Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 758: Mèo mù gặp cá rán (hạ) (length: 11382)

Tứ Bảo quận, Hiếu thành.
Trong lúc Yên Châu và Kiền Châu chiến hỏa lan tràn, thì Tứ Bảo quận, Lũng Vũ quận và Dân Phượng quận lại hiếm thấy bình tĩnh. Cụ thể mà nói, hai vị trí đầu là bình tĩnh. Dân Phượng quận đã nổ ra náo động hơn một tháng trước, nhưng còn chưa thành chuyện đã bị dẹp yên.
Nơi thoáng mát, những nạn dân Dân Phượng quận muốn tìm nơi nương tựa vẻ mặt đau khổ.
Có người nói: “Dân Phượng quận sao lại sinh ra rối loạn?”
Vì nhân lực căng thẳng, tài chính eo hẹp cùng các lý do khác, công sở thông báo - Dân Phượng quận chưa thật sự yên ổn, không cho phép nạn dân tiến vào, để phòng đạo phỉ tụ tập gây rối. Người nào lần đầu trái lệnh sẽ bị đuổi, tái phạm sẽ bị đánh đòn, dạy mãi không sửa sẽ bị trượng đánh chết!
Đối mặt lệnh cấm, biết rõ còn cố tình phạm phải thì rất ít.
“Sao không phải đi bên kia Dân Phượng? Tứ Bảo không tốt sao?” Một bà lão đang nghỉ chân ở chỗ râm mát nghe được lời này, có vẻ không vui.
Trong ba quận, Lũng Vũ quận an toàn nhất, nhưng đã không tiếp nhận người lưu lạc; Dân Phượng quận có ít người ở nhất, cảnh nội lại cằn cỗi nhất; Tứ Bảo quận thì nằm giữa hai nơi kia. Dù ở vị trí không trên không dưới, nhưng công sở đang ra sức chỉnh đốn, khắp nơi đều hân hoan phồn thịnh.
Công sở tốt như vậy đi đâu mà tìm?
Người dẫn đầu đám nạn dân lộ vẻ khó xử.
Tứ Bảo quận đương nhiên là tốt, đám người bọn họ từ Yên Châu chạy nạn tới đây, dọc đường người chết bệnh, chết đói, bị thổ phỉ dọc đường giết… Cả một thôn chỉ còn lại chưa tới ba thành. Thôn Trưởng có người thân thích ở Dân Phượng, họ định đến đó đầu quân.
Không màng những thứ khác, chỉ cầu một bữa cơm ăn.
Kìm nén một cỗ tín niệm mới chạy đến nơi này.
Kết quả hay tin mốc biên giới Dân Phượng quận không thể vượt qua, sao không khiến người sầu khổ? Cũng không thể quay về quê nhà chứ? Bọn họ cũng muốn an ổn ở Tứ Bảo quận, nhưng một là không có tiền lộ phí, hai là không có chỗ sinh nhai, làm sao có thể đặt chân ở một nơi xa lạ?
Bà lão bản địa nhìn hai ba mươi người thất vọng bối rối - giày cỏ trên chân bọn họ đã mòn đế, cũng may công sở cho người làm đường khiến mặt đất bằng phẳng, nếu vẫn như con đường cũ, hai bàn chân trần sớm muộn cũng sẽ hỏng - liền sinh lòng chút thương cảm.
“Các ngươi đều có sức lực mạnh mẽ, còn lo không thể ở lại được sao?” Bà lão bản địa đứng lên phủi tro bụi ở mông, đưa dụng cụ bên cạnh cho mấy chị em trong thôn trông giữ, rồi nói, “Thấy các ngươi cũng đáng thương, ai, theo ta hết cả đi.”
Đám nạn dân hai mặt nhìn nhau.
Người dân bản địa đang hóng mát cười ồn ào nói: “Các ngươi đi rồi sẽ gặp may, con gái bà Trác quả phụ có tiền đồ, bái được danh sư, là người có chữ nghĩa. Nàng chịu ra mặt nói vài câu, chắc chắn sẽ có thể giúp các ngươi ở lại, nói không chừng còn được chia đất.”
Trác quả phụ là người giỏi làm ruộng, làm việc không thua gì đàn ông, ngày thường đi đường cũng nhanh như bay. Nàng dẫn hai ba mươi người chạy nạn đến một lều nhỏ ở đầu thôn, trong lều nhỏ có một vị tiểu lại đang ngồi cặm cụi làm gì đó.
Tiểu lại nghe Trác quả phụ kể lại, gật đầu.
Từ giỏ tre sau lưng lấy ra hai ba mươi thẻ tre trống.
Nói với đám nạn dân: "Toàn bộ lần lượt xếp hàng."
Tiểu lại cẩn thận hỏi tên, tuổi tác, gia cảnh, quê quán cùng lý do chạy nạn của bọn họ, viết xong rồi đóng dấu. Những thẻ tre này rất quan trọng, dù là tạm trú ở Tứ Bảo quận hay muốn ở lại Tứ Bảo quận, vật này không thể thiếu.
Người chạy nạn có thẻ tre này còn có thể nhận được ba ngày lương khô tại điểm cứu tế gần đó, họ sẽ trong vòng ba ngày an bài công việc cho mọi người. Đám nạn dân nghe đến đây thì mặt mày ủ rũ. Nói an bài công việc, chẳng phải là chiêu mộ lao dịch sao?
Bọn họ còn nhớ rõ mỗi lần triều đình trưng lao dịch, luôn có người mệt chết bệnh, người may mắn sống sót cũng gầy rộc đi vài vòng.
Tráng hán cũng có thể gầy thành da bọc xương.
Trác quả phụ hỏi: “Các ngươi đi lao dịch có được trả lương không?”
Đám nạn dân nghe vậy liền lắc đầu.
Trác quả phụ rất kiêu ngạo nói: “Quận trưởng bọn ta có trả.”
Thù lao chủ yếu là gạo thô, muối tinh, vải bố, hạt giống lương thực, tơ tằm, thỉnh thoảng còn được chia vài cân thịt mỡ. Không nhiều nhưng chịu khó thì vẫn không chết đói. Ngoài thù lao kể trên, công sở còn ghi lại công lao cho người dân, những điểm công lao này là đóng góp cho việc xây dựng Tứ Bảo quận, điểm càng nhiều chứng tỏ công lao đóng góp cho Tứ Bảo quận càng lớn. Nạn dân dùng điểm công lao để thuê nhà tạm với giá rẻ.
Nếu không có điểm công lao, thuê sẽ cần trả đủ giá.
Đương nhiên, trả đủ giá cũng không đắt.
Dù là chỗ ở tạm điều kiện đơn sơ, nhưng có thể che mưa che gió, so với nạn dân cả đường màn trời chiếu đất đã tốt hơn rất nhiều.
Về phần thuê đất, thì cần phải xếp hàng chờ đợi.
Đợi đến khi có đất, ở tại đó, hộ tịch của người dân sẽ được chuyển đến thôn xóm, huyện trấn tương ứng, người cũng phải chuyển đến đó ở.
Thôn Trưởng bị tin tức dày đặc làm cho hoa mắt chóng mặt, nghe đến hai chữ "đất đai" liền giật mình: "Còn có thể chia đất sao?"
Trác quả phụ chỉnh lại: "Công sở cho thuê."
Công sở cung cấp đất, nạn dân dùng đất để trồng trọt, một năm thu hoạch trừ thuế ruộng, số còn lại đều là của mình. Nếu nạn dân không có nông cụ, trâu cày và hạt giống, cũng có thể thuê từ công sở, nhưng cần trả một chút tiền thuê cho công sở.
Thôn Trưởng nghe xong, đầu óc tỉnh táo lại.
Hắn cẩn thận thăm dò về thuế ruộng.
Trác quả phụ nói: "Các ngươi là người từ nơi khác đến, ba năm đầu đều là quan năm dân năm, năm thứ tư trở đi là quan tứ dân sáu."
Tỷ lệ này đặt ở thời bình chắc chắn là hơi cao, nhưng ở cái thời buổi loạn lạc này, người ta cung cấp đất đai và một môi trường yên bình cho dân làm ruộng, tỷ lệ đó không tính là quá đáng, huống chi năm thứ tư công sở còn nhường lại một thành. Nhưng Thôn Trưởng cũng không bị lú lẫn.
Hắn lại hỏi về tiền thuê ruộng và các khoản thuế phụ khác.
Trác quả phụ rõ ràng không phải lần đầu đối phó với vấn đề này, nàng nói thẳng: "Không có những cái đó đâu, nếu không sao nói quận trưởng bọn ta là người tốt? Con gái ta cũng đã nói, những thứ kia cứ để loạn đi, nhập hết vào thuế ruộng..."
Con trai đứng sau lưng Thôn Trưởng hít một hơi lạnh.
Nếu như chỉ có thuế ruộng, không có các khoản thuế phụ linh tinh, cũng không cần tiền thuê, thì tỷ lệ thuế ruộng này quả thực rất hấp dẫn. Vốn tưởng đây đã là một chuyện vui mừng lớn, Thục Liêu đi ra ngoài dò hỏi một vòng, vô tình nghe ngóng được tình hình thu hoạch năm ngoái ở Lũng Vũ quận sát vách. Nghe nói một hộ dân sau khi nộp xong thuế ruộng, số lương thực còn lại còn nhiều hơn cả nhà họ thu hoạch được trong hai năm.
Chỉ cần cả nhà chăm chỉ cần cù, quanh năm suốt tháng ăn no bụng, một vài nhà còn có thể dư lại mấy vạc thóc.
Thôn Trưởng nghiền ngẫm một chút.
"Ghê gớm thật, họ trồng giống gì mà giỏi vậy?"
Nhà nông nào mà chẳng quanh năm suốt tháng cặm cụi chăm sóc ruộng đồng?
Sợ cỏ dại nhổ không kịp sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cây trồng.
Cùng một công việc, thu hoạch lại khác nhau một trời một vực.
Đi ra ngoài nghe ngóng mới biết nguyên nhân.
Thứ nhất, công sở cung cấp hạt giống tốt; thứ hai, cảnh nội mưa thuận gió hòa, không ngập lụt, không hạn hán; thứ ba, nếu độ phì nhiêu của ruộng đồng không đủ, công sở còn đích thân dạy cách ủ phân nâng cao độ phì của đất. Nghe nói những người có phép thuật sẽ còn thi triển thần thông...
Thôn Trưởng nghe xong liền cực kỳ rung động, trằn trọc không ngủ được.
Ngươi nói xem, đều là người cả, tại sao người ở đây sống cuộc sống như người, còn họ lại phải lìa bỏ quê hương, vợ mất con lìa chứ?
Thôn Trưởng già lưng quay về phía con trai, lén lau những giọt nước mắt đục ngầu.
Chỉ là, hắn vẫn còn chút lo lắng.
Nếu như được chia đất, cả thôn của bọn họ có bị đánh tan không? Bao nhiêu năm nay đều là người cùng quê hương, khác đất khách quê hương nương tựa vào nhau, nếu chia lìa không cách nào giúp đỡ nhau được. Nhỡ đâu ngày nào đó đắc tội với thôn khác, người của họ ít lại là người nơi khác đến, dễ bị bắt nạt.
Nỗi lo của Thôn Trưởng già là thừa.
Để giảm bớt mâu thuẫn, ưu tiên sắp xếp người quen ở cùng một chỗ, cho dù không thể ở chung một thôn thì cũng sẽ là thôn xóm lân cận.
Thôn Trưởng già nghe được tin này, hoàn toàn yên tâm.
Cảnh tượng tương tự diễn ra ở khắp nơi trong Tứ Bảo quận.
Tứ Bảo quận, hộ tào công sở.
Thư lại đang ôm công văn thì thấy Thẩm Trĩ đến, vội thi lễ, rồi bị người sau ngăn lại: “Có thấy Lâm hộ tào không?”
Thư lại đáp: “Lâm hộ tào đã ra khỏi thành tế bái rồi ạ.”
Thẩm Trĩ hỏi: "Khoảng khi nào thì về?"
Thư lại ước lượng một chút: "Lâm hộ tào nói đi chừng một canh giờ, xem giờ thì chắc cũng sắp về rồi."
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Ngoài cửa công sở xuất hiện bóng dáng Lâm Phong, nàng còn kéo theo một giỏ trúc, trong giỏ trúc đựng một ít hương nến dùng trong tang lễ còn thừa.
Trong thâm sơn ngoài Hiếu thành, chôn cất thân quyến của nàng.
Trước đây không có cơ hội tế bái dọn dẹp, hôm nay nàng mới xong việc, mỗi tuần nàng đều sẽ đến trò chuyện với các nàng, gần đây vẫn đang dò hỏi chuyện dời mộ phần. Nếu thời gian rảnh, nàng còn sẽ cố gắng đi xa hơn một chút, dọn dẹp cả phần của sư huynh Đồ Vinh kia.
Vừa trở về thì thấy Thẩm Trĩ tìm mình, còn tưởng là có việc gấp. Hỏi một chút mới biết đối phương đến hỏi về hạt giống bông vải.
Vì năm nay trồng thử nghiệm hiệu quả cũng không tệ, công sở dự định năm sau phổ biến bông vải trên diện rộng ở Tứ Bảo quận, hạt giống bông vải thì cần chuẩn bị trước từ sớm cho đủ. Lâm Phong là người chủ lực trong nhiệm vụ này, Thẩm Trĩ thường bị Kỳ Thiện thúc giục tới giám sát...
Lâm Phong đặt giỏ trúc xuống, dẫn Thẩm Trĩ vào phòng khách nhỏ ở chính vụ, nhấc váy ngồi xuống, vẻ mặt mang theo vài phần ưu sầu: "Bông vải bị trồng ngược lại là chuyện nhỏ, ta gặp phải chuyện phiền phức khác."
Thẩm Trĩ: "Phiền phức ngươi nói là công tử Tây Lang quân sao? Chẳng phải lão y sư Đổng nói hai mắt của hắn khôi phục thị lực chỉ là chuyện sớm muộn?"
Khoảng một tháng trước, Lâm Phong đi tế bái thân nhân, đi đường tắt qua một vách đá, nhặt được một người đàn ông sắp chết.
Người kia chính là Công Tây Cừu bị trọng thương thập tử nhất sinh.
Người thì cứu được rồi, chỉ là mù một đôi mắt.
Lâm Phong lắc đầu: "Không liên quan đến ân nhân, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện -- việc trồng bông ngược ở trong địa phương không khó, loại bông vải chất lượng tốt cũng dễ kiếm, nhưng khi thu bông thì phải làm thế nào để tách hạt? Không thể nào dùng tay mà chậm rãi tách ra chứ?"
Biện pháp tốt nhất vẫn là chế tạo một cái nông cụ có tính chuyên dụng.
Chỉ là, nói thì dễ mà làm thì khó.
|ω`) Xin phép nghỉ, hơi sốt nhẹ, hôm nay đứng lên cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, trong nhà lại không có test nhanh. . . Hy vọng đừng bị nhiễm.
PS: Uống chút thuốc giảm đau, Hương Cô lại thêm một ít chữ.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận