Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 824.1: Ngươi vây được ta sao (thượng) (length: 8939)

Chết tử tế không bằng lại sống?
Chương Hạ nghe câu nói này của Ngô Hiền thì hoàn toàn mất kiểm soát, mặt mày vặn vẹo dữ tợn trong nháy mắt, ánh mắt ẩn chứa sự kinh hãi tột độ.
"Ngô Chiêu Đức, ngươi ít ra cũng là một đấng nam nhi!"
"Để lại cho mình chút tiếng thơm có gì không tốt?"
Ánh mắt Chương Hạ gắt gao nhìn chằm chằm vào kết giới 【 họa địa vi lao 】 kia.
Đây là do mấy tên tử sĩ thân cận Ngô Hiền liều mạng đốt cháy võ gan để tạo ra, không thể cứu mạng, chỉ có thể cầm cự được một lát. Ngô Hiền không ra được, Chương Hạ không đánh vào được. Chỉ có thể qua màn tường đang bốc cháy mà trừng mắt nhau, Ngô Hiền mắt to, còn hắn mắt nhỏ.
Ngô Hiền bị thương không nhẹ, giờ phút này phải dùng vũ khí cắm xuống đất miễn cưỡng chống nửa người trên cho thẳng. Hắn cười gằn, ho ra hai ngụm máu, mỉa mai: "Chương Vĩnh Khánh, ngươi vẫn giả bộ đạo mạo trang nghiêm vậy. Lão tử hôm nay nếu ra ngoài, chẳng phải người của ta chết vô ích sao? Có bản lĩnh thì phá nó, không có bản sự thì đợi nó tự suy yếu, hoặc tự mình cút ——"
Chương Hạ nắm chặt nắm đấm: "Ngô Chiêu Đức!"
Ngô Hiền nhổ một bãi nước bọt dính máu: "Ngươi theo Hoàng Hi Quang cái loại tùy tùng rác rưởi, còn cùng hắn làm chuyện tày trời... Hoặc là ngươi cúi đầu xưng thần, hoặc là ngươi đầu rơi xuống đất. Lão tử cũng không biết ngươi có âm mưu gì, cũng không muốn tự rước họa vào thân."
Hắn từ thời niên thiếu đã lăn lộn với đủ loại thành phần, mua chuộc môn khách đủ loại xuất thân, mắng người cũng thâm độc và khó nghe. Chỉ là khi vững gót chân, rồi làm phụ thân, tính cách cũng trầm ổn đi nhiều, từ từ sửa lại những thói quen xấu, giờ mới tái phát.
Chương Hạ không để tâm tới hắn.
Đạo ngôn linh 【 họa địa vi lao 】 này thuộc dạng mai rùa, ưu khuyết điểm đều rõ ràng, thường dùng khi đại quân tiến công bị cản trở, đồng thời gặp phải phản kích ác liệt của địch, để ổn định tiền tuyến không bị địch đẩy lùi. Địch công không phá được 【 họa địa vi lao 】, phe mình cũng bị bó buộc trong trận ngôn linh, không thể phản công. Càng phản công, cường độ phòng ngự càng nhanh suy yếu.
Lúc này nó thuần túy là để kéo dài thời gian.
Ngô Hiền đang đánh cược, cược viện quân có thể đến kịp. Chương Hạ cũng đang đánh cược, cược 【 họa địa vi lao 】 không chống đỡ được đến lúc đó!
Mấy người Ngô Hiền rõ ràng là nỏ hết đà!
Nếu rút lui, chẳng khác gì từ bỏ con vịt đã đến miệng!
Thời gian từng giây trôi qua, Ngô Hiền có vẻ trấn tĩnh, không để ý, nhưng cũng đang âm thầm toát mồ hôi, mồ hôi chảy trên làn da ửng đỏ nhầy nhụa, hòa loãng thành một màu hồng nhạt.
Cuối cùng—— Đi kèm với việc màn tường lửa của 【 họa địa vi lao 】 suy yếu, khí tức rõ ràng giảm, mắt Chương Hạ sáng lên mấy lượt.
Đây là một trong những dấu hiệu ngôn linh suy yếu.
Hắn không khỏi cười lạnh: "Còn mười hơi thở."
"Chín ——"
"Tám ——"
"Bảy ——"
Theo Chương Hạ đếm ngược băng lãnh vô tình, Ngô Hiền hít một hơi sâu, âm thầm nắm chặt chuôi đại đao nhuốm đầy máu tươi, chuẩn bị đốt võ gan liều một phen cuối cùng. Các hộ vệ đi theo cũng chuẩn bị tâm lý chết trước Ngô Chiêu Đức...
"Bốn ——"
Chỉ còn lại ba hơi đếm ngược cuối cùng.
Các cung tiễn thủ sau lưng Chương Hạ đều đã giương cung, sẵn sàng tác chiến!
Ngô Hiền nghiến răng định liều mạng, thì ngay cái chớp mắt ấy, một biến cố bất ngờ xảy đến! Vô số mũi tên trắng bạc như mưa trút xuống từ trên trời, mục tiêu nhắm thẳng vào binh mã của Chương Hạ đang vây công Ngô Hiền!
Trong cơn mưa tên, có một tia hàn quang rực rỡ nhất.
"Bảo vệ chủ công!"
Tả hữu Chương Hạ phản ứng cực nhanh.
Từng lớp khiên nặng lần lượt giơ lên chắn trước mặt.
Ầm ầm ầm—— Mũi tên và võ hóa khí làm lá chắn nặng triệt tiêu, ma sát lẫn nhau, phát ra những tiếng động chói tai dựng cả tóc gáy, tiếp theo một khắc, vụ nổ tạo nên khí lãng thổi làm người mất thăng bằng. Khí tức hung hãn như lưỡi dao, xẹt qua làn da trần trụi...
Hộ vệ Ngô Hiền cũng vội vàng bảo vệ trước chủ công.
"Là ai?"
Chương Hạ và Ngô Hiền đồng thời thốt lên nghi vấn.
Khác biệt là, kẻ trước tức giận, kẻ sau mừng như điên!
"A, đương nhiên là chủ nhân hiện tại của mảnh đất dưới chân các ngươi, thủ lĩnh thế lực Triều Lê quan—— Thẩm Ấu Lê!" Giọng nữ mang theo chút lười biếng cao ngạo, gió lớn thổi bay lọn tóc xoăn, kéo theo vạt áo tung bay phấp phới, "Chiêu Đức huynh, làm Tiểu Muội tìm kiếm khổ sở."
Ngô Hiền trợn mắt không thể tin được.
Trợn đến mắt muốn rút gân, nói: "Là ngươi?"
Thật là hay, vốn tưởng mình chết chắc, ai ngờ Thẩm Ấu Lê cũng tới, đây là chuẩn bị đến đưa cả lũ sao?
Chẳng phải nói mười sáu cảnh trở lên mới có thực lực đi lại loạn, Chương Hạ mang tới bao nhiêu tinh binh thật sự có thể giữ được nàng sao!
Chương Hạ nhìn rõ Thẩm Đường thì cười phá lên không thôi.
"Ha ha ha, Thẩm Ấu Lê ——"
Hắn cười điên cuồng xong thì lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Đưa tay ra lệnh: "Bắt lấy!"
Thẩm Đường vung trường kiếm, vô số kiếm ảnh tạm thời ngăn địch bên ngoài, văn cung văn khí theo kinh mạch tuôn trào, hóa thành một trận cuồng phong bao quanh nàng và mấy người Ngô Hiền, tại chỗ chỉ còn lại nàng thản nhiên mỉa mai: "Ai nói với ngươi ta là bản tôn rồi?"
Dù nàng ngày nào cũng đánh nhau, nhưng nàng cũng là Văn Tâm Văn Sĩ.
【 di hoa tiếp mộc 】!
Cảnh tượng trước mắt của Ngô Hiền và những người khác trong nháy mắt biến đổi.
Trước mắt lại xuất hiện một Thẩm Đường.
Trong tay nàng cầm thanh Từ Mẫu kiếm quen thuộc, nghiêm nghị nói: "Ta rất ít dùng văn tâm ngôn linh, khoảng cách của 【 di hoa tiếp mộc 】 có hạn, không bao lâu, Chương Vĩnh Khánh sẽ đuổi kịp. Bọn chúng đông thế mạnh, chúng ta chạy là thượng sách!"
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.
Thẩm Đường có thể đánh nhưng cũng không muốn bị địch bao vây.
Ai biết trong tay Chương Hạ còn có quân bài gì.
Thẩm Đường hóa thân văn khí nhấc bổng Ngô Hiền lên vai, không khéo ép vào vết thương của hắn, đau đến Ngô Hiền mặt mũi nhăn nhó. Chỉ là thời điểm khẩn cấp không lo được nhiều như vậy, những hộ vệ còn lại cũng giữ tinh thần rút lui theo. Nếu chỉ có một mình Thẩm Đường thì việc thoát khỏi quân truy kích rất đơn giản, nhưng không chịu nổi việc phải mang theo cả thương binh, dù toàn lực thi triển 【 Truy Phong nhiếp cảnh 】 cũng vô dụng.
Thấy sắp bị đuổi kịp, Thẩm Đường hạ lệnh cho hóa thân văn khí đưa Ngô Hiền đi trước, bớt được chút gánh nặng.
Ngô Hiền quả quyết không đồng ý: "Không được!"
Nếu Thẩm Đường ở đây xảy ra chuyện bất trắc, thế lực bao năm qua của nàng sẽ sụp đổ, so với hắn còn thảm —— hắn ít ra còn có mấy đứa con trai không nên thân để có thể duy trì lòng quân, Thẩm Ấu Lê lại không có con cái, một thân một mình!
"Không gì không được, coi như ta bồi thường ngươi."
Ngô Hiền không biết tình hình mà lại cấu kết với Triệu Phụng và Tần Lễ —— tuy rằng đây đều là do Ngô Hiền đáng tội, nhưng việc nàng hớt mất một nửa nền móng của hắn cũng là sự thật. Nếu để Ngô Hiền chết ở đây, không nhìn thấy cái gọi là đại nghĩa đại lễ... A không, Công Túc, hai người đó nương tựa nàng... A không, dưới trướng của nàng, thì cũng như da lạnh mà không có vừng, đậu phụ không có đường trắng, đã mất hết linh hồn! Nàng muốn để Ngô Hiền nhận ơn cứu mạng của nàng, trơ mắt nhìn cảnh tượng này xảy ra, lại còn phải cười!
Ngô Hiền bị lời này của nàng làm cho choáng váng.
Tại sao Thẩm Ấu Lê lại phải bồi thường hắn?
Chưa kịp nghĩ ra nguyên cớ, thân thể đã bị văn khí hóa thân của Thẩm Đường vác lên nhảy núi, trọng lực đột ngột giảm xuống khiến hắn không có tâm tư nghĩ đến chuyện này. Hắn không biết đối phương muốn đưa mình đi đâu: "Thẩm muội, đây không phải hướng Triều Lê quan."
Hóa thân văn khí nói: "Hội hợp với Công Tây Cừu."
Nó chỉ là một đạo hóa thân văn khí.
Thân thể do văn khí ngưng tụ, dùng bao nhiêu thì sẽ mất bấy nhiêu, không có bản tôn bổ sung thì không thể duy trì lâu. Nếu giữa đường đụng phải những kẻ địch khác, Ngô Hiền và mấy người kia vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ có hội hợp với Công Tây Cừu mới tính là an toàn.
"Đúng là nên sớm đi hội hợp với Công Tây Phụng Ân, một mình Thẩm muội đối phó những địch nhân kia vẫn rất nguy hiểm." Ngô Hiền nghe nói Công Tây Cừu cũng ra mặt thì cái bóng ma tử vong lẩn khuất trong lòng rốt cuộc cũng tan biến. Mặc kệ sau này quan hệ thế nào, hiện tại hắn và Thẩm Đường là bạn hữu thân thiết như môi với răng, một trong hai bên ngã xuống đều là tự hủy.
Tạm thời an toàn, Ngô Hiền không khỏi nghĩ đến con trai.
Trong lòng âm thầm cầu nguyện nó có thể chạy thoát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận