Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 120: Bị heo ủi 【 cầu nguyệt phiếu 】 (length: 8345)

Thẩm Đường nghiến răng ken két, hàm răng va vào nhau kêu răng rắc.
Nàng có đủ lý do để nghi ngờ Kỳ Thiện cố ý làm vậy.
Vậy mà hắn lại không hề nhắc nhở nàng! ! !
Nghĩ đến từng cái bánh nướng, từng quả thanh mai, từng hạt đường mạch nha, từng vò từng vò rượu... Mỗi một cái, mỗi một quả, mỗi một hạt, mỗi một vò, hiệu suất Kỳ chậm còn khiến nàng rát cả cổ họng.
Lúc này, nàng cảm thấy mình giống như đang khổ sở vẽ áp phích, y hệt như vẽ hết tấm này đến tấm khác, sắp hoàn thành nhiệm vụ bên A, kết quả có người hỏi tại sao nàng không ra tiệm in sao chép mấy tấm – ôi, hóa ra còn có thể sao chép ư? ? ?
Vậy trước đó nàng cẩn thận bày mưu tính kế để làm gì? ? ?
Chỉ có thể nuốt một ngụm máu nóng và sự tức giận vào bụng.
Bất quá... Thẩm Đường âm thầm ghi một món nợ vào cuốn sổ tay nhỏ!
Nàng không hề cố tình che giấu cảm xúc, Kỳ Thiện đương nhiên dễ dàng nhận thấy hai chữ "Mang thù" viết trên mặt Thẩm Đường, không khỏi bật cười.
Thẩm Đường: "... "
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Cái tên này nhất định là đang xem thường mình.
Nàng càng thêm tức giận, định lôi kéo Địch Nhạc, đồng minh của mình, thì thấy người sau mang vẻ mặt hiếu kỳ pha lẫn khó hiểu, đến khi nàng đưa tay lắc qua lắc lại trước mặt hắn, người sau mới hoàn hồn.
"Tiếu Phương đang nghĩ gì vậy? Sao chuyên tâm thế?"
"Ta đang nghĩ về cái ngôn linh kia."
Lông tơ của Thẩm Đường dựng đứng, cảm xúc trào dâng kháng cự: "Thôi thôi thôi – ta giờ không muốn nghe đến câu ngôn linh đó đâu."
Địch Nhạc: "Ngươi không tò mò sao?"
Thẩm Đường hết sức muốn sống: "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo!"
"Tại hạ lại vô cùng tò mò. Câu ngôn linh kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào mà có thể trong nháy mắt rút hết văn khí trong đan phủ, đến cả Văn Tâm cũng bị ảnh hưởng? Nếu nhớ không nhầm, Thẩm huynh mới đọc bốn chữ 'An đắc nhà cao cửa rộng'. So với cả câu ngôn linh mà nói, bốn chữ này đâu có gì nặng nề. Nếu có thể kích phát thành công thì sẽ ra dáng vẻ gì?"
Thẩm Đường lắc đầu như trống bỏi.
Nàng không tò mò chút nào, tuyệt đối không!
Chỉ bốn chữ chiếm tỷ lệ nhỏ thôi mà đã rút hết văn khí, thì cả câu phát ra, nàng không phải mất toi vài cái mạng ư?
Kỳ Thiện lại có chút suy đoán.
"Tiểu lang quân Địch đây kinh nghiệm phong phú mà cũng không đoán được sao?"
"Ngôn linh muôn hình vạn trạng, mỗi loại khác nhau, ngay cả các danh sĩ am hiểu về ngôn linh cũng không dám chắc mình có thể đoán trúng tác dụng của ngôn linh lạ." Địch Nhạc ngại ngùng cười, nói: "Chỉ dựa vào nghĩa chữ thì có lẽ nó nghiêng về loại ngôn linh trận pháp phòng ngự? Ví như dùng văn khí võ khí tạo thành một phòng tuyến quân sự, chống lại quân địch xâm lược?"
Kỳ Thiện: "... "
Trong tình huống bình thường, phỏng đoán như vậy không có gì sai.
Nhưng mà Thẩm tiểu lang quân này lại khác người.
Không thể suy đoán bằng lẽ thường được.
Ngôn linh bình thường đến tay Thẩm tiểu lang quân cũng biến thành kỳ quái, ví dụ như "Chu Nguyên hô hô, cận đồ như di", ví như "Đói ăn bánh vẽ", ví như "Trông mơ giải khát"... Còn câu "An đắc nhà cao cửa rộng nghìn vạn lần ở giữa, lớn che chở thiên hạ hàn sĩ đều nụ cười" thì sao?
Kỳ Thiện lại thiên về khả năng nhà cao cửa rộng mọc lên sừng sững từ mặt đất!
Nếu như vậy, bị rút sạch văn khí cũng là điều đương nhiên – nghìn vạn lần nhà cao cửa rộng che chở hàn sĩ, hào hùng rộng lớn biết bao! Mà nhà đó nhất định không phải dạng công trình kém chất lượng, mà phải đạt chuẩn kiểm định cao nhất, loại nhà thượng hạng "mưa gió chẳng lay An Như Sơn".
Kỳ Thiện cảm thấy có thể bàn bạc lại với Thẩm Đường – bỏ "Nghìn vạn lần ở giữa" đi, hạ mục tiêu xuống nhỏ chút, "Một căn nhà nhỏ" thì sao?
Có lẽ sẽ có vài phần thành công.
Nghĩ vậy, ba người dắt hai con hắc diện lang gây chú ý, đi đến nơi cần đến trong chuyến này. So với bên ngoài, nơi này có vẻ náo nhiệt hơn hẳn. Người được cắm rơm đang chờ bán càng lúc càng trẻ, tướng mạo càng thêm xinh đẹp đoan chính.
Bên tai nghe tiếng các lái buôn la hét cò kè mặc cả, Thẩm Đường chỉ cảm thấy khung cảnh này hết sức hoang đường buồn cười, nhưng nàng lại là một phần trong đó. Khi đang ngơ ngác, Kỳ Thiện đã trò chuyện với một tiểu thương một hồi. Hắn muốn mua đều là trai tráng thanh niên, càng trẻ càng tốt.
Tuổi tốt nhất là trong khoảng mười lăm đến hai mươi.
Tiểu thương nghe vậy sáng mắt.
Phải biết rằng ở tuổi này nam giới đáng tiền nhất, vừa trẻ vừa khỏe, mua về là có thể sai khiến, giá trị chỉ sau các cô gái "thì mai" diễm lệ. Kỳ Thiện lại còn muốn mua số lượng lớn, nếu bàn bạc thành công, lần này mang hàng ra coi như sẽ bán hết.
Nam giới ở độ tuổi này rất đáng tiền, nhưng cũng ăn rất khỏe.
Nuôi thêm vài ngày lại thêm gánh nặng chi phí "ăn uống".
Hắn định nhẫn tâm cắt xén chút, nhưng nếu đói quá thì người gầy đi, đến lúc đó bán cũng chẳng ai mua.
Việc Kỳ Thiện đến hỏi mua như là giải quyết cấp bách vậy.
Lại thấy ba người ăn mặc không tầm thường, nụ cười trên mặt tiểu thương càng tươi rói, nhiệt tình mời khách quý qua một bên.
Địch Nhạc thì biết hưởng thụ, dùng con heo đen to của mình làm bàn nhỏ. Cứ ngồi trên lưng heo chậm rãi đi tới đi lui. Thẩm Đường thì rảnh rỗi đến phát chán, thêm nữa văn khí chưa hồi phục, nhìn cả người uể oải chẳng có chút sức lực, cứ dựa vào trụ ngáp liên tục.
Nàng nào hay biết, trong bóng tối có đôi mắt không thiện ý đang chờ thời cơ ra tay – chính là con hắc diện lang đeo yên ngựa, cổ thắt dây cương, trên lưng để hầu bao!
Thẩm Đường lại ngáp một cái, sự mệt mỏi lại kéo đến.
Địch Nhạc vừa chơi với con heo vừa cười nói: "Thẩm huynh à, đây là cái thứ hai mươi mốt cái ngáp rồi đó, có vẻ ngươi mệt mỏi lắm, hay là tìm chỗ nghỉ ngơi chút đi?"
Thẩm Đường miễn cưỡng gắng gượng tinh thần: "Dù ta có ngáp vài cái thì ngươi cũng quá buồn chán đấy."
Địch Nhạc đáp: "Vì có việc gì để làm đâu mà..."
Hắn muốn gợi ý Thẩm Đường có nên uống chút rượu cho tỉnh táo hay không, nhưng nghĩ đến Kỳ Thiện tiên sinh đang ở gần đó, nếu bị bắt tại trận coi như xong, đành dẹp ý định này. Khi cơn buồn ngủ ập đến, tinh thần vừa mới cố gượng lên của Thẩm Đường lại hoàn toàn tan biến.
Nàng tựa vào cột lim dim ngủ một lát.
Còn con hắc diện lang, cũng đang chờ đợi thời cơ.
Bỗng nhiên – Nó đột ngột vùng dậy dùng mũi ủi vào bắp chân Thẩm Đường!
Thẩm Đường: "???"
Lực đột ngột khiến nàng mất thăng bằng, ngã bệt xuống đất, cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ. Vừa mở mắt đã thấy con heo đen to một cú quay người vô cùng đẹp mắt – hóa ra nó ủi nàng, còn cho nàng một cái mông heo tròn trĩnh nhu thuận đáng yêu.
Hắc diện lang chớp lấy cơ hội, bốn chân phóng vọt đi.
Chuẩn bị lấy thân hình cứng chắc xông lên phía trước!
Gặp thần cản thần, gặp phật đá phật!
Đám dân chúng trên đường bị dọa đến mất hồn, vội vàng tránh sang hai bên, sợ bị con heo đen lớn tông bay – bọn họ rất thèm thịt con heo đen to này, nhưng nếu con heo này không bị trói buộc, khi nó lao đến thì sát thương có thể chết người!
Địch Nhạc đang vui đùa với con heo cũng giật nảy mình.
Hắn vừa chuẩn bị ngưng tụ cung tên bắn chết con heo này để tránh nó làm bị thương người. Đột nhiên ánh mắt hắn sững lại, phát hiện một người đột ngột chắn trước đường con heo đang chạy, không hề né tránh, mang một vẻ quyết liệt sẵn sàng nghênh chiến với con heo.
Đó là một nam nhân đen tráng cao lớn vạm vỡ, mái tóc dài bù xù buộc tùy tiện bằng rơm, nhìn thân cao cũng gần bằng Cộng Thúc Võ, vai còn rộng hơn, hai tay cơ bắp căng tràn, cơ ngực nâng lên làm vạt áo rộng cũng không che kín hết.
Hắn đứng chắn trước con heo, vạt áo nhét trong thắt lưng, hai chân vững chắc trên mặt đất, trọng tâm hơi hạ thấp, lộ ra cặp bắp chân thô căng tràn cơ bắp ở bên ngoài chiếc quần cộc đã cũ, tư thế chuẩn bị ra chiêu!
Tất cả diễn ra trong khoảnh khắc chớp nhoáng.
Con heo đen lao tới với thế không gì cản nổi!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận