Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 270: Ta tin tưởng Thẩm lang chủ (length: 12598)

Sao lý tưởng thật hoàn hảo, nhưng thực tế thì quá phũ phàng.
Yến An không ngờ rằng trở lực lớn nhất mình gặp phải không phải từ Trịnh Kiều mà là từ đám đình thần bên cạnh, với đủ loại ngăn trở.
Lý do họ đưa ra càng khiến người bật cười—— Có công thì mới có thưởng!
Họ nói, dân chúng không lo việc đồng áng, lười biếng nhàn hạ, khiến thu hoạch sụt giảm, thuế ruộng nộp không đủ, giờ không có lương thực qua mùa đông là do bọn họ tự làm tự chịu. Tính toán kỹ càng, họ chưa lập được chút công lao nào mà còn có tội! Quốc chủ khai ân không so đo với họ, Yến An lại muốn cho lũ người lười biếng này phát lương qua mùa đông? Vậy những người dân cần cù chăm chỉ, tự lực tự cường sẽ nghĩ như thế nào?
"Có công mà không thưởng thì điều thiện không được khuyến khích, có lỗi mà không trừng thì điều ác sẽ không sợ!" Nghe Yến An đề nghị, một vị đình thần bước ra, mắt liếc nhìn vẻ mặt của Trịnh Kiều đầy dò xét, thấy Trịnh Kiều không tỏ vẻ khó chịu, ông ta tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Những kẻ dân đen lười biếng đó vô công rồi còn có tội, ngài làm vậy chỉ càng cổ vũ chúng làm điều ác! Sang năm cày bừa vụ xuân, người dân cần cù chăm chỉ cũng sẽ vì thế mà lơ là việc đồng áng!"
Ông ta dừng lại một chút: "Đó mới là họa về sau khôn lường!"
Yến An gần như tức đến tái mặt mày.
Cái loại ngụy biện này cũng dám mang ra nói?
Khác gì "Sao không ăn thịt băm" là bao?
Đói bụng là do không chịu đi trồng trọt?
Trong tay không có lương thực thì là do người dân lơ là việc nhà nông?
Ngược lại sao không để bọn họ có ruộng tốt để cày cấy đi!
Yến An nhìn từng khuôn mặt đạo mạo giả nhân giả nghĩa trước mắt, chỉ thấy dạ dày mình có cảm giác co rút, muốn buồn nôn.
Nếu không phải giờ hắn đang phải tu thân dưỡng tính, còn phải làm gương tốt cho Trịnh Kiều, giờ hắn đã rút kiếm cắt phăng cái lưỡi của tên này rồi!
Cái lưỡi này không biết nói tiếng người thì vứt đi!
Yến An trong lòng như gương sáng, chắc chắn kho lương có vấn đề, nếu không sao đám người này lại nhất trí ngăn cản mình?
Dồn dân đến đường cùng, chúng còn có đường sống sao?
Chuyện này quả là —— Đình thần ai cũng có mưu tính riêng.
Có người biết, nhưng biết không có nghĩa là sẽ quan tâm.
Cái gọi là dân đen, chẳng qua là một lũ bùn đất, sâu kiến, bọn họ dù có làm ầm ĩ thế nào cũng chẳng thể uy hiếp được mình.
Nhưng nếu vấn đề tiền bạc bị vạch trần, Trịnh Kiều vài phút sẽ khiến bọn họ không thấy mặt trời ngày mai! Động ngón chân cũng biết nên làm gì! Mấy dân đen kia chết thì cứ chết, dù sao mạng rẻ như cỏ rác.
Sắc mặt Yến An lạnh băng xuống.
Vẻ mặt ẩn chứa sát khí có mấy phần giống với Trịnh Kiều.
Yến Hưng và Ninh Kiên vẫn giữ ý kiến của mình.
Những đình thần có quỷ trong lòng lần lượt đứng ra, mỗi người một ý kiến, hoặc công kích, hoặc chê cười Yến An, ai nấy đều mặt đỏ tía tai. Trịnh Kiều ngồi trên cao, vẻ mặt lười nhác hài lòng, cứ như đang xem một màn xiếc khỉ đặc sắc nhưng cũng đã quá quen, đâm ra nhàm chán.
Hắn sao có thể không biết đình thần có quỷ?
Biết, nhưng dung túng.
Trịnh Kiều có được ngày hôm nay, chiến thắng được con nuôi của lão quốc chủ Canh quốc, leo lên vị trí quốc chủ, ngoài việc liên thủ với Vương thái hậu, còn là nhờ dùng thủ đoạn này chiêu dụ nhân tài, cho đủ lợi ích cho đám thuộc hạ. Những kẻ này là đám đỉa đói còn tham lam hơn hắn gấp bội, chỉ khi hút đủ máu mới chịu ngoan ngoãn làm việc cho hắn, bán mạng cho hắn.
Yến An đưa ra các kế hoạch cải cách, Trịnh Kiều đều đã xem kỹ, từng việc một, đều có lợi cho quốc gia, lợi cho dân, nhưng chỉ duy có điều không lợi cho bọn chúng.
Không chỉ không có lợi, mà còn có hại, tổn hại đến căn cơ của chúng, động đến lợi ích mà chúng đã bỏ túi riêng. Thử hỏi ai không hận hắn?
Yến An còn muốn dọn dẹp tập tục, thanh trừ lũ đình thần gian dối, khuyên Trịnh Kiều tránh xa tiểu nhân nịnh thần, thân cận với trung thần lương thiện.
Nhìn Yến An gần như bị cô lập, Trịnh Kiều cảm thấy nực cười —— sư huynh của hắn được ân sư dạy dỗ đúng là quá ngây thơ, không hiểu được lòng người tham lam cùng hiểm độc. Dùng người không quan tâm phẩm chất, không quan tâm năng lực, chỉ cần xem người đó có thể mang lại lợi ích gì cho Trịnh Kiều hắn thôi.
Cứ tiếp tục như vậy, khiến đám đình thần này phật ý, Trịnh Kiều không hề bất ngờ nếu một ngày mình nhận được tin dữ của sư huynh này, tỷ như nửa đêm chết đuối ở giếng, trượt chân ngã xuống nước, bị kẻ trộm xông vào phòng giết hại... Tóm lại, chết vì "tai nạn bất ngờ"!
Trịnh Kiều thấy tranh cãi đã gần xong thì lên tiếng cắt ngang, chuyển chủ đề sang việc đánh lui liên minh quân phản loạn ở Tứ Bảo quận —— quốc tỉ xuất hiện, hắn luôn phái người theo dõi chiến cuộc bên đó. Nói thật, quân của Trệ vương vẫn còn hơi vượt quá dự kiến của hắn.
Đặc biệt là viên mãnh tướng Công Tây Cừu kia.
Dù là Trịnh Kiều cũng có chút kiêng kị, nhưng cũng chỉ là kiêng kị, chỉ cần Trệ vương không đoạt được quốc tỉ thì hắn không có gì phải sợ hãi.
Vậy nên—— viên quốc tỉ đột ngột xuất hiện kia đã rơi vào tay ai?, đang được giấu kín ở đâu?
Để yên tâm, hắn quyết định đi xem thử cái gọi là đám ô hợp liên minh kia một chuyến. Nếu những kẻ này có khả năng uy hiếp đến hắn, hắn sẽ tiện tay tiêu diệt luôn! Dẫn đầu là Ngô Hiền, sau đó đến Cốc Nhân.
Về sau, Trịnh Kiều không còn tâm trí để ý.
Quét một vòng, cũng không phát hiện ra khí tức đáng nghi nào từ bọn họ, Trịnh Kiều thấy có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ tinh thần.
Theo quân công mà định thưởng.
Ngô Hiền lập công đầu, Cốc Nhân thứ hai, những người khác thứ ba, tuy không có được như kỳ vọng của mọi người là "xẻ đất phong vương", nhưng ai nấy đều thăng quan tiến tước, ban thưởng phong phú, cũng coi như không đi chuyến này uổng phí. Có người cảm thấy khó hiểu, chuyện dễ nói chuyện như vậy, đây là Trịnh Kiều sao?
Lúc này, Cốc Nhân bước ra tiến cử người hiền Thẩm Đường đảm nhận Hà Doãn quận trưởng —— tuy nói là quận, nhưng do Tây Bắc Đại Lục các tiểu quốc san sát nhau, mỗi quốc gia cắt xẻ ra, diện tích tổng thể cũng không lớn.
Chỉ là danh xưng phân mảnh ra, nghe tên thì rất đáng sợ.
Hà Doãn thực ra là một địa phương nhỏ bé.
Ngoài Cốc Nhân ra, còn có vài người khác cũng đứng ra tiến cử. Chỉ riêng Ngô Hiền không hề nhúc nhích, không chỉ vậy, hắn còn trợn mắt há mồm, vẻ mặt khiếp sợ như vừa bị người đâm lén, trong lòng tràn đầy "lời chào thân thiết" dành cho Cốc Nhân, hoàn toàn không hiểu hắn muốn làm gì!
Hà Doãn là do mình miễn phí "cho thuê" cho Thẩm Đường.
Cốc Nhân lại tiến cử Thẩm Đường làm Hà Doãn quận trưởng?
Vậy thì mình cho thuê cái rắm!
Trịnh Kiều lại đang ở trên cao, hắn chỉ còn biết kìm nén, nghẹn đến nỗi mặt mũi khó coi.
Trịnh Kiều hơi nhíu mày: "Thẩm Đường? Người này không đến?"
Liên quan đến Thẩm Đường, thông tin trước kia thám tử đã báo về.
Nghe nói người này có thể cùng mười lăm tay sai thấp bé của Công Tây Cừu chiến vài trăm hiệp, lại là một kẻ lòng tốt rẻ tiền, đến độ nghèo xác xơ, phải cưu mang hơn 1,800 người Lưu Dân. Còn mượn thêm một ngàn người của Ngô Hiền, chậm rì rì hướng Hà Doãn đi.
Trịnh Kiều nhận được tin tức, cho rằng tình báo sai lệch.
Thẩm Đường sao có thể cùng mười lăm tên tay sai đó đánh cho có đi có lại? Sau này mới biết Công Tây Cừu và Thẩm Đường có mối quan hệ cá nhân, lại thường xuyên giao đấu trên chiến trường, chắc là đánh diễn cho vui. Thêm nữa dòng họ của Công Tây Cừu, cũng hoàn toàn có khả năng đào hố Trệ vương.
Trịnh Kiều đã hiểu ra.
Thẩm Đường là có năng lực, nhưng không đến mức đáng sợ như lời đồn bên ngoài, lại thêm bản tính tốt bụng, cùng với hơn 1,800 người già trẻ con đi theo cản trở, Trịnh Kiều cũng không sinh ra bao nhiêu cảnh giác. Bất quá—— điều gì nên hỏi thì vẫn cứ phải hỏi cho rõ ràng.
Câu trả lời của Cốc Nhân cũng không khác những gì hắn suy đoán —— lý do Thẩm Đường không đến đơn thuần là vì đang dẫn theo hơn 1,800 người dân không dễ đi, đám người đó đi không kịp bước chân của đại quân, lại muốn chạy cho kịp năm tới cày cấy vụ xuân, nên nghĩ đi thẳng đến Hà Doãn trước.
Trịnh Kiều liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Ngô Hiền.
Đồng ý!
Liên minh quân dù là một đám ô hợp trong mắt hắn, nhưng sâu kiến nhiều thì cắn cũng đau, chi bằng để bọn chúng sinh ra bất hòa, ly gián nhau. Chỉ cần nhìn vẻ mặt mất kiểm soát của Ngô Hiền cũng đủ biết chuyện này hắn không hề hay biết.
Ha ha—— Trịnh Kiều khen ngợi vài câu, rồi sai người dọn tiệc.
Yến An lại đặc biệt để ý việc Thẩm Đường vắng mặt.
"Kẻ này e là một họa lớn."
Trịnh Kiều cười nhạo: "Họa lớn? Chỉ vì hắn không đến?"
Yến An cau mày nói: "Nếu là tình huống khác thì đến hay không cũng không sao, nhưng Hiếu Thành có quốc tỉ xuất hiện rồi lại mất hút, lại lấy cớ không đến, vậy thì quá đáng ngờ. Người này cưu mang hơn một ngàn tám trăm người già trẻ con, là nhân từ, hay còn có ý đồ khác?"
Cũng có thể là vì lấy đám Lưu Dân này làm bình phong che mắt.
Trên khuôn mặt tuấn tú âm nhu của Trịnh Kiều thoáng hiện lên vẻ trào phúng: "Sư huynh, ngươi nghĩ cái tên nhóc mười hai tuổi lấy được quốc tỉ sao?"
Yến An nói: "Không phải không có khả năng."
Trịnh Kiều bật cười.
Hắn cười Yến An không hiểu về quốc tỉ.
Yến An lại lo Trịnh Kiều tự phụ.
Dù sao, danh phận của Thẩm Đường đã định ra.
Ngoại trừ Minh chủ Ngô Hiền, không ai bị thiệt!
Bốp bốp bốp bốp, Ngô Hiền đập bàn rung trời, gạt bỏ bao năm tu dưỡng, trong miệng gầm thét phun lửa: "Hạt Thóc Nghĩa, thật đáng hận! Hắn nhớ ân tình của hắn, sao lại cắt đường ta?"
Tần Lễ nghe được tin này lại không cảm thấy bất ngờ, thậm chí cảm thấy vốn dĩ là như vậy—— dưới trướng Thẩm Đường còn có cái "Ác mưu" cầu Nguyên Lương kia mà, đâm lưng gì chứ, cái gã này am hiểu nhất!
Hắn nói: "Cũng chưa chắc là Hạt Thóc Nghĩa ở sau lưng cản trở."
Ngô Hiền giận dữ nói: "Không phải hắn thì còn ai vào đây?"
Tần Lễ: "Cầu Nguyên Lương."
Chắc chắn là cầu Nguyên Lương bày mưu tính kế!
Vừa nói là "cho thuê" Hà Doãn, từ Ngô Hiền lừa nhân thủ sang, vừa lại cùng Cốc Nhân thông đồng, để Cốc Nhân tiến cử Thẩm Đường làm Hà Doãn quận trưởng. Đến lúc Ngô Hiền truy vấn thì bên Thẩm Đường có thể lấp liếm chối bay chối biến, không nhận!
Ngô Hiền chỉ còn nước ngậm bồ hòn mà thôi.
Bởi vì là Cốc Nhân tiến cử hiền tài, Thẩm Đường "không biết", "thời hạn mướn" đến cũng đừng mong Thẩm Đường sẽ dọn đi.
Ngô Hiền cẩn thận phân rõ, liên tục khoát tay nói: "Không không không, đây nhất định là Cốc Nhân làm chuyện tốt!"
Hắn tin tưởng nhân phẩm của Thẩm lang chủ!
Tần Lễ: "..."
Chủ công nhà mình không hiểu cầu Nguyên Lương!
Mấy ngày sau, trong địa phận Hà Doãn, một trại thổ phỉ nào đó.
Kiếm quang vung lên, đầu người bị xông ra máu chảy lên cao, rồi ùng ục lăn xuống đất, người chết hai mắt trợn ngược, đúng là chết không nhắm mắt. Thiếu niên trở tay lại đem thanh trường kiếm còn vấy máu tươi cắm vào ngực mấy người khác, theo thi thể ngã xuống đất, trong trại hoàn toàn yên tĩnh.
"Còn có ai không phục?"
"Giết tiểu nương bì này báo thù cho Đại Đương Gia!"
Một gã mặt đầy vết đao, thân hình tráng kiện xách đao xông lên.
Còn chưa đến gần đã bị thiếu niên chém đứt hai tay.
Thân thể tráng hán theo quán tính lao về phía trước, chuẩn xác đụng vào mũi kiếm của thiếu niên. Chuôi kiếm này chém sắt như chém bùn, cắt cổ tráng hán càng thuận lợi, không gặp chút cản trở nào. Thiếu niên đạp lên vũng máu còn ấm, cười nhạo: "Vậy còn có ai không phục?"
Một đám thổ phỉ thấy thế đều run rẩy.
Càng có người khẩn trương nuốt nước miếng thật lớn.
Từ giữa sườn núi lên đến trại thổ phỉ, một đường thi thể, một đường máu, thiếu niên tướng mạo diễm lệ này một đường giết đi lên, một đám huynh đệ nhào tới, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, đã đầu người rơi xuống đất. Một mạch giết đến chính sảnh trại thổ phỉ, chém chết đầu sỏ thổ phỉ.
"Ta cho các ngươi hiện tại nói với ta Không phục, ta cho các ngươi một kiểu chết thống khoái, nếu đã quy thuận cho ta còn nói Không phục, kết cục liền sống không bằng chết!" Thiếu niên khẽ hếch cằm. Dáng người dù không cao, ánh mắt lại mang theo vẻ cao ngạo.
"Ồ? Không ai rồi? Vậy cũng tốt!"
Lúc này, trong đám thổ phỉ cường đạo có một gương mặt lạ, bỗng nhiên vung tay hô to: "Đại Đương Gia!"
"Đại Đương Gia!"
"Đại Đương Gia!"
Những người khác ngơ ngác chần chờ mấy hơi.
Cũng đi theo vung tay hô lớn "Đại Đương Gia"!
Âm thanh từ lúc đầu còn nhỏ lẻ, đến cuối cùng đã nối thành một mảnh, đinh tai nhức óc, vang vọng toàn bộ trại thổ phỉ.
(σ)σ: *☆ Đi ngủ trước đây, không thức đêm nữa.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận