Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 146: Hành động (length: 12098)

Thẩm Đường: "..."
Về tửu lượng, nàng thật sự không muốn trả lời.
Nàng có thể nói mình kém được sao?
Không thể!
Việc này liên quan đến tôn nghiêm và nguyên tắc!
Nàng cứng miệng: "Ta nói ta ngàn chén không say, ngươi tin không?"
Kỳ Thiện mắt sáng quắc viết ba chữ "Ngươi nằm mơ".
"Cầu Nguyên Lương, đem hy vọng ký thác ở đây, không được."
Chử Diệu nghe xong hiểu ngay ý Kỳ Thiện, Thẩm Đường sau khi say rượu quả thực như hai người, so với lúc tỉnh táo càng có sức sát thương, nhưng không thể vì thế mà xem nhẹ vài vấn đề - Ngũ Lang say rượu có trạng thái cổ quái, chưa chắc khống chế được, quan trọng nhất là Ngũ Lang là văn sĩ Văn Tâm!
Không thể vì quá giỏi đánh mà xem nhẹ điểm này.
Mưu lược mới là thứ văn sĩ Văn Tâm theo đuổi.
Xông thẳng lên trước như vậy thì còn gì là văn sĩ!
Điều này khiến Chử Diệu hơi không vui, mà Thẩm Đường phản ứng còn nhanh hơn: "Ê, biết ngay ngươi không tin mà, hay là đo tửu lượng một chút?"
Nàng cho rằng Kỳ Thiện sẽ cho nàng một bậc thang.
Ai ngờ - Kỳ Thiện nói: "Ừ, thử xem."
Thẩm Đường: "..."
Rất nhanh, nàng đã cảm nhận được thế nào là "nhục nhã"!
"Cầu Nguyên Lương, ngươi có ý gì???" Nàng gần như muốn đập bàn, chỉ vào đôi đũa gỗ hắn vừa lấy ra, trên mặt tràn đầy chữ "Ngươi có phải khinh thường ta không".
Vì sao lại lên án như thế?
Bởi vì Kỳ Thiện dùng đôi đũa đó chấm rượu.
Cái này thì khác gì muốn muỗi đốt!
Kỳ Thiện nói: "Tiến hành theo chất lượng."
Thẩm Đường: "... Ngươi lợi hại! Được, chờ đó!"
Nàng gần như là mặt mày đen sầm giật lấy đôi đũa gỗ, Chử Diệu đưa tay ý muốn ngăn lại, nhưng Thẩm Đường đã há miệng ngậm lấy đầu đũa, mút một tiếng, "bốp" một tiếng quăng lên bàn.
Chử Diệu nhỏ giọng quát Kỳ Thiện: "Ngươi quá đáng!"
Tửu lượng có kém đến đâu cũng phải hơn mức này chứ?
Ít nhất cũng phải được một chén chứ?
Ngay sau đó, Ngũ Lang nhà hắn đã lật đổ đài.
Gần như không hề có một chút dấu hiệu báo trước, mắt Thẩm Đường còn chưa kịp nhắm, thân trên đã nghiêng về phía trước, đầu cắm thẳng xuống mặt bàn.
May mà Kỳ Thiện mắt nhanh tay lẹ, đưa tay ra ngăn cản một chút, trán nàng mới không tiếp xúc thân mật với mặt bàn.
Chử Diệu nhìn mà ngây người.
(⊙_⊙)?
"Cái này, cái này... Ngũ Lang đây là..."
Một đôi đũa gỗ dính tí rượu mà cũng say ư???
Kỳ Thiện cũng im lặng khóe miệng giật giật, không dám nhìn thẳng xoa trán: "Quá rõ rồi còn gì, say. Thế này cũng có thể say thì đúng là..."
Đây là tửu lượng của người bình thường ư?
Tiến hành theo chất lượng cái gì chứ, vừa bắt đầu đã đến đích rồi.
"Ngũ Lang? Ngũ Lang? Ngũ Lang? Tỉnh lại!"
Chử Diệu khẽ lay bả vai Thẩm Đường, nàng đưa tay chống thái dương ngồi dậy, tư thế ngồi từ kiểu ngồi kỵ dần chuyển thành ngồi xếp bằng, một tay chống đầu gối, hai gò má trắng mịn giống như được quét một lớp má hồng nhạt.
Nhìn kỹ khuôn mặt này, đích thực là một nữ tướng.
"Sao vậy?" Thẩm Đường vừa nói vừa nhìn hắn.
"Đây là ba ngón tay hay bốn ngón tay?"
Chử Diệu đưa ngón trỏ và ngón giữa ra trước mặt Thẩm Đường.
Thẩm Đường khựng lại, nhìn hai ngón tay kia lâm vào một loại trầm tư quỷ dị, cố kiềm chế hàng lông mày đang run rẩy: "Cái này..."
Mấy nhịp thở trôi qua mà không trả lời.
Chử Diệu: "..."
Tửu lượng của Ngũ Lang thực sự bất tài!
Hai ngón tay cũng không đếm nổi.
Kỳ Thiện hỏi: "Ấu Lê say rồi?"
Thẩm Đường chống cằm, vẫn cứng miệng như vịt chết:
"Không có, ta ngàn chén không say!"
Trả lời dứt khoát quyết đoán đúng là không giống kẻ say.
Nhưng - Kỳ Thiện cười khẩy một tiếng, tung ra ngay "đòn sát thủ": "Nửa bước 'Trộm' đồ Trân Bảo nhưng có trả lại?"
Thẩm Đường: "..."
Lập tức bị đâm trúng tử huyệt.
Nàng mấp máy môi, hai đầu mày mơ hồ có chút ủy khuất, có chút tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Chưa có, nhưng đó là sớm muộn!"
Chử Diệu và Kỳ Thiện liếc nhau.
Kỳ Thiện làm ra vẻ đồng cảm.
"Thiện mấy hôm nay nghe được một tin, nói có thế lực muốn cướp 'Trân Bảo' trong tay Nửa Bước, Thẩm tiểu lang quân có dám chiến không?"
"Chiến, chiến, chiến! Sao lại không dám chiến!" Thẩm Đường nghe xong mắt trừng lớn, lập tức giận dữ không kìm được, cả người giống như một con thú hoang hung hãn đi qua đi lại trong phòng, bước chân nặng đến nỗi như muốn dẫm chết kẻ địch: "Ai cũng muốn trộm đồ của ta, hỗn trướng!"
Sau một lúc, nàng bỗng lớn giọng: "Cả nhà bọn nó chán sống rồi! Lão tử muốn rải tro cốt, không còn một mống!"
Chử Diệu dùng ánh mắt hỏi Kỳ Thiện.
"Trân Bảo" của Ngũ Lang bị trộm đi rốt cuộc là cái gì?
Kỳ Thiện đáp lại bằng cách nhún vai, trợn mắt.
Hắn sao biết? Chẳng qua chỉ thăm dò, hơn nữa, đi nghiên cứu thảo luận logic và thực tại với một người say rượu chẳng phải rất buồn cười sao?
Trước mắt xem ra, Ngũ Lang say rượu không hoàn toàn "mất kiểm soát".
Trong cái rủi có cái may.
Chắc là uống chưa nhiều, chỉ một khắc nàng đã tỉnh lại, đầu óc mơ hồ, ngực như bị chẹn cái gì, suýt thở không ra hơi, cảm giác giống như bị thứ khí độc nào đó đè nén.
Nàng xoa xoa lồng ngực khó chịu, ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Thiện và Chử Diệu có vẻ mặt vi diệu, cuối cùng không thể cứng miệng nữa: "Ta lại say rồi sao?"
Kỳ Thiện gật đầu.
Thẩm Đường nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng nhỏ ấy, đồ đạc gỗ đơn sơ cũng ở nguyên đó, giống y như trước khi nàng uống, xem ra mình không say khướt, tửu lượng còn có thể.
Chử Diệu vỗ vai nàng, nói một cách thấm thía: "Về sau nếu không cần thiết, Ngũ Lang vẫn là không nên uống rượu thì hơn."
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện thêm vào một nhát dao, nói ra chân tướng không khác gì công khai xử trảm: "Chấm đầu đũa cũng say, Thẩm tiểu lang quân gọi cái này là 'ngàn chén không say' à? Có điều sau khi ngươi say rượu thì lại có một logic hành sự, lần này khoản thuế phát huy được tác dụng."
Không sợ kẻ say rượu, chỉ sợ kẻ say rượu không thể giao tiếp.
Thẩm Đường: "..."
Tửu lượng kém...
Đây chắc chắn là do thân xác này gây ra!
Nàng mơ hồ nhớ mình tửu lượng thật sự rất tốt, trước khi xuyên qua còn cụng ly với một người bạn thân đến mức xuyên luôn qua đây, một hơi làm hết cả bình không hề hấn gì, uống xong vẫn có thể đi duyệt văn phê hồ sơ... Chỉ là, những chuyện này làm sao giải thích được cho hai người.
Thẩm Đường bất đắc dĩ há miệng, nuốt lời về, lần này ăn bồ hòn - tửu lượng có thể rèn luyện, có một ngày nàng sẽ dùng sự thực chứng minh mình thật sự "ngàn chén không say"!
Ngày càng đến gần, trong trại không khí có thêm vài phần khác lạ.
Chử Diệu bắt tiểu mập mạp làm bài hai ngày, liền đưa hắn và Lâm Phong cùng đi Hiếu Thành - làm sẵn dự tính xấu nhất, một khi thất thủ, hai đứa nhỏ ở trong núi quá nguy hiểm.
Lâm Phong thông minh, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Trước khi đi còn nắm lấy ống tay áo Thẩm Đường không chịu buông.
Thẩm Đường đành phải liên tục cam đoan không sao, chắc chắn sẽ đến đón nàng đúng hẹn, Lâm Phong do dự một lúc mới ngập ngừng buông tay ra.
Nàng ửng đỏ đuôi mắt, nhẫn nhịn một loại bất an nào đó giọng nghẹn ngào: "Lang quân và lão sư nhất định phải tới nha... Đến sớm một chút..."
Chử Diệu gật đầu, mắt nhìn sang tiểu mập mạp.
"A Vinh."
Tiểu mập mạp: "Lão sư."
Chử Diệu vỗ vỗ đầu hắn, trịnh trọng phó thác: "Vi sư không có ở mấy ngày, nhớ chăm sóc tốt sư muội của con, hiểu không?"
Tiểu mập mạp gần như là vỗ ngực đáp ứng: "Lão sư yên tâm đi làm việc chính sự, học sinh sẽ chăm sóc tốt sư muội."
Hắn sẽ không bắt nạt sư muội Lâm Phong.
Vị sư muội này tuổi còn nhỏ hơn hắn, bình thường lại yếu hơn hắn, nhưng lại thông minh hơn hắn, đọc sách nhiều hơn, chữ viết cũng đẹp, hắn còn muốn thỉnh giáo cho ra trò, vài hôm nữa để cho lão sư giật nảy mình.
Chử Diệu nở nụ cười nhàn nhạt: "Vậy là tốt rồi."
Vốn liếng của Ngũ Lang cũng chỉ có bấy nhiêu.
Tiền bạc thì sau đó, quan trọng nhất là những người này.
Cộng Thúc Võ cũng viện cớ, đem gần một trăm người huấn luyện tạm thời giao cho Ly Lực trông nom, duy trì kế hoạch luyện binh mỗi ngày.
Trong những người này một nửa đều là thổ phỉ lưu manh, một nửa còn lại là mua về. Nếu kế hoạch thuế xảy ra chuyện, khỏi phải nghi ngờ, bọn chúng sẽ là kẻ phản bội đầu tiên!
Cộng Thúc Võ liền ngấm ngầm căn dặn Ly Lực, nói với hắn - ai có dị động, thời cơ cần thiết thì giết gà dọa khỉ!
Ly Lực không biết hành động của Thẩm Đường, nhưng trực giác cũng cho hắn ngửi được hơi bất thường, cau mày hỏi Cộng Thúc Võ.
"Có thể giết?"
Cộng Thúc Võ nói: "Có thể!"
Ly Lực hỏi: "Nếu một nửa trong đó có dị động..."
Cộng Thúc Võ dứt khoát: "Vậy thì giết một nửa."
Ly Lực lại hỏi: "Nếu là toàn bộ..."
Cộng Thúc Võ: "Ngươi có bản lĩnh thì cứ giết hết."
Vẻ mặt Ly Lực không đổi nhưng trong lòng đã hít một hơi lạnh.
Hắn ý thức được mọi việc chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn những gì mình tưởng tượng, không khỏi nhìn về phía Thẩm Đường, ý muốn tìm câu trả lời - tuyệt đối xảy ra chuyện rồi!
Nếu không thì làm sao lại ra lệnh như vậy?
Thẩm Đường do dự nói: "Giết hết? Khó à nha."
Dù sao thì song quyền nan địch tứ thủ, Ly Lực cũng đâu phải võ thần.
Cộng Thúc Võ thấy cũng phải, đang định đổi giọng, nếu như thế cục bất ổn, Ly Lực có thể tùy cơ ứng biến, ưu tiên bảo toàn chính mình.
Liền nghe thấy Thẩm Đường nói: "Nếu như phát hiện tất cả mọi người có ý đồ phản bội, đừng làm ồn, ta có đặt một hộp mã tiền trong phòng."
Không thể đối đầu thì chơi mánh.
Cộng Thúc Võ: "..."
Ly Lực: "..."
Một lúc sau, hắn không nhịn được cười gượng, hỏi Thẩm Đường: "Lang quân sao lại dám chắc ta không phải một trong số đó?"
Hắn không biết những người này muốn làm chuyện gì, nhưng nghe bọn hắn sắp xếp thì có vẻ không giống như là đi ra ngoài tạm thời, mà là muốn đi làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến tính mạng, một sơ sẩy là có đi không về.
Vì sao lại nhận định hắn sẽ không "tạo phản"?
Ly Lực không hiểu.
Thẩm Đường hỏi ngược lại hắn: "Ngươi chẳng phải đã hiệu trung với ta rồi?"
Ly Lực bị nàng hỏi đến nghẹn lời.
Hắn tính toán như vậy, vì tương lai của mình đánh cược lần cuối, cho dù thân ở vũng lầy, cũng muốn vì vầng trăng sáng kia mà liều mạng, không yêu cầu xa vời hái trăng, chỉ mong được gần thêm chút nữa.
Chỉ là, lòng người khó đoán.
Vị Thẩm lang này quá dễ tin người khác. Mà Thẩm Đường không nghĩ như vậy, nàng hết sức tự nhiên nói: "Cho dù ngươi thật sự trở thành một thành viên trong đó cũng không sao, trở về ta tự sẽ thanh lý môn hộ. Nếu ngươi có tự tin trốn thoát, có thể thử một chút, nói đến đây thôi."
Nàng tuy đang cười, nhưng ánh mắt lại cảnh cáo Ly Lực một cách sáng rõ – mạng chỉ có một, xin hãy trân trọng, đừng nên tùy tiện.
Ly Lực vô ý thức tránh ánh mắt của Thẩm Đường, dường như làm vậy có thể xoa dịu cỗ uy thế vô hình: "Vì sao không mang theo chúng ta?"
Dù sao cũng đã thao luyện một hồi, có thể phát huy tác dụng chứ?
Cộng Thúc Võ: "Không cần thiết mang theo, quá yếu, không thể hoàn mỹ dựa theo chỉ thị của ta mà hành động, sẽ chỉ cản trở mà thôi..."
Những người xem như tâm ý tương thông, thuộc bộ khúc của hắn sớm đã tản hết, bây giờ những người miễn cưỡng góp cho đủ số này, hắn dùng không quen.
Thẩm Đường ở một bên tán đồng gật đầu.
Đối thủ thế nhưng là quân tinh nhuệ đóng trú tại Tứ Bảo quận.
Những người này lên đó làm gì?
Đi tặng đầu người, sưởi ấm cho địch à?
Ly Lực: "..."
(he╬) Chương sau bắt đầu liền muốn kiếm chuyện.
(tấu chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận