Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 623: Bình Tứ Bảo quận (length: 8610)

Tuân Trinh đối với con trai mình vẫn còn giữ quan niệm của năm xưa.
Tuân Định nhìn lão phụ thân của mình cũng y như vậy.
Phụ thân hắn đối với hắn rất tốt, tốt đến mức nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Tóm lại, từ khi hắn có ký ức đến nay, phụ thân chưa từng nặng lời với hắn, như thể hắn là một con búp bê sứ mỏng manh, chỉ cần một chút sơ sẩy là có thể vỡ tan tành. Cho dù hai cha con ở vào giai đoạn căng thẳng nhất, Tuân Trinh cũng chưa từng ra tay đánh hắn!
Tuân Định cho rằng phụ thân vẫn là người cha như xưa, còn mình vẫn là con búp bê sứ trong mắt cha, búp bê sứ đương nhiên sẽ không bị đánh thật. Nào ngờ, lão phụ thân không chỉ rút kiếm chỉ vào mình mà còn phát động ngôn linh 【 Ếch ngồi đáy giếng 】.
Cùng một ngôn linh nhưng hiệu quả ở trong tay mỗi người lại khác nhau, còn Tuân Định là con trai, từ nhỏ đã có thể thoải mái vui chơi trong thư phòng của Tuân Trinh. Những tàng thư gì trong thư phòng người sau, nghiên cứu loại ngôn linh nào, khai thác công dụng của ngôn linh đó... Hắn không dám nói tường tận như lòng bàn tay, nhưng cũng biết đến bảy tám phần, còn phong cách tác chiến quen thuộc của lão phụ thân thì càng thuộc nằm lòng… Trong đó có cả 【 Ếch ngồi đáy giếng 】.
【 Ếch ngồi đáy giếng, không thấy Thái Sơn 】.
Đạo ngôn linh này chuyên công kích tinh thần.
Người trúng chiêu sẽ lâm vào một ảo cảnh.
Nhìn thì là núi non hiểm trở, trùng điệp điệp chướng, kỳ thực là một Mê Cung khổng lồ, rơi vào đây liền sẽ lẫn lộn thời gian. Tức là, người trúng chiêu cho rằng mình đã chờ đợi trong ảo cảnh ba năm tháng, nhưng thực tế ở bên ngoài chỉ là một cái chớp mắt. Nếu muốn phá giải ngôn linh, hoặc là nội lực phải thâm hậu hơn Tuân Trinh, hoặc là tìm được “Chiếc Lá” kia để lộ ra thì mới có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Ngôn linh này nhìn như bình thường, thực tế lại không đơn giản.
Thứ nhất, người có tâm trí không vững sẽ bị tước đoạt một hoặc vài giác quan trong “xem, nghe, ngửi, nếm, sờ”, rồi lâm vào cô độc cùng cực dưới sự dẫn dắt của ảo giác. Không ai nói chuyện, không ai lắng nghe, không ai cứu giúp... ; thứ hai, nó sẽ tạo một gánh nặng cực lớn lên tinh thần người trúng chiêu. Thời gian ở trong ảo giác càng lâu, gánh nặng tinh thần tích lũy càng lớn, và sau khi thoát ra, những gánh nặng đó sẽ phản hồi lên cơ thể một lần duy nhất.
Thật sự là không chết cũng phế.
Bây giờ, mục tiêu của ngôn linh này lại chính là mình.
Tâm trạng Tuân Định giống như bị bảy tám tên Công Tây Cừu vây đánh hội đồng, thậm chí còn tuôn ra một chút đau buồn và phẫn nộ ít có.
“A cha ——” 【 Ếch ngồi đáy giếng 】 đã được phát động thành công, văn khí cuồn cuộn hóa thành Vân Hải Sơn Lam, im hơi lặng tiếng tràn ra, trong nháy mắt đã bao phủ một phần tư tường thành, che đi cả tiếng la giết của binh lính lẫn tiếng gọi "A cha" của Tuân Định.
Mở mắt ra lần nữa —— Quả nhiên không còn ở chỗ cũ.
Tuân Định ấm ức vô cùng, hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm tĩnh, lại đưa tay sờ soạng trước mắt, lộ ra một chiếc lá vô hình. Hình ảnh trước mắt tan biến, mùi máu tươi trong không khí tranh nhau chui vào khoang mũi hắn.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy binh lính phòng thủ nằm la liệt trong phạm vi Vân Hải Sơn Lam, kẻ thì hai má hóp vào như khô lâu, kẻ thì bị quân tốt nhân cơ hội chặt đầu, đâm tim, còn kẻ cầm đầu mọi chuyện này - lão phụ thân không nên nết của hắn thì đang đứng lặng lẽ, hai tay bỏ vào ống tay áo mà nhìn hắn. Ánh mắt kia lạnh lùng, bình tĩnh đến mức hắn chưa từng thấy trong hai mươi năm qua...
Tuân Định: "..."
Tuân Trinh có vẻ không hài lòng: "Ngươi ở chiến trường mà có chút năng lực nhỏ nhoi thế thôi sao? Tùy tiện để Văn Sĩ địch quân ra tay, là tự phụ hay là ngu xuẩn?"
Tuân Định: "..."
Nhếch cằm lên, ông ra lệnh cho con trai: "Ngươi động thủ đi!"
"A cha, ta sẽ không trở về - cũng không thể nào trở về nữa!" Được chứng kiến sự rộng lớn của đất trời thì Đại Bàng sẽ không thể nào thỏa mãn với cái cảng mà cha mẹ đã mang đến. Hắn còn muốn vỗ cánh lên trời cao, hắn còn muốn xông pha khắp thiên hạ, Tuân Định thấy vậy mà cho là đoán được tâm tư và quyết tâm của lão phụ thân. Nên quyết chí giơ tay hóa ra vũ khí, nhã nhặn lịch thiệp nhưng trên mặt lại đau khổ nói: "...Xin a cha cẩn trọng!"
Tuân Trinh: "? ? ?"
Hắn phát hiện mình đã thay đổi rất nhiều, đến mức mà bản thân không còn hiểu được những gì vừa mới hiện ra trong suy nghĩ của đối phương nữa...
Nhưng điều đó không còn quan trọng.
Tiếng binh đao trên cổng thành cũng không kéo dài lâu nữa.
Chiến trường chính thức đã chuyển vào trong thành.
Chủ tướng Thu Thừa của bọn chúng thấy tình hình không ổn đã rút lui, đám tàn binh còn lại thì làm gì còn ý chí chiến đấu? Dù có chút chống cự cũng vô ích. Phần lớn chỉ lo chạy tứ tán, binh lực của Thẩm Đường thì thừa thắng xốc tới từ ngoại thành một đường tiến lên đến nội thành. Trước khi trời sáng đã chiếm được toàn bộ lãnh địa chủ yếu của huyện Sầm Sơn. Cờ trên tường thành cũng đã đổi từ [Thu] sang [Thẩm] của Thẩm Đường.
Trời đã tờ mờ sáng.
Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm ban mai chiếu xuống mặt đất.
Đám dân thường trong thành đã run rẩy cả đêm vì sợ hãi, khi nghe bên ngoài im ắng thì họ nhẫn nhịn mãi không được liền thò đầu ra. Không phải là gan họ lớn mà vì sau lưng còn cả một nhà già trẻ phải nuôi sống. Bọn họ làm công một ngày mới có tiền trang trải cho một ngày, đảm bảo cả nhà không bị chết đói. Mất một ngày làm việc, cơ hội sống sót qua cái mùa đông giá rét này sẽ càng ít đi...
Càng gần vị trí cổng thành thì nhà cửa lại càng hư hại nghiêm trọng hơn, khắp nơi đều là phế tích. Vốn là khu phố bùn lầy nay lại càng thêm lỗ chỗ những hố lớn nhỏ. May mắn là mới khai chiến, nghe thấy tiếng động, dân chúng liền vội vàng tránh xa, số người vô tội thương vong không nhiều.
Lúc này, có một đôi vợ chồng lão Hán đẩy xe cút kít đến. Thấy một màn trước mắt thì mắt tròn xoe, vẻ mặt mờ mịt.
Tai bọn họ không tốt, mà lại ở quá xa.
Tiếng động đêm qua tuy lớn nhưng bọn họ lại không nghe thấy.
Trời chưa sáng đã chuẩn bị ra quầy hàng.
Đến khi trời tờ mờ sáng mới đến chỗ cũ.
Kết quả... "Lão nhân gia, hôm nay vẫn còn ra bày sao?"
Đôi vợ chồng lão Hán đang định bỏ đi thì bị một giọng nói thu hút. Ngước lên thì thấy một thanh niên đang ghé trên bức tường đã sụp quá nửa để nói với mình, nhìn trang phục thì có vẻ như là một tên lính. Đối với thứ dân thì “Lính” không phải là thứ gì tốt đẹp, bọn họ hay bắt nạt thứ dân.
Lão Hán nở một nụ cười méo xệch trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình: “Đúng, đúng vậy, không ra bày thì không được...” "Bán cái gì vậy?"
Lão Hán thành thật đáp: “Bán bánh ạ.” Trong lòng lo lắng không thôi, sợ bị cướp mất gánh hàng.
Trước đây chuyện như thế đâu có ít.
"Bao nhiêu tiền một cái?"
Câu hỏi của chàng thanh niên khiến lão Hán không ngờ tới.
Càng làm lão không ngờ hơn nữa là sau khi nghe giá cả, chàng trai lẩm bẩm gì đó “còn được cái rẻ”, rồi quay đầu hô hào. Tức thì, một đám thanh niên từ đâu chui ra, nhao nhao muốn mua bánh của lão.
Vợ chồng lão Hán thì hoang mang nhưng cũng vui mừng, nhất là khi nhận được tiền thật. Cả hai người càng có thêm động lực để làm bánh.
Mọi ngày ra quầy bán đến tận tối mịt mới miễn cưỡng hết hàng.
Hôm nay vừa bày ra đã được đặt mua hết.
Ước chừng bánh đã hết, chỉ còn có thể nướng tại chỗ, đám thanh niên không mua được cũng chẳng có vẻ gì là khó chịu. Vợ chồng lão Hán thì phối hợp nhau ăn ý. Người nướng bánh, đám thanh niên cũng ăn ý không kém, bọn họ lo dọn dẹp khu phố, tìm vật liệu lấp tạm mấy cái hố.
“Các ngươi từ đâu tới vậy?” Lão Hán hỏi.
“Từ Lũng Vũ tới.” “Vậy là xa đấy. Đến từ lúc nào?” “Sau nửa đêm hôm qua.” “Không phải là có lính gác sao? Cửa thành lại bị khóa đấy.” “À, cánh cổng ấy không được chắc lắm.” Lão Hán ngẩng đầu nhìn về phía tường thành.
Mắt ông không được tốt, nhìn vật ở xa chỉ có thể thấy lờ mờ một đám hình dạng. Ông nheo mắt, cứ thấy thành lâu hôm nay có gì đó không giống như bình thường, lúng túng giơ tay chỉ: “Này cậu trai, nhìn chỗ đó có phải thiếu một lỗ hổng lớn không?” Chàng trai nhìn theo, thì đó là chỗ thành lâu chính bị phá hủy hơn phân nửa, chính là chiến trường cuối cùng của trận Công Thành Chiến.
Nghe nói quân sư đang ở đó bắt được một tên võ tướng làm tù binh.
_(:з" ∠)_ Cũng may buổi tối hôm nay không có đột ngột trở nên ấm lên, cổ họng cũng dễ chịu hơn hôm qua một chút. Trừ trên đầu lưỡi còn hơi có mấy nốt mụn thì nhìn chung vẫn đang có tiến triển tốt hơn.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận