Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 545: Ngẫu nhiên gặp phì ngư (length: 8468)

Nghe nói con gái trốn nhà đi Hà Doãn.
Triệu Phụng vừa chờ đợi vừa nhìn phản ứng của Từ Giải.
Hai tay hắn mất tự nhiên xoa xoa vào nhau, một hồi lâu mới mở miệng: "Chuyện này dù sao cũng là chuyện riêng trong nhà, theo lý không nên làm phiền đến ông bạn đây ra tay, bất quá… ta cũng không tiện điều quân lính dưới trướng đi bắt người ở Hà Doãn của ngươi, ngươi xem…"
Tần Lễ đứng bên cạnh khẽ nhíu mày.
Lời Triệu Phụng nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng thực chất lại mang rất nhiều ý nghĩa – đó là Triệu Phụng đã xem Từ Giải là một vị quận trưởng thật sự, tôn trọng thế lực và địa bàn của đối phương, không tự tiện điều quân vào địa phận khi chưa được cho phép, chứ không coi Từ Giải là đồng liêu dưới trướng một chủ công.
Tần Lễ biết Triệu Phụng là người bề ngoài thô kệch nhưng bên trong lại rất tinh tế, nhưng… Triệu Phụng không hiểu ý đồ chủ công muốn Hà Doãn hay sao?
Từ Giải quay lưng về phía Tần Lễ, không hề để ý đến sự thay đổi vi diệu trên mặt hắn, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào Triệu Phụng.
Vì trước đó không lâu cả hai đã có một buổi nhậu trò chuyện, thẳng thắn với nhau một số chuyện nên mối quan hệ đã được rút ngắn lại rất nhanh, cũng không để tâm lắm đến ý đồ phía sau lời nói của Triệu Phụng. Từ Giải rất sảng khoái nói: "Cái này không sao, một khi có tin tức về ái nữ, ta sẽ lập tức báo cho ngươi."
Triệu Phụng nghe vậy liền thấy nhẹ cả người.
Định nói là Tần Lễ và Từ Giải đã giúp mình rất nhiều trong việc tìm con gái, hôm nay xin phép được đứng ra mời hai vị một bữa, ai ngờ Tần Lễ lại đột nhiên nói xen vào: "Cứ nói là ở Hà Doãn là ở Hà Doãn à? Cháu gái kia ranh ma đến mức nào, chẳng lẽ ngươi mới chịu thiệt ngày đầu tiên?"
Triệu Phụng nghe vậy, mặt mày đau khổ đáp: "…Không, không thể nào, nó còn bày trò giương đông kích tây với cha nó được hay sao?"
Ánh mắt Tần Lễ lộ rõ vẻ 【ngươi còn lạ gì chuyện đó?】 Dù không phải cô gái nào xuất thân từ tướng môn cũng đều có tính cách hiên ngang, nhưng cô con gái này của Triệu Phụng lại được hắn cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên, hơn nữa cô bé lại được sinh ra vào những năm tháng khốn khó của hắn, đối với người cha Triệu Phụng mà nói thì lại càng có ý nghĩa không tầm thường.
Cho dù sau này Triệu Phụng có thêm những đứa con khác, có đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, có đứa thông minh lanh lợi, có đứa thừa hưởng thiên phú võ học của hắn thì cũng không thể nào lay chuyển được vị trí của cô con gái này trong gia đình. Lẽ tự nhiên, phong cách của cô con gái cũng vì vậy mà trở nên khác lạ.
Triệu Phụng bị trêu chọc cũng không phải lần một lần hai.
“Vậy, vậy giờ phải làm sao đây?” Tấm lòng vừa rơi xuống một nửa thì bỗng lại thót lên cổ họng, vẻ mặt của lão Triệu vừa ngơ ngác lại vừa luống cuống.
“Phái người đến Ấp Nhữ, chặn hết các ngả đường lớn ở phía nam và phía bắc để phòng ngừa bất trắc.” Tần Lễ cũng lo lắng cho cô cháu gái này, cau mày một hồi, rồi lại thở dài nói, “Nếu như ngươi không đủ người thì hay là đi mượn ít quân từ chủ công…”
“Cái này thì…”
Triệu Phụng có chút không tình nguyện.
Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, hắn đối với Ngô Hiền không có ý kiến gì. Nhưng hai năm nay khi hắn trở về, chủ công lại tùy ý cho đám võ tướng Thiên Hải xa lánh, ít nhiều gì cũng khiến hắn thấy không thoải mái. Lúc này hắn cũng không muốn cúi đầu nhờ vả Ngô Hiền, nhưng nếu không cúi đầu thì lại có thể bỏ lỡ mất con gái…
Tần Lễ hạ thấp giọng nhắc nhở:
“Sự an toàn của cháu gái là quan trọng nhất.”
Triệu Phụng bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi.
Khẽ nói: “Cũng phải…”
Chỉ là trong lòng vẫn còn vướng một cái gai.
Từ Giải ở lại Thiên Hải hai ba ngày, van xin khắp nơi, dùng không biết bao nhiêu cách thức, vừa đấm vừa xoa thêm cả uy hiếp lẫn dụ dỗ, lại vung không ít tiền của, cuối cùng trong đám thế gia hùng hùng hổ hổ ở Thiên Hải cũng bắt cóc được nữ sư mà bọn họ tỉ mỉ tuyển chọn.
Trong đêm liền gói ghém người ta chuồn mất.
Ngô Hiền: “???”
Đối diện với đám thuộc hạ đang khóc lóc kể lể, Ngô Hiền xấu hổ cười trừ, yếu ớt chống chế: “Chuyện này… có lẽ có hiểu lầm?”
Chuyện này, đến ngay cả việc bao che cho thuộc hạ của mình, hắn cũng không thể giả dối được. Từ Văn Chú rõ ràng là cố ý gây sự mà!
Vì trước đây mấy nhà đó gây áp lực cho Từ Giải, lại ngầm giở trò ly gián tình cảm vợ chồng nhà người ta, Từ Giải không tiện vạch mặt, nên mới tìm cơ hội để trả đũa. Chính là dùng tiền, thuê nữ sư của người ta với mức lương cao, rồi đem đi.
Mà lại không thuê của mấy nhà khác…
Chỉ chăm chăm vào mấy hộ này.
Mấy nhà bị đào mất góc tường xanh cả mặt, nghe mà răng nghiến ken két: “… Chuyện này còn có thể có hiểu lầm gì chứ?”
Ngô Hiền cười nói: “Văn Chú trước kia có nói là tìm mấy vị nữ sư, mà mấy vị tốt nhất ở Thiên Hải đều ở phủ các ngài cả…”
Cũng không thể trách Từ Giải cứ nhằm góc tường nhà họ mà đào.
Chỉ có thể trách ánh mắt họ quá tốt.
Mấy nhà: “…”
Cái này… lẽ nào là do bọn họ tài giỏi quá hay sao?
Từ Giải tự thấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn, vui vẻ trở về trị sở ở Hà Doãn, lấy lễ nghĩa đãi lương sư đối đãi với mấy vị nữ sư được mời tới. Các nàng đều đã lớn tuổi, phần lớn từ ba mươi đến năm mươi tuổi, hầu hết đều không có gia thất ràng buộc, mục tiêu trước mắt là tích lũy đủ tiền dưỡng già, sau này sẽ nhận một đứa trẻ mồ côi trong tộc về làm con thừa tự, để sau này khi trăm năm về với cát bụi thì sẽ có người lo liệu việc hương khói.
Mà Từ Giải thì không có gì ngoài tiền, có thể lo đủ mọi thứ cho các nàng. Hắn đã sớm phái người về Hà Doãn để chặn đường con gái Triệu Phụng, ai ngờ khi về đến trị sở, thuộc hạ lại báo là không hề có cô gái nào có thân phận phù hợp xuất hiện ở trong vùng.
Từ Giải nhiều lần xác nhận: “Đều điều tra cẩn thận cả rồi chứ?”
“Đã điều tra cẩn thận rồi ạ.”
Phải cảm tạ những người đi trước, đã xây dựng hệ thống quản lý hộ tịch phức tạp mà chu toàn, lại xây dựng chế độ rất vững chắc, bất cứ người lạ nào nhập cảnh đều cần phải có giấy tờ dẫn đường. Nhập cảnh bất hợp pháp, trừ khi suốt ngày trốn trong rừng sâu núi thẳm, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện.
Tìm kiếm những cô gái từ nơi khác cũng không khó.
Không tìm được – Hoặc là con gái Triệu gia không hề đến Hà Doãn, mà cùng đám xa mã tán chuyện là cố tình làm rối loạn sự điều tra, hoặc là con gái Triệu gia đang trốn ở trong rừng sâu núi thẳm. Khả năng sau cùng là vô cùng nhỏ.
Đang định uống ngụm nước, thì lại nghe tin là trong mấy ngày hắn đi công tác ở Thiên Hải, có người bạn cũ đã đến thăm, ở lại hai ngày rồi đi.
Từ Giải: “Bạn cũ nào vậy? Sao không chiêu đãi cho tốt?”
Quản gia đáp: “Vị tiên sinh kia tự giới thiệu, nói là người Phượng Khê quận, trước đây từng có chút giao tình với gia chủ. Du lịch ngang qua đây nên tiện đường ghé thăm bạn cũ. Chỉ là không may, mấy ngày nay gia chủ không ở đây, hắn có chút việc nên đã lên đường đi rồi.”
Từ Giải lẩm bẩm: “Phượng Khê quận?”
Ký ức theo từ ngữ này liền ùa về.
Trong đầu xuất hiện một bóng dáng màu đỏ.
Hắn “Ồ” một tiếng rồi nói: “Thì ra là hắn à.”
Phượng Khê quận, cũng không thuộc về lãnh thổ của nước Tân trước đây, cũng không thuộc về lãnh thổ của nước Canh, mà nó thuộc về một tiểu quốc nhỏ như hạt đậu nằm ở khu vực giao giới giữa Tây Bắc và Tây Nam của đại lục. Nơi đó đầy hoa cỏ, người dân của tiểu quốc này rất yêu hoa, Từ Giải năm đó cũng từng đi qua một chuyến. Bất quá – Hình như tiểu quốc đó đã bị diệt vong.
Lý do diệt quốc lại rất ấu trĩ.
Tiểu quốc này nằm ở khu vực hạ du, còn thế lực ở thượng du đã theo đề xuất của một kẻ sĩ vô đạo nào đó, mà cho chặn dòng sông vào mùa mưa dầm trước khi đến – mà con sông này chính là huyết mạch của cả tiểu quốc nhỏ này. Đến khi mưa lớn đổ xuống thì lũ lượt kéo nhau phá đê…
Sau đó thì tiểu quốc này bị diệt vong.
Từ Giải cũng cảm thấy tiếc nuối.
Son phấn được tạo ra từ hoa cỏ của tiểu quốc đó vô cùng tốt.
Và hắn đã dựa vào việc mua đi bán lại, chênh lệch thông tin để moi được không ít dầu mỡ từ các huân quý, quý tộc và các phu nhân ở các quốc gia khác.
Bạn cũ…
Có lẽ cũng chỉ có thể là người đó.
Vừa thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ mất người bạn cũ, ngay giây sau, hắn đột nhiên nghĩ ra gì đó, giật mình kêu lên: “Nhanh, kiểm tra xem trong phủ có mất thứ gì không. Đặc biệt là đồ vật ta thích…”
Quản gia ngơ ngác khó hiểu.
Liên kết bối cảnh trước sau thì - Gia chủ đang nghi ngờ người bạn kia đã trộm đồ?
Một hồi tìm kiếm, đồ vật thì không mất bao nhiêu, nhưng cái hộp đựng thư yêu quý của Từ Giải đã bị người khác đụng đến, bên cạnh còn có thêm một bông hoa. Mà thư phòng lại là lãnh địa riêng tư của Từ Giải, không có sự cho phép của hắn thì cho dù là gia nhân cũng không thể tùy tiện bước vào dọn dẹp.
Cái hộp đựng thư thế mà lại bị đụng tới?
Quản gia nơm nớp lo sợ, sợ Từ Giải lại trách tội mình quản lý bất lực, nào ngờ Từ Giải lại xua tay.
“Ngươi đi xuống đi, không có chuyện của ngươi.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận