Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 649: Trong truyền thuyết "Ánh trăng sáng" (thượng) (length: 12229)

Công Tây Cừu hỏi nàng: "Vậy ta đánh lại như thế nào?"
Dương Anh bị hỏi đến nghẹn không thốt nên lời.
Thực sự không thể nào.
Chưa kể cha nàng vốn đã là người bình thường, dù một thân thực lực vẫn còn, đối mặt Công Tây Cừu có thực lực vượt trội hơn cả mười lăm bậc thì chẳng khác nào dâng đồ ăn tới miệng. Nhưng, Dương Anh ôm lấy cánh tay Dương Công: "Không thế nào, thuộc hạ và cha ta đến đây mách tội thôi."
Người thân vẫn còn, nàng không còn là người cô độc, cuộc đời vẫn còn chỗ nương tựa, dường như có vô vàn dũng khí đối mặt tương lai.
Dương Anh nửa người trốn sau lưng Dương Công, nhỏ giọng hỏi Phong: "Tướng quân khi còn bé chẳng lẽ chưa từng làm việc này sao?"
Công Tây Cừu: "... Ngươi còn nhỏ?"
Hắn đúng là chưa từng làm, dù sao Tức Mặc Xán cũng không ở đây.
Trước kia ngược lại là từng làm nũng với cữu cữu, mơ hồ nhớ lại khi ấy chân còn chưa vững, vừa nhảy nhót trên đường đã ngã dúi dụi, rụng cả răng cửa, cữu cữu vì muốn "Báo thù" cho hắn mà dùng một đạo võ khí nghiền nát cả đoạn đường.
Công Tây Cừu bị động tĩnh đó dọa sợ, không dám mách tội nữa.
Dương Công: "Trong mắt ta, A Anh mãi mãi vẫn là một đứa trẻ. Có ấm ức gì bên ngoài, vì sao không thể nói hết ra?"
Công Tây Cừu: "..."
"Mã Mã, đến đây!" Hắn tạm thời không muốn nhìn hai cha con này nữa, ném cây côn gỗ về phía Thẩm Đường, "Đến giúp ta giãn gân cốt."
"Chính hợp ý ta." Thẩm Đường cũng muốn để hai cha con họ hảo hảo đoàn tụ một chút, đáp lại "thách thức" của Công Tây Cừu.
Lần này, cả hai người ai cũng không dùng võ khí hay ngôn linh, chỉ dựa vào chiêu thức so chiêu, đánh nhau bất phân thắng bại, mệt đến toát cả mồ hôi. Cuối cùng, cả hai không còn chút hình tượng nào mà ngồi sóng vai trên nóc nhà, từ nơi cao này có thể thấy rõ cảnh chợ tiêu điều bên ngoài viện.
Thẩm Đường dùng tay làm quạt phe phẩy.
"Có vẻ mát hơn nhiều."
Công Tây Cừu im lặng về đề tài này.
Thẩm Đường ý thức được chủ đề không ổn, cười chuyển hướng: "Những võ giả bình thường bị mất đi thực lực khổ luyện nửa đời, không nói đến mức điên dại hoàn toàn, thì tâm tính cũng không thể điều chỉnh được. Lúc Dương Công được cứu về, tinh thần rất không tốt..."
Lúc này Công Tây Cừu mới chịu phản ứng.
"Nhưng ta thấy tâm cảnh của ông ấy ngược lại có tiến triển."
"Khi ông ấy tỉnh lại, ta đã đi gặp, Dương Công hoàn toàn không hỏi gì về chuyện võ gan đan phủ. Ta thuận ý, ông ấy nói thẳng là lão phu không có nhà, không có cha mẹ, không có vợ con... Một kẻ cô độc thì thực lực còn hay không có còn quan trọng gì? May mà trời cao thương tình, để ông ấy sau bao năm được trùng phùng với người thân, không còn lẻ loi một mình, quãng đời còn lại cũng xem như có chỗ nương tựa."
So với việc đau mất người thân, thực lực chẳng đáng nhắc đến.
Dương Công cũng vì điều này mà dần dần đi lên.
Nhưng Công Tây Cừu thì quá nuông chiều mà sinh ra khó chịu.
Hắn nói: "Dương Anh muốn ra chiến trường."
Thẩm Đường nói: "Nữ nhi nối nghiệp cha, tự nhiên muốn xông pha."
Công Tây Cừu cay nghiệt nói: "Chỉ có chút thực lực ấy, gặp phải kẻ khó nhằn thì chẳng phải sẽ chết ở nơi nào đó, để Dương Công lại phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa sao. Mất đi rồi lại có được, sau đó lại mất đi, đau khổ đến cùng cũng chỉ có thế này thôi."
Tỷ như Tức Mặc Xán đối với hắn.
Thẩm Đường lại nói: "Mãnh tướng nào không phải từ yếu đến mạnh? Chẳng phải một mạng đổi một mạng mà tích lũy sao? Chẳng phải ngươi chết thì ta sống thôi. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đây là con đường mà mỗi danh tướng phải đi qua. Ta thấy Dương Anh không có tướng đoản mệnh."
Như vừa nhớ ra, Thẩm Đường hỏi Công Tây Cừu: "Dương Anh là nữ nhi, vậy nàng bắt đầu có thể tu luyện từ khi nào?"
Công Tây Cừu nói: "Hai năm trước thì phải."
Thẩm Đường: "Ngươi có biết vì sao nàng lại có thể tu luyện không?"
Công Tây Cừu không hiểu: "Mã Mã chẳng phải cũng có thể tu luyện sao? Dưới trướng Mã Mã chẳng phải cũng có nữ võ giả hay sao? Chuyện này có gì lạ?"
Thẩm Đường lắc đầu: "Không giống."
Tình huống của nàng và Dương Anh không giống nhau.
Tình huống của Dương Anh cũng không giống với Bạch Tố.
Bạch Tố cũng không giống học sinh học viện Lũng Vũ quận.
Thẩm Đường có thể tu luyện phần nhiều là có liên quan đến cái quốc tỷ chẳng rõ có từ lúc nào kia; Bạch Tố có thể tu luyện là bởi vì khi Thẩm Đường còn chẳng ra gì thì nàng đã lựa chọn trung thành; còn những học sinh được tinh tuyển ở Lũng Vũ quận thì vì hộ tịch của họ ở Lũng Vũ quận - khi quốc cảnh bình chướng dâng lên đồng nghĩa với việc thành lập "Khang quốc", bên trong quốc cảnh đều là thần dân, và Thẩm Đường thì đối xử bình đẳng giữa nam và nữ, ai cũng có thể tu hành.
Dương Anh, không thuộc một trong ba loại tình huống trên.
Vậy tại sao nàng là nữ nhi lại có thể bắt đầu tu luyện?
Điểm này, Công Tây Cừu cũng không chắc chắn lắm.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Đường, hắn phỏng đoán nói: "... Có thể là liên quan đến huynh trưởng ta hoặc hậu duệ của huynh trưởng. Mỗi khi có một tân Đại Tế Ti ra đời, hằng ngày hướng thần linh cầu nguyện tụng niệm, thì thần linh sẽ ban ân trạch. Dương Anh phục vụ ta, theo lý thuyết cũng thuộc về phụ thuộc của Công Tây tộc, nàng tự nhiên cũng có thể được hưởng ân trạch của thần linh. Có lẽ... cũng chính vì điều này mà có thể tu luyện?"
Thẩm Đường phát hiện ra điểm mù: "Công Tây tộc đâu phải ngày đầu tiên mới có Đại Tế Ti, trước kia nữ nhi cũng đâu có ai tu luyện được?"
Công Tây Cừu gãi đầu: "Nói đúng ra là trừ Đại Tế Ti ra thì nữ nhi không thể tu luyện, tổ tiên từng có vài vị nữ tế ti có tu vi cao thâm." Nhưng hệ thống sức mạnh của Đại Tế Ti khác với Văn Tâm võ gan, không thể lấy đó mà so sánh được.
Lẽ nào không phải vì thần linh sao?
Vậy tại sao Dương Anh có thể tu luyện?
Thẩm Đường đề nghị: "Muốn chứng thực cũng không khó, sau này ngươi gặp nữ nhi có thiên phú tu luyện nào, thì thu về làm bộ hạ. Nếu cũng có thể tu luyện thì rõ ràng là có liên quan đến Công Tây tộc. Còn nếu không thì chứng tỏ tình huống của Dương Anh có nguyên nhân khác."
Công Tây Cừu nghĩ cũng đúng.
Sau này sẽ có nhiều cơ hội để kiểm chứng.
Thẩm Đường hỏi hắn: "Định khi nào thì đi?"
Công Tây Cừu: "Vài ngày nữa, khi nào lành vết thương đã."
Thẩm Đường khều tay, không khách khí vỗ vai hắn, nói: "Sang năm sau khi cày cấy xong vụ xuân, ta sẽ xuất binh đánh Trịnh Kiều. Nếu khi đó ngươi ở không xa chiến trường thì nhớ tới giúp một tay. Hai ta là bạn tâm giao, không đến mức một chút chuyện này mà cũng không làm cho nhau chứ?"
Công Tây Cừu nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Bao nhiêu tiền?"
Thẩm Đường: "... Nói đến tiền bạc là mất hết cả tình cảm."
Nàng xem Công Tây Cừu là bạn tâm giao.
Còn Công Tây Cừu thì xem nàng là cây ATM!
Nàng bày ra bộ dạng làm công ăn lương, thậm chí khóc lóc than nghèo: "Nói thật đấy, lũ Liêu Chúc dưới trướng ta, không đòi tiền thì đòi mạng, địa chủ cũng chẳng còn tiền dư trả lương cho ngươi đâu!"
Công Tây Cừu không chút khách khí vạch trần:
"Ngươi chẳng qua là không muốn trả tiền, mà lại muốn ăn không đấy chứ."
Thẩm Đường: "..."
Tên ngốc này thật chẳng dễ lừa.
Người có chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, nay có lại ái nữ sau khi mất đi, Dương Công vui mừng đến độ chẳng thể nào che giấu được. Gặp ai ông cũng cười, khiến mọi người không hiểu ra sao. Dương Anh sau lúc ban đầu mừng rỡ gặp lại, thì lại nhìn thấy cha đã già đi quá nhiều mà cảm thấy buồn bã.
Dương Công hiểu con gái mình đang đau lòng vì điều gì.
Ông vuốt búi tóc của con gái, nói: "Buồn rầu cái gì? Dù là tướng quân tài giỏi, cũng có ngày về chiều. Nhưng mà, A Anh, ông trời đãi ta không tệ, để vi phụ lúc sinh thời có cơ hội nhìn thấy con, con đi được còn xa hơn vi phụ."
Công Tây Cừu ra tay dù tàn nhẫn, lại là một người thầy tốt.
Thiên phú của Dương Anh còn tốt hơn hắn rất nhiều. Nàng có cơ hội đi được cao hơn, thực lực mạnh hơn, Dương Công cũng cùng nàng được hưởng vinh quang.
Người vui nhất khi Công Tây Cừu muốn đi chính là Tuân Định, hận không thể vui mừng khôn xiết mà thốt ra một câu "tai họa đi khuất rồi"!
Tâm tình tốt thì làm việc cũng hăng hái hơn.
Tường thành Hiếu thành qua nhiều trận chiến, đã gần như hỏng nát.
Vì thiếu nhân lực, Tuân Định liền bị cha ném qua, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhục cố gắng làm theo - nợ Diêm Vương không bằng nợ cha. Rõ ràng đang là mùa đông khắc nghiệt, nhưng vẫn dễ đổ mồ hôi, hắn dứt khoát cởi nửa ống tay áo, nhét tay áo vào dưới vành nón, vác khí giới tu sửa đi khắp các nơi trên thành.
Tính tình của hắn phóng khoáng dễ gần, không hề kênh kiệu, rất dễ dàng làm quen với đám quân tốt khác, suốt ngày cười nói không ngớt.
Hôm ấy, một đội nhân mã đến Hiếu thành.
Ban đầu quân tốt còn đoán là đến chuộc người.
Tuân Định vỗ đầu người nọ: "Nói bừa, không thấy lá cờ đội quân phấp phới có chữ Thẩm to đùng à?"
Nhất định là người nhà mình.
Tuân Định từ đầu cũng không để ý gì đến đội quân này.
Cho đến khi đội quân đến dưới chân thành, Tuân Định vô tình liếc mắt nhìn qua, đúng lúc rèm xe vén lên để lộ một gương mặt quen thuộc.
Hắn vui mừng, trực tiếp nhảy xuống.
"Là ngươi!"
Hành động nhảy xuống từ trên trời của Tuân Định dọa cho đám hộ vệ gần toa xe giật mình, vội vã rút vũ khí ra bao vây lấy hắn.
Người ở trong toa xe:...
Người ta còn chưa vào thành, thì trời đã ban cho hắn một kinh hỉ lớn rồi, mới liếc nhìn đã ho khù khụ.
Tuân Định là võ giả, cũng có chút nhãn lực: "Sao nhìn ngươi khí huyết lưỡng hư vậy? Là bị bệnh, hay bị thương?"
Kỳ Thiện xua tay về phía hộ vệ, ra hiệu họ lui ra.
Hắn miễn cưỡng gượng cười.
"Sao Tuân lang quân lại ở đây?"
Trước khi gặp Thẩm Đường một tháng, Kỳ Thiện đã từng ở một trạm dịch quán trà hẻo lánh gặp Tuân Định một lần, lúc đó đã tráo áo và nói chuyện rất vui vẻ. Từ đó biệt ly đã hơn bốn năm, không ngờ rằng tên nhóc ranh con Tuân Định lại có trí nhớ tốt đến vậy, hiện giờ vẫn còn nhớ tới hắn.
Mà lại —- Tuân Trinh cũng ở Hiếu thành.
Lẽ nào hai cha con này đã trùng phùng rồi sao?
Kỳ Thiện lập tức tê cả da đầu, nhìn thành Hiếu Thành mấp mô như tường thành, lần đầu nảy ra ý nghĩ muốn lùi bước. . .
Hắn không muốn mất mặt.
Sao Tuân Định lại dập tắt may mắn của hắn thế này.
"Ta theo cha đến." Thật ra câu này cũng không tính là nói dối, hắn đúng là bị Tuân Trinh bắt làm tù binh mang tới.
". . . Lệnh tôn chẳng lẽ là Tuân Hàm Chương?"
"Chính là gia phụ, ngươi biết sao?"
Kỳ Thiện cười ha ha: "Tại hạ cùng với hắn là đồng liêu."
Hắn hiện tại mà quay đầu về núi rừng huyện, liệu Chử Vô Hối tới có còn kịp không? Sớm biết Hiếu Thành có một kiếp này chờ đợi mình, hắn đã không tranh giành với Chử Vô Hối rồi. Kỳ Thiện vết thương chưa lành, sắc mặt so với bình thường càng thêm tái nhợt, Tuân Định cũng không nhìn ra sơ hở.
"Trùng hợp vậy sao? Trước đó tại dịch trạm ta cùng tiên sinh nói chuyện rất vui vẻ, uống rượu ca hát, còn chưa kịp hỏi thăm đại danh của tiên sinh."
"Bỉ họ Cầu, tên Thiện, tự Nguyên Lương."
Tuân Định không tiếc lời khen ngợi: "Tên hay, tự đẹp!"
Lại tự tiến cử bản thân, muốn dẫn Kỳ Thiện bọn người đi nha môn. Kỳ Thiện trong lòng biết không thể trốn thoát, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ: "Được."
Bởi vì hấp thu một bộ phận thành viên của tổ chức Thu Thừa, lại tận dụng những tù nhân chưa được chuộc thân, giúp đỡ xử lý một vài vụn vặt chính sự không quan trọng, cho nên Thẩm Đường bọn người cũng không quá bận rộn. Hơn nữa, tệ nạn ở Hiếu Thành kéo dài đã lâu, ví như vị quận trưởng tiền tiền tiền nhiệm là Yên Thành vì khôi phục kinh tế đã cho xây nhiều thanh lâu, khiến cho tập tục nơi đây không được tốt, muốn tu chỉnh cũng cần có thời gian, từ từ tính kế.
Kỳ Thiện bọn người đến, lại hụt hẫng.
Hỏi quận trưởng đi đâu?
Quan lại nói: "Đưa bạn bè đi rồi."
Thẩm Đường tiễn Công Tây Cừu ra cửa thành và Kỳ Thiện đến cửa thành không phải cùng một chỗ, quan lại lại nói: "Hôm nay Tuân quân sư đang trực."
Kỳ Thiện: ". . ."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến Tuân Trinh: ". . ."
Ánh mắt hai người giao nhau, sấm sét vang trời.
_(:з" ∠)_ Kỳ Thiện cảm thấy, thời vận không tốt rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận