Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 281: Tề Dân Yếu Thuật (length: 15742)

"Phụt—— văn sĩ chi đạo?"
Thẩm Đường nhận được chim Thanh Điểu, miệng còn ngậm một ngụm nước ấm. Thấy rõ nội dung bên trên, suýt chút nữa phun hết cả ra ngoài. Nàng ho khan hai tiếng, lại gần xem từng chữ một, cẩn thận đọc lại. Đọc đi đọc lại, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Lâm Phong rất có thể đang thức tỉnh văn sĩ chi đạo.
Thẩm Đường: "..."
Dù kiến thức nông cạn, nàng cũng biết văn sĩ chi đạo phải khi Văn Tâm ngưng tụ mới xuất hiện, hiếm ai chưa có Văn Tâm đã có văn sĩ chi đạo. Trường hợp ngoại lệ như Lâm Phong, thật không biết là điềm tốt hay điềm xấu.
Phi phi phi!
Chắc chắn là điềm tốt!
Thẩm Đường trầm mặt, lòng lại như trống đánh.
Có văn sĩ chi đạo là chuyện tốt, nhưng Thẩm Đường cũng lo. Văn sĩ chi đạo có năng lực gì phụ thuộc vào phẩm chất người đó, đạo họ theo đuổi, khát khao trong lòng... Lâm Phong còn quá nhỏ, nàng đã biết mình cả đời theo đuổi gì chưa? Theo Thẩm Đường, văn sĩ chi đạo nên xuất hiện khi tam quan trưởng thành sẽ tốt hơn.
Nhưng mà thôi— đến nước này rồi, không thể ép dừng được.
Nhìn Lâm Phong được thiên địa chi khí bao quanh, Thẩm Đường buồn rầu chống cằm — nếu Vô Hối ở đây thì tốt, hắn kinh nghiệm hơn, có sự cố còn ứng phó kịp.
Nếu Lâm Phong vì thế mà tổn hại thiên phú, tiếc nuối cả đời, Thẩm Đường sao cam lòng?
ε=(ο` *))) ai Nàng sầu đến muốn thêm icon mặt buồn.
Cộc cộc cộc.
Bạch Tố đứng ngoài cửa, được cho phép mới vào phòng. Nàng ngay lập tức nhìn thấy Lâm Phong đang nhắm mắt, vẻ mặt an nhiên tĩnh lặng. Dù không cảm nhận được thiên địa chi khí, nhưng là võ giả, ngũ giác nhạy bén hơn người thường, mơ hồ thấy không khí trong phòng dễ chịu hơn bên ngoài, như toàn thân lỗ chân lông đang mở ra thư thái, khiến người ta thỏa mãn lười biếng.
"Thẩm lang chủ, Lâm tiểu nương tử đây là?"
Bạch Tố không biết Lâm Phong làm sao, nhưng bản năng võ giả khiến nàng cẩn thận né tránh, sợ làm phiền Lâm Phong.
Thẩm Đường nói: "Lâm Phong đang đốn ngộ."
Bạch Tố tò mò: "Đốn ngộ?"
Từ này Bạch Tố không xa lạ.
Chỉ là, ở trên người Lâm Phong thì rất mâu thuẫn. Đốn ngộ tức là lĩnh ngộ đột ngột, trong nháy mắt hiểu ra mọi lẽ — cần minh tâm kiến tính. Lâm Phong còn nhỏ, ít va chạm đời, làm sao có thể đại triệt đại ngộ?
Nhưng đây là Thẩm Đường nói, Bạch Tố cũng hiểu ý không nói gì, chỉ cùng Thẩm Đường nhìn Lâm Phong bất động...
Không biết có phải ảo giác.
Lâm Phong rõ ràng không thay đổi gì, nhưng Bạch Tố cứ thấy mặt này tươi tắn linh hoạt hơn trước, khí chất đặc biệt.
Bạch Tố dụi mắt, định nhìn kỹ hơn, chợt nghe một câu hờ hững, nhưng như sấm sét bên tai. Người nói chính là Thẩm Đường.
"Đúng vậy, Vô Hối bảo Lâm Phong có thể đang đốn ngộ, sắp thức tỉnh văn sĩ chi đạo, dù không thức tỉnh lần này, cũng xem như bước một bước then chốt nhất... sớm muộn có thể có văn sĩ chi đạo."
"Hả, văn sĩ chi đạo, nô gia nghe..." Bạch Tố vô thức gật đầu, nhưng khi đầu kịp phản ứng mình nói gì, tai nghe thấy gì, nàng lập tức ngừng, mắt trợn ngược, vẻ thanh lãnh thường thấy cũng mất khống chế, "Lâm tiểu nương tử không phải... hóa ra là Lâm tiểu lang quân?"
Vì ân sư chết dưới tay võ giả, Bạch Tố cảm thấy trời không công bằng— ân sư võ kỹ tinh xảo, được xem là tông sư đương thời, vì sao nữ không có được võ gan, lại bị một kẻ võ kỹ tầm thường chỉ biết dùng man lực đánh đến chết?— nàng còn đi tìm hiểu Văn Tâm văn sĩ cùng võ gan võ giả, có xem qua "văn sĩ chi đạo".
Có thể có văn sĩ chi đạo tức là có văn khí, là Văn Tâm văn sĩ, lại là nam tính...
Bạch Tố quá hiểu "đời hiểm ác", xem mặt giờ không thể biết giới tính, ông trời cũng bất công, sao cho Lâm Phong thiên phú Văn Tâm văn sĩ, còn để "hắn" có vẻ ngoài xinh đẹp hơn cả nữ nhi.
Thẩm Đường: "..."
Nghe quá độ từ "Lâm tiểu nương tử" sang "Lâm tiểu lang quân", nàng không khỏi nhớ những tháng năm mình bị hiểu lầm giới tính.
Thẩm Đường ho nhẹ hai tiếng: "Khụ khụ, không phải."
Bạch Tố không hiểu "không phải" có nghĩa gì.
Cái gì "không phải" ?
Thẩm Đường nói: "Lâm Phong là nữ."
Bạch Tố: "? ? ?"
Nàng không tin, nghĩ Thẩm Đường đang trêu mình.
Thẩm Đường nói: "Lâm Phong thật sự là nữ, thật không sai, không hề gian dối, cũng là nữ giống ta và ngươi, không phải lang quân."
Bạch Tố: "..."
Nàng càng chắc Thẩm Đường đang trêu.
Mặt rõ ràng viết ba chữ "Ta không tin".
Thẩm Đường: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Ấn tượng cố hữu, tư duy định kiến hại chết người!
Nhưng Thẩm Đường không vội giải thích, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, lại cô đô cô đô uống hai ngụm nước, còn Bạch Tố tò mò "văn sĩ chi đạo" là gì, không có nhiều dịp tận mắt chứng kiến thức tỉnh, cũng ở lại. Chờ chờ chờ, không thấy Lâm Phong tỉnh, lại thấy "khách không mời mà đến".
Cố Trì bất mãn: "Gì mà khách không mời mà đến?"
"Không mời mà đến là khách không mời mà đến, ta đâu có nói sai," bàn cãi thì Thẩm Đường là máy cà khịa sống, Cố Trì đừng mong hơn được ở khoản này, "Không nói chuyện này nữa, đã tới, ngươi xem giúp ta, Lâm Phong duy trì thế này gần ba canh giờ rồi, nàng có sao không?"
Cố Trì chỉ liếc qua.
Nói: "Không có vấn đề."
Thẩm Đường ngập ngừng: "Thật không có vấn đề?"
Cố Trì: "Mỗi người thức tỉnh văn sĩ chi đạo một kiểu, nhưng đều sẽ kích hoạt thiên địa chi khí cộng hưởng quy mô nhỏ trước khi thức tỉnh, thời gian cộng hưởng càng lâu cho thấy khả năng đạt văn sĩ chi đạo càng cao..."
"Như Lâm Phong kiểu này... ba canh giờ?"
Cố Trì nói: "Ta sáu canh giờ."
Phải say một trận, tỉnh lại đầu óc muốn nổ, đủ thứ tiếng ồn ào xông vào.
Thẩm Đường: "..."
Sáu canh giờ đã có "dòm tâm" văn sĩ chi đạo... Thẩm Đường e dè câu nói "Cộng hưởng càng lâu cho thấy khả năng văn sĩ chi đạo càng mạnh" của Cố Trì.
Cố Trì: "...Ta nghe hết."
Thẩm Đường xấu hổ lại chột dạ dời mắt, Cố Trì nói tiếp: "Nhưng mà Lâm Phong tiểu nương tử lại là nữ, còn là người thứ hai có Văn Tâm văn sĩ trên đời, tình hình có thể khác. Chủ công còn nhớ trước đây mình ra sao không?"
Thẩm Đường nghe chỉ muốn lật mắt.
Cố Trì không phải thừa biết còn cố hỏi sao?
Nàng chẳng nhớ gì, chỉ là khi tỉnh lại thấy mình trong quan tài, bị Thẩm gia thay gả, cùng Cố Trì mới biết. Khi nào có văn khí Văn Tâm, khi nào có văn sĩ chi đạo, văn sĩ chi đạo khi nào thành chư hầu chi đạo... Nàng không hề hay biết.
Tự nhiên không có gì để tham khảo.
Cố Trì nghe xong tiếng lòng thở dài.
Từ trong tay áo lấy mấy món đồ.
Một cuốn sổ nhỏ, một cây bút lông nhỏ.
Nhấc bút nói với Thẩm Đường: "Cho mượn nước nhúng bút chút."
Thẩm Đường: "..."
Cố Trì cầm bút, xoát xoát vài nét, chữ khải nhỏ tiêu chuẩn, ghi lại tình hình của Lâm Phong.
Đây là tư liệu quý, sau này còn dùng.
Thẩm Đường cúi nhìn hắn ghi, Cố Trì vội vàng xoát xoát viết, cả hai không để ý Bạch Tố.
Đến khi— Đôi trường kiếm tuột tay, loảng xoảng một tiếng rơi xuống, Thẩm Đường cả hai mới nhìn sang.
Bạch Tố lẩm bẩm: "Lâm Phong... tiểu nương tử?"
Cố Trì đáp: "Ừm."
Bạch Tố: "! ! !"
Cố Trì biết Bạch Tố khó chấp nhận, chuyện này hắn hiểu, cũng không mở miệng chế giễu, sự thật đã rành rành, không tin cũng phải tin. Trừ khi Lâm Phong thức tỉnh văn sĩ chi đạo, tiện thể đổi cả giới tính —
Bạch Tố kinh ngạc nhìn hai lòng bàn tay mình.
Bàng hoàng lẩm bẩm: "Có thể, có thể nàng là nữ..."
Lúc này còn muốn thức tỉnh văn sĩ chi đạo?
Những từ ngữ liên quan đến Văn Tâm văn sĩ, võ gan võ giả, xưa nay đều không dính dáng gì đến nữ, Bạch Tố chấp nhận thực tế, ai bảo mình là nữ chứ.
Bây giờ lại nói, nữ cũng có thể có văn tâm, thậm chí còn có văn sĩ chi đạo mà nhiều văn sĩ Văn Tâm không có... ngay trước mặt mình, cách có ba bước!
Bạch Tố giờ mất hết vẻ mặt.
Đầu nàng rối loạn, chẳng biết bắt đầu từ đâu—tiếng lòng ồn ào hỗn độn, đến Cố Trì cũng vô thức cau mày.
Thoạt nhìn như không để ý, thực ra âm thầm đề phòng.
Nếu Bạch Tố manh động, phá hoại việc thức tỉnh văn sĩ chi đạo của Lâm Phong, hắn sẽ lập tức ra tay, diệt ngay từ đầu.
Bạch Tố ngơ ngơ ngác ngác, thấy miệng khô, định rót nước uống, ai ngờ tay đã run lẩy bẩy.
Cuối cùng— Loảng xoảng!
Ấm trà tuột tay, nước trà đổ tràn xuống bàn, ướt nhẹp váy áo, da thịt nàng cũng bỏng rát đỏ lên.
Chính cái vòng nhiệt độ nóng hổi này đã khiến nàng tỉnh lại từ cơn ma ngủ. Hô hấp của nàng có chút dồn dập, nàng hỏi câu hỏi mà giờ phút này nàng muốn biết nhất.
"Vì sao?"
Sau khi hỏi, hốc mắt Bạch Tố đỏ hoe, lồng ngực loạn nhịp từng hồi, vang dội đến mức màng nhĩ gần như không nghe thấy âm thanh nào khác.
Trong nhất thời, nàng cũng không biết nên ghen tị trước, hay là khóc rống một trận trước – vị ân sư võ nghệ siêu quần, có ân tái tạo đối với nàng, lại chết trong tay đám người Tam Đẳng Trâm Niểu, cũng không phải là do tài nghệ không bằng người, thuần túy là vì không có võ gan… Chẳng lẽ là vì thiên phú của ân sư vẫn chưa đủ?
Hay là vì...
Bạch Tố hoàn toàn không khống chế được, vô số ý nghĩ hỗn loạn chen chúc ùa đến vào lúc này, như rắn độc đang phun ra nuốt vào lưỡi, mắt rắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đống lửa chập chờn liếm láp ngọn lửa... Từng cái trêu chọc dòng suy nghĩ của nàng, dao động tín niệm của nàng.
Suy nghĩ của Bạch Tố ở chỗ Cố Trì là hoàn toàn không có bí mật, hắn cũng biết trả lời như thế nào mới có thể nhận được thù lao lớn nhất.
"Bởi vì chỉ có chủ ta mới thừa nhận nữ tử."
Đôi mắt đa tình phiếm hồng kia nhìn Cố Trì.
Không hiểu có ý gì.
Cố Trì cũng không thừa nước đục thả câu, hỏi lại: "Nhìn chung hai trăm năm nay, ngươi gặp quốc gia nào truyền vị trí cho con gái?"
Biểu tượng quyền lợi quốc gia chỉ kéo dài giữa những người thừa kế là nam giới, hơn hai trăm năm, thậm chí sớm hơn trước đó đều là như thế, cho nên không có nữ Văn Tâm văn sĩ, chỉ đơn giản như vậy. Trước khi biết rõ chân tướng, Cố Trì cũng không nghĩ đây chính là đáp án.
Bạch Tố: "..."
Chỉ là, nàng không có cơ hội nghĩ nhiều những thứ khác, bởi vì bên phía Lâm Phong có động tĩnh, tạm thời hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của ba người.
Thiên địa chi khí xung quanh Lâm Phong gần như đặc quánh, theo nhịp hô hấp của nàng, từng chút từng chút dung nhập vào da thịt, chảy xuôi theo kinh mạch toàn thân, tẩm bổ mỗi một góc kinh mạch, cuối cùng hướng về một chỗ hội tụ – nơi đây chính là đan phủ còn chưa mở!
Thiên địa chi khí từ vũng nước nhỏ, từng chút một hội tụ thành một dòng suối trong veo, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy toàn thân mát mẻ, tinh thần sảng khoái.
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Phong cảm giác mình hóa thành một trận gió nhẹ, quét qua ngàn dặm sóng lúa vàng óng, một hồi lại hóa thành mưa, lặng lẽ nhìn tôm cá tung tăng giữa biển xanh mênh mông. Lại một lần nữa, nàng ngồi trên những đám mây mềm mại, phía dưới là đất nước thái bình an lạc!
Càng nhìn, nàng càng thêm khát khao.
Muốn đến gần hơn để nhìn rõ hơn… Góp góp, kết quả không để ý, nàng cắm đầu xuống dưới, từ đám mây thẳng tắp rơi xuống hồ biếc mênh mang, vô số dòng nước bao phủ lấy nàng... Lâm Phong vội vàng không kịp chuẩn bị, sặc nước, mới sực nhớ ra mình không biết bơi!
Sợ hãi khiến tim nàng đập thình thịch.
Bỗng nhiên mở mắt ra - Nào có ngâm nước?
Quần áo mình không thấy một chút vết ướt.
Lâm Phong mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Thẩm Đường, đại não chưa kịp phản ứng, thân thể đã nhào tới tìm kiếm chút an ủi nhỏ nhoi. Thẩm Đường nhìn Lâm Phong đang sợ hãi, nghi hoặc giương mắt, dùng ánh mắt hỏi thăm Cố Trì.
Chuyện này cũng bình thường sao?
Cố Trì cũng không trả lời.
Khi Lâm Phong ổn định lại cảm xúc, hắn mới cất giọng ấm áp hiếm có hỏi thăm: "Lâm Phong, ngươi có biết văn sĩ chi đạo của ngươi là gì không?"
Trừ trường hợp đặc biệt, Văn Tâm văn sĩ sau khi thức tỉnh thành công, sẽ biết được chân diện mục văn sĩ chi đạo của mình.
Lâm Phong bị hỏi ngơ ngác.
"Văn, văn sĩ chi đạo?"
Nàng đến Văn Tâm còn chưa có thì sao có cái gì văn sĩ... Ài, Lâm Phong vừa mới nghĩ đến điều này, thì một loại tiếng lòng cực kỳ tự nhiên nhưng lại mang một chút không hài hòa xông lên não.
Nghe rõ rồi, nàng choáng váng.
Cố Trì cũng không ép buộc.
Hắn cũng từng có trải nghiệm tương tự, biết loại cảm xúc kia cần thời gian giảm xóc và tiêu hóa: "Không cần lo lắng, cứ từ từ suy nghĩ."
Lâm Phong đưa tay che trán.
Nhíu mày cố gắng làm rõ những thứ đột nhiên xuất hiện.
Nửa ngày sau mới nói: "Hình như… là có…"
Cố Trì: "Là cái gì?"
Lâm Phong chần chờ nói: "Là, là... Tề Dân Yếu Thuật?"
Nàng đến đan phủ còn chưa mở thành công, đừng nói là ngưng tụ Văn Tâm, còn văn sĩ chi đạo thì càng là “tồn tại trong truyền thuyết”. Nàng cũng không biết mình có phải văn sĩ chi đạo hay không, lại thấy có sự khác biệt so với những ví dụ sơ lược mà lão sư đã từng đề cập.
Cho nên nàng mới chần chờ.
Cố Trì: "Tề Dân Yếu Thuật?"
Lâm Phong gật đầu, không mấy chắc chắn nói: "Nói cái gì mà... vật đều có lúc, đều có lợi, cái gì mà không làm trái mùa vụ, thuận theo thời tiết, tận dụng lợi thế của đất đai, thì có thể dùng sức ít mà thành công nhiều... Cái gì... không hiểu nhiều lắm…"
Cố Trì ngược lại biết: "Đây là một bộ sách về nông nghiệp."
Xem ra, Chử Diệu dự định là thành công rồi.
Ngôn linh bên trên sao đổi ngôi có vô số nội dung, cho đến hai trăm năm nay vẫn còn vô số bí ẩn chưa được giải đáp. Bởi vì quốc gia chia cắt, ngôn linh bên trên cũng tương đối rải rác. «Tề Dân Yếu Thuật», Cố Trì cũng từng đọc qua hai đoạn tàn.
Bất quá, tác dụng không lớn.
Cố Trì nói: "Đủ dân không cần đóng thuế. Đủ dân thì sẽ giúp dân thường có được những kĩ năng sinh tồn, quả thực là một sách về nông nghiệp. Bất quá ngôn linh tán loạn, nếu như văn sĩ chi đạo của ngươi liên quan đến bộ sách nông nghiệp này, vậy thì có chút phiền phức đấy."
Uェ *U Nhanh cuối tháng rồi, cầu nguyệt phiếu
Bạn cần đăng nhập để bình luận