Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 760.1: Mặc gia đệ tử (trung) (length: 7820)

Nghe đối phương nói mình có thể kiếm ra tiền, Lâm Phong cũng không can thiệp nhiều, chỉ liên tục nhắc nhở đối phương chú ý: "Ta ở ngay bên cạnh, có gì cần cứ tới tìm ta, nhưng đừng tự ý chạy lung tung, tránh gây ra hiểu lầm không đáng có."
Nữ quân mặt mày tươi rói, vung tay nhỏ.
"Vâng vâng vâng, biết rồi, đa tạ."
Vì Loan Tín theo quân đi đánh trận, Lâm Phong làm Hộ tào duyện quận Lũng Vũ, trước mắt còn phải kiêm luôn các công việc ở công sở hộ tào của quận Tứ Bảo. Cái nghề này vốn nhàn, nay lại phải gánh thêm gấp đôi việc. Ban ngày Lâm Phong phải làm việc ở công sở, tối còn phải thức khuya, giải quyết các công văn từ công sở Hộ tào quận Lũng Vũ gửi đến. Những việc này đều là thư lại bình thường không quyết định được.
Nàng vừa ngồi xuống xem được hai bản, ngoài cửa bỗng có một bóng đen lén lút xuất hiện, cứ đi đi lại lại ngoài cửa, thỉnh thoảng còn rụt cổ rụt vai. Lâm Phong không ngẩng đầu, lên tiếng: "Ngoài kia càng về đêm sương càng nhiều, chắc Bắc nữ quân có chuyện gì?"
Bóng đen ngoài phòng gãi gãi đầu, giọng có chút ngại ngùng: "Mạo muội làm phiền, Lâm nữ quân đã ngủ chưa?"
Lâm Phong nói: "Chưa, vào đi."
Nói xong, cánh cửa lớn một tiếng bị người đẩy từ ngoài vào.
Nữ quân nhìn bàn Lâm Phong toàn những chồng giấy tờ cao ngất, kinh ngạc há hốc miệng, chỉ vào đống giấy: "Chỗ này đều là ngươi phải xem sao? Thật sự... thật là lợi hại!"
Lâm Phong chỉ khép quyển sách lại: "Có việc gì?"
Có lẽ do khí chất Lâm Phong quá đáng sợ, có lẽ vì đống giấy tờ cao ngất kia khiến nàng e dè, nàng co rúm người ngồi xuống bên cạnh bàn, đôi tay chai sạn nắm lấy vạt áo vải thô, lúng túng nói: "Nữ quân, ở đây có bông không?"
Lâm Phong đáp: "Chỗ ta không có."
Nữ quân lộ rõ vẻ thất vọng.
"Nhưng ta có thể nhờ người mang tới." Lâm Phong đưa tay bấm một cái thủ thế, văn khí đầu ngón tay phun trào, hóa thành một chú chim thanh nhỏ nhắn, chú chim đứng trên đầu ngón tay nàng nhún nhảy cánh, qua khe cửa sổ, nhanh như chớp bay ra ngoài, "Ngươi cứ về phòng đợi, lát nữa sẽ có thư lại mang tới, còn cần gì cứ nói luôn."
Nữ quân bị chiêu này của Lâm Phong làm kinh hãi đến á khẩu, há hốc mồm đến mức nhét vừa mấy quả trứng cút.
Lâm Phong mỉm cười, đang định bảo nữ quân hoàn hồn, thì nữ quân người Thục Liêu đã sợ hãi bật dậy, lắp bắp: "Đúng... đúng đúng đúng không phải... Lâm lang quân, ta không cố ý nhận nhầm, tại... tại Lâm lang quân đẹp trai quá mức."
Thật sự là nàng đâu có cố ý mà nhầm giới tính a.
Nàng không ngờ, trên đời này còn có người lớn lên đẹp hơn cả tên Vân Nguyên Mưu kia! Vân Nguyên Mưu chí ít còn có vóc dáng nam tính trưởng thành, gương mặt kia dù đẹp cũng còn vài nét góc cạnh đàn ông, còn Lâm Lang quân trước mắt này thật sự là nhìn không ra chút nào a!
Mình gọi hắn là nữ quân, hắn chẳng thèm giải thích mà còn nhận luôn.
Lâm Phong: "..."
Không ngờ, nàng đột nhiên thấu hiểu được tâm tình vi diệu của chủ công khi bị hiểu nhầm giới tính. Nhưng Lâm Phong không định giải thích, đáy mắt chỉ ánh lên vẻ tinh nghịch, hào phóng chấp nhận lời xin lỗi của nữ quân: "Ngươi là người đầu tiên nói ta dung mạo xinh đẹp đấy."
Ai mà không thích được người khác khen cơ chứ?
Vì có chủ công và lão sư Châu Ngọc ở phía trước, Lâm Phong vẫn hơi thiếu tự tin về vẻ ngoài của mình. Nữ quân vội xua tay, cố giải thích: "Không không không, lang quân ngàn vạn lần đừng nói thế!"
Dáng vẻ Lâm Phong còn giống con gái hơn mình, nếu "hắn" mà không đẹp thì mình chẳng phải xấu như Vô Diệm sao?
Nữ quân vừa an định tâm thần, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, đôi má hồng phớt lên một lớp phấn mỏng, vội đứng dậy trở về phòng mình. Dù nàng quen không câu nệ tiểu tiết, nhưng giờ này hai người khác phái ở chung một phòng vẫn là quá lớn mật.
Sợ chậm một bước sẽ làm hỏng danh dự của Lâm Phong.
Nhìn bóng lưng nữ quân vội vã chạy trốn, Lâm Phong cuối cùng cũng không nhịn được khẽ cười thành tiếng. Nàng thu lại tâm tư, tiếp tục thức khuya làm việc.
Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa bên phòng.
Thư lại trực đêm, sau khi nhận được tin từ chim thanh, mang tới một cái hộp.
Nói: "Đây là bông mà nữ quân cần."
Nữ quân vội nói cảm ơn, nhận lấy hộp gỗ, nàng lại nhỏ giọng hỏi thư lại: "Xin hỏi... sau viện công sở có chỗ tắm rửa không?"
Thư lại: "Không có, nhưng có thể đưa nước nóng tới."
"Vậy... có thể giúp ta tìm mấy đoạn gỗ tròn được không?"
Thư lại cười đáp: "Đương nhiên là được."
Lâm hộ tào đã dặn chỉ cần thỏa mãn mọi nhu cầu của nữ quân này, thư lại tuy không rõ nguyên do nhưng người ta chỉ muốn một thùng nước nóng và vài khúc gỗ tròn, so với tưởng tượng của thư lại đã dễ hầu hạ hơn nhiều rồi.
Thư lại vừa đi, nữ quân khép cửa lại, mở hộp ra. Bên trong là một hộp bông còn chưa tách vỏ, nàng nhặt một nhúm to nhất lên, múp míp trắng ngần, cầm vào cảm giác thật thoải mái. Nàng lẩm bẩm: "Đây là bông sao? Nhìn xấu vậy... Không giống hoa, cứ như mây ấy..."
Sao không gọi là "bông mây" nhỉ?
Công sở quận Tứ Bảo cũng thật kỳ quặc, vì thứ này mà dám bỏ ra cả đống tiền, treo thưởng tận năm mươi lượng! Nghĩ đến số tiền này mắt nàng lại sáng rực, nước miếng ứa ra. Năm mươi lượng bạc trắng đấy, chứ không phải năm mươi đồng đâu! Đủ cho nàng tiêu xài cả một thời gian dài!
Lúc trước khi thấy thông báo, nàng còn nghĩ chắc độ khó phải lớn lắm, làm xong chắc phải chuẩn bị tâm lý cùng năm mươi lượng chết chung.
Lần đầu tiên thấy bông, nàng đã có đầu mối rồi.
"Hắc hắc, đây chẳng phải là tiền dễ kiếm sao?"
Nữ quân tung hứng cục bông lên xuống, tự tin tràn đầy.
Chưa tới thời gian uống cạn một chén trà, đã có mấy người hầu xách nước nóng đến, nhanh chóng đổ đầy sáu phần thùng tắm, gỗ tròn cũng mang tới bảy tám cây. Mỗi cây đều to bằng bắp đùi nàng! Chất gỗ cứng cáp mịn màng, trắng toát, không một vết sâu.
Nữ quân thoải mái tắm nước nóng, thay đồ ngủ sạch sẽ, tóc dài dùng hai cây đũa gỗ búi sau gáy.
Nàng mở rương gỗ mang theo.
Bên trong chứa đầy các loại dụng cụ mộc, đủ màu sắc, lớn nhỏ khác nhau như đục, bào, cưa, thước, xẻng, dây đo, ống mực... thậm chí còn có cả một cái giá mài nhỏ xíu tinh xảo. Chiếc rương này nặng không dưới trăm cân!
Nữ quân hai tay khoanh duỗi người một cái, các khớp ngón tay kêu răng rắc: "Tranh thủ đêm nay làm xong, sáng mai lãnh thưởng!"
Thuần thục, cưa những khúc gỗ có chiều dài vừa đủ.
Vì lo lắng có người khác cướp mất bát cơm của mình, giành trước một bước lãnh tiền thưởng, nữ quân không định làm hình dáng cầu kỳ, cứ làm xong đã rồi đem nộp. Nàng đem các khúc gỗ đã gọt dũa ghép thành hình "cửa" theo cấu trúc mộng chuẩn, rồi làm ra hai đầu gỗ tròn có đường kính y hệt làm trục quay, hai trục quay sát nhau, cùng ghép với hình "cửa" thành một dạng đại khái giống "then cài".
Hai trục quay dài hơn khung gỗ.
Hai đầu trục quay được gia công lại, tạo ra cấu trúc giống bánh răng, một trong hai trục có thêm tay cầm.
Làm xong, nữ quân móc bông trong rương ra, căn cứ kích thước của hạt bông, điều chỉnh khoảng cách giữa hai trục xoay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận