễ, xem như quen biết khắp thiên hạ, vậy nên thật sự ông nghe ngóng được không ít điều.
Tin tức mang về không quá tệ.
Sắc mặt nghiêm nghị của Tần Lễ đã dịu lại.
Ông nói: "Chủ công yên tâm, tin tức không tệ."
Nghe được câu đó, Ngô Hiền cũng hoàn toàn yên tâm.
"Tần khanh, xin ngồi xuống nói cặn kẽ."
Tần Lễ một đường vội vã chạy, vừa nhận được tin tức liền vội vàng trở về, còn chưa kịp uống ngụm trà nào. Ông uống một ngụm trà, xoa dịu cổ họng khô rát, nói: "Bên cạnh Trịnh Kiều xuất hiện một Văn Tâm văn sĩ, họ Yến, tên An, tự Hưng Ninh."
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ngô Hiền hơi giật mình.
"Yến An? Không phải hắn không ra làm quan sao?"
Nói đến Yến Hưng Ninh, Ngô Hiền lại có một bụng ấm ức.
Hắn nghe nói có một đại hiền ẩn cư ở một nơi nọ, liền sửa soạn lễ hậu, hấp tấp chạy đến mời người rời núi, người đó chính là Yến An, Yến Hưng Ninh. Mặc cho Ngô Hiền thân thiết thế nào, hợp ý ra sao, chiêu hiền đãi sĩ thế nào, hứa hẹn nhiều lợi ích đến mức nào, Yến An trước sau vẫn sắt đá không lay, không chịu thì thôi, bị làm phiền thì dùng ánh mắt dò xét kỳ quái mà đuổi hắn đi.
Ngô Hiền vì chuyện này đã thất vọng một thời gian.
Không có được thì mãi mãi là ánh trăng sáng.
Trên miệng nói "Có được là nhờ may mắn của ta, mất đi là do số mệnh của ta", "Vô duyên không gượng ép", trong lòng kỳ thật lại cứ gợn lên nỗi chua chát. Ngô Hiền hắn không tốt chỗ nào? Có thân phận, có danh tiếng, có nhân thủ, lương cao, chưa từng chơi quỵt tiền ai!
Thậm chí không dám nghĩ có người vì mình mà tình nguyện phát điện.
Vì sao Yến An lại chướng mắt hắn! ! !
Bây giờ lại nghe được tin tức về Yến An, thằng này thế mà đi làm quan cho Trịnh Kiều?
Dựa vào cái gì?
Vì sao?
Hắn bị đả kích mạnh, hoàn toàn không hiểu... Tần Lễ không biết chủ công của mình có một đoạn khúc mắc như vậy với Yến An, nói: "Theo tin tức, Yến An là sư huynh đồng môn của Trịnh Kiều, hai người quen biết từ nhỏ. Từ khi Yến An ra núi, dù hành vi của Trịnh Kiều vẫn ngang ngược, nhưng so với trước thì đã có thu liễm. Lần này——"
Lời còn chưa dứt, Ngô Hiền đột nhiên cất cao giọng.
Ngắt lời: "Ngươi nói—— bọn họ là sư huynh đệ? ? ?"
Khá lắm, thực sự quá là khá lắm.
Hắn có thể tưởng tượng được mình đến mời Yến An rời núi lúc đó, vì sao Yến An biểu lộ cứ quái quái, một bộ như muốn dùng bao bố trùm hắn lại, hợp lại thì là do bản thân mình cứ hết lần này đến lần khác đi trên lằn ranh giới bùng nổ của Yến An?
_(:3" ∠)_ Ra cửa nhận đồ chuyển phát nhanh đây.
tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận