Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 346.1: Tây Bắc loạn cục (length: 9180)

Bóng đêm mờ ảo.
Ánh trăng còn sót lại chút màn trời hạ mỏng manh.
Nửa dặm bên ngoài thôn trấn, hàng rào gỗ chặn thành một tuyến phòng thủ, cứ năm bước lại có hai tên quân lính canh gác. Tất cả có ba lớp phòng tuyến như vậy, ngăn chặn người từ khu dịch bệnh ra vào.
Mỗi khi đêm xuống, đám quân lính càng thêm căng thẳng tinh thần.
Khu dịch bệnh chìm trong bóng ma tử vong, tràn ngập tuyệt vọng và tĩnh mịch, đừng nói đến dân thường, nô lệ, ngay cả quân lính và y sư được điều đến đây cũng không chịu nổi áp lực này.
Không ít người vì cầu sinh, nghĩ thừa lúc đêm tối chạy trốn – thoát khỏi nơi đây may ra còn chút hi vọng sống, nhưng ở lại thì sớm muộn gì cũng sẽ nhiễm bệnh! Một khi mắc phải, không đến mấy ngày sẽ mê man bất tỉnh, sau đó tứ chi run rẩy, da dẻ tím xanh.
Có người bệnh chỉ trong vòng bảy tám ngày, từ một người mập mạp trở thành một xác khô gầy trơ xương, toàn thân xanh đen, thâm tím, trông như bị lệ quỷ nào đó hút cạn tinh khí máu. Khi chết, vẻ mặt hung tợn, mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc.
Lại có người bệnh sau khi phát bệnh thì nôn ra máu, hai má gầy gò hóp lại, nhưng cơ thể thì phình to nhanh chóng như thổi, da căng ra sắp trong suốt. Chỉ cần có ngoại lực tác động, da thịt căng cứng kia sẽ vỡ toạc, máu thịt bắn tung lên tận xà nhà.
Có y sư đứng gần đó, bị dính phải.
Nội tạng tanh tưởi đổ lên mặt hắn.
Ngày hôm sau, y sư kia cũng xuất hiện triệu chứng bệnh, không lâu sau liền chết, xác được đưa ra khoảng đất trống bên ngoài đặt.
Khu dịch bệnh thiếu nhân lực, lúc đầu còn có quân lính giúp khiêng xác, chôn cất, nhưng hai ngày gần đây thì thực sự bận không xuể.
"Dừng lại!" Quân lính gác phát hiện có động, tay cầm Trường Cung, nghiêm giọng cảnh cáo, "Trở về!"
Người đến không thèm để ý.
Hắn lại cảnh cáo lần nữa.
"Lặp lại lần cuối – trở về!"
Một mũi tên cắm xuống đường chạy trốn của người kia.
Vừa vặn sượt qua đầu mũi chân đối phương.
Lúc này, người kia cuối cùng cũng có phản ứng.
Giọng nói suy sụp van xin: "Van cầu các vị binh gia thả ta ra ngoài! Ta không bệnh mà! Ta không có nhiễm bệnh mà! Các ngươi xem, ta có triệu chứng gì đâu! Cứ ở lại đây ta sẽ chết mất! Thả người đi mà! Các ngươi xem mạng người như cỏ rác!"
Hai tên quân lính gác không hề lay động.
Người cầm cung chuẩn bị dùng sức kéo căng dây cung.
Nếu người này vẫn cố chấp, mũi tên tiếp theo sẽ nhắm vào đầu hoặc tim đối phương, một mũi tên sẽ đoạt mạng!
Một khắc đồng hồ sau.
Có người chuyên đến kéo thi thể còn chưa lạnh hẳn đặt lên xe gỗ, phía trên đã chất chồng ba bốn cỗ thi thể lớn nhỏ khác nhau, vết thương chí mạng đều ở đầu, ngực. Bánh xe xóc nảy, máu tươi theo các kẽ ván nhỏ giọt, thành một vệt dài.
Cảnh tượng tương tự, mỗi đêm đều xảy ra vài lần.
Vẻ mặt quân lính từ không đành lòng lúc ban đầu đã trở nên thờ ơ, ánh mắt chết lặng, hành động máy móc, lặp đi lặp lại quá trình giương cung bắn tên.
Như thể mũi tên này bắn ra, không phải là một người sống sờ sờ, mà là một hai con súc vật không quan trọng gì.
Bọn họ cũng không muốn giết hại dân thường tay không tấc sắt.
Nhưng chỉ nhìn uy lực của dịch bệnh này, liền biết dịch bệnh không thể ngăn được trong phòng tuyến, một khi lan rộng ra ngoài, cả Nam Đô sẽ chìm trong tai ương. Đến lúc đó người chết không chỉ là ít ỏi thế này, mà lên đến hàng vạn, thậm chí – còn nhiều hơn!
Kết cục như vậy, ai cũng gánh không nổi.
Quân lính lại canh gác mấy canh giờ.
Ánh bình minh dần hiện.
Quân lính đang nghĩ khi nào thì đến phiên đổi ca.
"Tiếng gì vậy?"
Tinh thần và thể xác căng thẳng cả đêm, ngũ quan phản ứng trì trệ, dường như nghe thấy tiếng vó ngựa? Hắn không chắc lắm, cho đến khi một quân lính gác khác cũng nói: "Hình như có tiếng động!" Vừa dứt lời, bóng người cưỡi ngựa trong tầm mắt dần rõ ràng.
"Dừng lại!"
Một tên quân lính khác giơ cao ngọn thương.
Mũi thương nhắm về phía người đến, các quân lính gác gần đó lúc này cũng nghe thấy tiếng động, sẵn sàng ứng cứu.
Người đến nói: "Cho qua!"
Quân lính làm lơ hắn.
"Quận trưởng đã lệnh, không ai được ra vào nơi này!"
"Hỗn trướng, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?"
Người cưỡi ngựa nóng lòng như lửa đốt.
Quân lính chẳng thèm quan tâm đến kiểu nói đó của hắn.
Dù hắn cũng thấy giọng người này quen tai, nhưng quen tai thì không thể làm bằng chứng. Muốn vào nhất định phải có lệnh do quận trưởng tự tay viết hoặc có đóng dấu triện, bọn họ chỉ nhận cái này.
Ngoài ra, Thiên Vương lão tử tới cũng không được!
"Không được vào là không được vào!"
"Còn dám tới gần, đừng trách bọn ta vô tình!"
Trong bóng tối đã có hơn mười mũi tên đang nhắm vào người này.
Người đến thấy thế khó xử.
Chỉ là hắn đến quá gấp, căn bản không chuẩn bị giấy thông hành. Lúc đang do dự có nên lộ ra võ gan Hổ Phù để lộ thân phận, hay là dùng vũ lực xông vào thì một tiếng quát quen thuộc lọt vào tai: "Dừng tay! Tất cả dừng tay!"
Những quân lính cảnh giác đồng thời dừng tay.
Người đến vui mừng hô lên: "Mười hai đệ!"
Giọng chủ nhân đến trước người cưỡi ngựa.
"Cửu Ca?"
Người bị gọi "Mười hai đệ" Triều Liêm suýt không dám tin vào mắt mình, sao Cửu Ca nhà mình ra nông nỗi này rồi?
Hai người này đều là anh em kết nghĩa của Cốc Nhân.
Một người thứ 9, một người thứ 12.
Người thứ 9 này thân hình xấu xí, vẻ mặt nham hiểm gian trá không giống người tốt. Râu ria xồm xoàm không biết bao lâu chưa tỉa tót gần như che khuất cả khuôn mặt. Mái tóc dài rối bời vì gió lớn, trên người chỉ còn lại bộ áo lót.
"Cửu Ca, ngươi làm sao vậy? ?" Thấy Cửu Ca bộ dạng như bị cướp bóc, Triều Liêm ngạc nhiên, nhất thời không nói nên lời.
"Đại ca có ở đó không?"
Triều Liêm đáp: "Có!"
Văn Tâm văn sĩ có Hữu Văn khí hộ thể.
Ở trong khu dịch bệnh cũng không quá nguy hiểm.
Khu dịch bệnh lại thiếu nhân lực, Cốc Nhân chỉ có thể đến hỗ trợ, cũng để trấn giữ, tránh gây ra chuyện xấu.
"Mau! Mau dẫn ta đi gặp Đại ca!"
Triều Liêm phất tay ra hiệu quân lính mở cổng.
Những quân lính này đều là thủ hạ do hắn quản lý, đương nhiên sẽ nghe quân lệnh. Hai huynh đệ không nói nhiều, phóng ngựa, một đường cố sức chạy thẳng tới mục đích – nơi điều trị tạm thời cách khu dịch bệnh chỉ một bức tường thấp.
Khác với sự tĩnh mịch của khu dịch bệnh như địa ngục trần gian, nơi điều trị tạm thời ồn ào hơn, chỉ có điều thần thái mọi người ai cũng vội vã.
Hai huynh đệ còn chưa đến gần đã nghe thấy trong phòng tiếng tranh cãi nảy lửa, nghe giọng, toàn là người quen.
Một người kích động: "Khống chế? Khống chế? Liên tục hơn nửa tháng rồi toàn là mấy lời đó, ngày nào khống chế được rồi? Đại trượng phu cần quyết đoán thì phải quyết đoán! Chỉ có rút khỏi việc phong tỏa toàn bộ hai vùng, mới có thể bảo vệ sự an toàn cho vùng nam. Lục Ca à, ngươi có biết mấy ngày nay có bao nhiêu người nổi loạn chạy trốn không? Chúng ta đề phòng được nhất thời, còn có thể trông chừng được cả đời sao? Chỉ cần một người chạy ra, vùng nam sẽ xong!"
Áp lực tâm lý mà dịch bệnh mang lại đâu chỉ có các y sư, dân thường không gánh được? Bọn họ những người này cũng không chịu nổi.
Những chuyện này đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là – dịch bệnh hung tàn như thế nếu lây lan sẽ ảnh hưởng đến nhiều dân thường vô tội hơn. Sao Lục Ca nhà mình vẫn không chịu từ bỏ, còn đang phí công vô ích.
Theo hắn nghĩ, nên từ bỏ thì nên từ bỏ thôi!
"Đúng đó, Đại ca, Lục ca, lời lão Tam nói có hơi khó nghe, nhưng cũng vì đại cục mà cân nhắc thôi... Dịch bệnh mới phát sinh bao lâu, hai thôn đã hơn một nửa số người nhiễm bệnh, ngay cả quân lính ta mang tới cũng có hơn ba trăm người nhiễm bệnh..."
Không phải quân lính nào cũng có võ khí hộ thân.
Đại bộ phận đều là người bình thường, chỉ có thể cốt khỏe mạnh hơn chút, không thể ngăn dịch bệnh bên ngoài.
Mọi người lần lượt đưa ra ý kiến. Cho dù hiện tại không từ bỏ, không cần đến bảy tám ngày nữa, những người còn lại cũng sẽ chết sạch. Dân địa phương trong khu dịch bệnh đã nhiễm bệnh gần hết rồi, những người bệnh mới phát đều là quân lính hoặc nô lệ bị đưa đến làm lao công.
Kiên trì đã không còn ý nghĩa.
Thậm chí có một người nhẫn tâm, đề nghị giết hết mọi người trong thôn để chôn cất.
Hai người Cốc Nhân sắc mặt tái mét.
Nhưng lại không thể trách cứ những nghĩa đệ này.
Bọn họ biết Cốc Nhân muốn vào khu dịch bệnh, đều là người đầu tiên hưởng ứng hiệu triệu, tự mình mạo hiểm, ngày đêm cực nhọc, không có lúc nào được yên ổn nghỉ ngơi để giúp đỡ vất vả, nhưng sự cố gắng cũng không thể ngăn dịch bệnh điên cuồng lan tràn và tàn phá.
"Đại ca, mau đưa ra quyết định đi!"
Cốc Nhân giọng khàn khàn: "Việc này--"
Còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Triều Liêm dẫn theo lão Cửu đến.
"Đại ca, ta đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận