Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 234: Khang Gia Tứ Lang (length: 8702)

Khang Thì là ai?
Vấn đề này hỏi Thẩm Đường, nàng nhiều nhất nói ra Khang Thì họ gì tên gì, sinh ra bộ dáng thế nào, nhưng mà —— có Kỳ Thiện một kẻ cuồng áo lót, châu ngọc ở phía trước, Thẩm Đường cũng không dám chắc mình nhìn thấy nghe được là Khang Thì chân chính bản mặt.
Ai bảo đây là cái thế giới mà khoa học còn bị đóng đinh trong quan tài?
Bởi vậy, Thẩm Đường dù nhận được ánh mắt thăm dò của Kỳ Thiện bí mật đưa tới, nhưng nàng đáp lại cũng chỉ có thể nhún vai, tỏ vẻ mình cũng lực bất tòng tâm. Kỳ Thiện cùng ánh mắt của nàng giao lưu, đều lọt vào mắt của Khang Thì, người đang đặc biệt chú ý đến bọn họ.
Ngọn lửa giận ban đầu chỉ có ba phần, đã tăng lên tới năm phần.
Thẩm Đường ho khan nói: "Khụ khụ khụ —— cái kia, hóa ra Nguyên Lương cùng Khang tiên sinh là bạn cũ đồng hương à, thật đúng là có duyên phận ha. . . Ha ha. . ." Nàng cố cười ngây ngô để làm dịu bầu không khí ngượng ngùng, nặng nề đang trở nên tệ hơn, cụ thể biểu hiện ở biểu lộ mang theo sát khí đặc biệt của Khang Thì.
Nàng cười một hồi liền không cười được nữa.
Im lặng dùng hành động cho thấy thái độ của mình.
Thẩm Đường cố ý nhích về phía trước một chút, đứng giữa Kỳ Thiện và Khang Thì, định dùng thân thể mình chắn tầm mắt của Khang Thì.
Chỉ là —— Cố Trì yếu ớt liếc nhìn chiều cao của Thẩm Đường, không đành lòng nhắc nhở nàng hành động này hoàn toàn vô ích, bởi vì ánh mắt của Khang Thì có thể dễ dàng vượt qua đỉnh đầu của nàng, không hề trở ngại rơi vào người Kỳ Thiện. Tuy nói vô dụng, nhưng cũng khiến cho Khang Thì thu liễm lại lý trí.
"Rất có duyên phận." Giọng hắn đầy ẩn ý nhưng lại không cho phép cự tuyệt, "Nguyên Lương có thể bằng lòng cùng Khang mỗ đi đến chỗ khác, tâm sự đôi ba câu chứ?"
Kỳ Thiện nói: "Vô cùng vinh hạnh."
Thẩm Đường lo lắng nhìn theo bóng lưng hai người.
Sợ hai tên văn sĩ Văn Tâm này sẽ đánh nhau trực diện.
Nói thật, nàng tuy đã thấy Kỳ Thiện rút kiếm giết người, kiếm thuật không có gì đặc sắc, nhưng cái gã Khang Thì này dám mang kiếm dài nghênh ngang ra đường, nghĩ đến cũng không phải là người lương thiện gì. Thẩm Đường vẫn lo Kỳ Thiện chịu thiệt, không khỏi viết nỗi lo lắng lên mặt.
Cố Trì: "Thẩm lang lo lắng?"
Thẩm Đường nói: "Hơi có chút."
Dù sao cũng là ân nhân, không thể để người nhà bị ức hiếp được.
Cố Trì thái độ khác thường, chủ động nói: "Tại hạ có thể giúp Thẩm lang hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra..."
Thẩm Đường có chút dao động, nhưng vẫn là nhẫn nhịn.
Trong lòng nàng thật ra đã có chút suy đoán.
Khang Thì không thể nào là thuộc hạ tiền nhiệm của Kỳ Thiện, bởi vì hắn còn đặc biệt nhắc đến cụm từ "mốt hài đương thời", điều này cho thấy Khang Thì đã từng gặp "Kỳ Thiện" lúc còn nhỏ. "Kỳ Thiện" lúc nhỏ đích thực là Kỳ Thiện thật, mà không phải cái tên cuồng áo lót bây giờ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Đường không nhịn được toát mồ hôi thay kẻ có ý đồ bất lương kia.
Mà thực tế thì —— bầu không khí giữa Kỳ Thiện và Khang Thì không có căng thẳng, bùng nổ như nàng tưởng tượng, bởi vì Khang Thì vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề, hắn quả quyết nói: "Ngươi không phải Nguyên Lương, rốt cuộc ngươi là ai? Mạo danh thân phận của hắn khắp nơi..."
Khang Thì không nói tiếp.
Những năm này Kỳ Thiện quá phóng túng rồi.
Chỉ cần là chuyện người khác muốn làm, hắn đều không làm.
Kỳ Thiện không trả lời, mà nhìn Khang Thì một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra gì đó, thăm dò hỏi: "Ngươi là Khang Gia Tứ Lang?"
Khang Thì gật đầu: "Ừ."
Kỳ Thiện: "..."
Trên đời này có hai loại người mà hắn không muốn chạm trán, một là những lão nhân cầu toàn nhà cũ, hai là mẫu tộc của Kỳ Thiện thật.
Mẫu tộc của Kỳ Thiện thật họ Khang.
Trước kia hắn cũng từng nghe "Kỳ Thiện thật" nói nhà ngoại có vài người anh em họ, nhưng bởi vì một số nguyên nhân của đời trước đã kết thành thâm cừu.
Hai nhà rất ít qua lại, Kỳ Thiện cũng chỉ nghe "Kỳ Thiện thật" nhắc qua Khang gia có vài người anh em họ, nhưng chưa từng gặp mặt.
Nghĩ đến Khang Thì chính là một trong số đó.
Khang Thì hỏi: "Bây giờ có thể nói thật ngươi là ai chưa?"
Kỳ Thiện phun ra một cái tên mà chính hắn còn xa lạ.
"Ta là... Đàm Khúc, Đàm Nhạc Trưng."
Vì Khang Thì là anh em họ của "Kỳ Thiện", hắn đương nhiên không thể cho gã sắc mặt, còn phải kiên nhẫn thật thà giải thích một chút chuyện đã giấu diếm. Năm đó sau khi hắn thay thế thân phận thì không trở về nữa, những thư từ qua lại cũng đều là bắt chước nét bút của "Kỳ Thiện".
Nét bút không dám nói mười phần tương tự, cũng có chín phần chín.
Bởi vậy, người nhà cầu thị cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghi ngờ… Đến mức, đến nay không ai nghi ngờ "Kỳ Thiện" đã qua đời.
Khang Thì có chút trợn tròn mắt: "Ngươi là Đàm Khúc? Ngươi là Đàm Khúc, vậy Nguyên Lương đi đâu? Vì sao ngươi thay thế thân phận của hắn?"
Ngoài miệng hỏi vậy, trong lòng lại có vài phần dự cảm chẳng lành.
Kỳ Thiện không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Khang Thì hơi dịu mặt xuống.
"Nguyên Lương khi trao đổi thư từ với ta, thường xuyên nhắc đến ngươi. Hắn nói các ngươi là tình cảm như chân tay, chí giao bằng hữu, thế mà sao ngươi lại —— "
Vị biểu đệ của hắn này nhìn như ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng thực chất lại là một con lừa cứng đầu, dù sao cũng là người lúc còn nhỏ đã từng thốt ra lời "Cha làm mất hết danh dự cầu thị, thiện thay người thu hồi lại", còn từ chối sự giúp đỡ của mẫu tộc, có thể thấy được là người vô cùng có chủ kiến.
Bạn bè có thể thật lòng thổ lộ tâm sự thì không nhiều.
Đàm Nhạc Trưng là một trong số đó, thế mà người này lại đứng trước mặt hắn, thay thế thân phận "Kỳ Thiện", thật hoang đường!
"Ta hỏi ngươi, Nguyên Lương người đâu?" Khang Thì lại hỏi.
Nhưng trả lời hắn lại là cái cúi chào sâu của Kỳ Thiện, cùng với một câu "Xin lỗi", Khang Thì đứng đờ người trừng mắt.
Thông minh như hắn sao có thể không đoán ra ý tứ gì?
Bỗng dưng, biểu cảm mất khống chế, trong đầu một mảnh trống rỗng.
"Xin lỗi lại là ý gì?" Nhiều năm giáo dưỡng khiến Khang Thì không xông tới bắt người ép hỏi, tay nắm chặt bên người cũng vô thức siết chặt lại, khi nào lòng bàn tay bị mồ hôi ướt đẫm cũng không biết, "Ngươi nói rõ ra!"
Kỳ Thiện tránh ánh mắt của Khang Thì.
"Ý là —— Nguyên Lương không còn trên đời nữa."
Rầm rầm rầm —— Từng đạo sấm sét liên tiếp nổ tung trong đầu Khang Thì.
Nổ đến choáng váng, loạng choạng lùi lại mấy bước. Kỳ Thiện theo bản năng muốn đưa tay đỡ, nhưng đầu ngón tay lại dừng giữa không trung, mất tự nhiên mà cuộn tròn lại, thấp giọng kể lại chuyện năm đó đã xảy ra từng cái một, bao gồm cả chuyện thi thể "Kỳ Thiện" vẫn còn ở "Sơn Hải thánh địa".
Hắn kể rất lâu, Khang Thì vẫn chưa kịp phản ứng.
"Trò đùa này đúng là quá lớn!"
Hắn không thể ngờ rằng chuyến này "thu hoạch" lại lớn như vậy.
Nào là hư hư thực thực "Chân Long" Thẩm Đường, lại thêm hung tin biểu đệ "Kỳ Thiện" đã không còn trên đời, còn tin tức gì nữa đang chờ hắn đây?
Năm đó hắn nghe đến danh "ác mưu" của Kỳ Thiện, ban đầu cảm thấy là trùng hợp, trùng tên trùng họ và chữ, về sau được chứng thực, hắn lại cho rằng biểu đệ đã bị kích thích hoàn toàn trưởng thành.
Bỏ đi ý nghĩ "quá thuần khiết", tiến đến một thái cực khác.
Chân chính gặp người mới biết, cái Kỳ Thiện này không phải Kỳ Thiện kia.
Biểu đệ ruột của hắn đã chết yểu nhiều năm rồi?
Khang Thì khó mà tiếp nhận.
Hỏi: "Vậy sao ngươi không nói thật?"
Kỳ Thiện nói: "Nhà cũ chỉ còn mấy lão nhân..."
Đây là cách nói uyển chuyển.
Nói thẳng ra một chút, cầu thị đến đời cha chú của "Kỳ Thiện" đã suy tàn đến mức chỉ còn xác không, không có người thân thuộc ruột thịt gì, không cần thiết phải thông báo. Còn ngoại tổ gia mẫu tộc của "Kỳ Thiện"…
Trong trí nhớ của cầu bất thiện, không rõ hai nhà tự mình có qua lại hay không, nhưng bề ngoài thuộc trạng thái "cả đời không qua lại".
Thêm nữa, gia chủ Khang thị cũng đã đổi, quan hệ càng thêm xa cách.
Bởi vậy —— Hắn vẫn giấu diếm.
Khang Thì bị nghẹn họng một chút.
"Ta từng ủy thác người nghe ngóng chuyện nhà Khang…", Kỳ Thiện nói đến đoạn này thì hạ giọng, trong ánh mắt mang theo một chút vi diệu, "...cảm thấy không quá thích hợp để nói thật. Chi bằng cứ giấu diếm, để các ngươi hiểu lầm hắn vẫn còn sống..."
_(:3" ∠)_ hoa cúc nát đầy đất Hôm nay ta chính là cái đống tro tàn, không… Ruộng dưa bị giẫm nát bên trong. Tiểu thuyết phản ánh phiên bản người tra ngoài đời thật, học tập, về sau biết đâu có dùng được nhỉ, phải không?
Hắc hắc.
(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận