Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 372.1: Ngoài ý liệu (length: 8846)

Lực sĩ trọng thuẫn có vẻ như không hề nhận ra điều đó.
Bọn chúng vẫn giữ nguyên đội hình ban đầu, ép sát đến gần.
Chử Diệu ra hiệu cho Tiên Vu Kiên có thể hạ lệnh, để quân lính cầm vũ khí phát động đợt công kích thứ ba, không cần lo lắng hao tổn!
Vì đã có hắn ở đây!
Tiên Vu Kiên vô thức làm theo.
Lần này, văn khí bao phủ xung quanh quân lính vũ khí so với lần đầu tiên dày đặc hơn rất nhiều, những vệt tro trắng bạc kia trong hỗn chiến chẳng hề nổi bật. Nhưng chính chúng, chỉ mới hai lần đã làm xói mòn hơn phân nửa chiếc trọng thuẫn dày trong tay lực sĩ trọng thuẫn.
Chử Diệu dường như không mấy hài lòng với kết quả này.
"Ra trận chiến đấu, dũng khí cũng phải nhất cổ tác khí!"
Đây chính là một trong những ngôn linh Quân Trận Văn Tâm 【 nhất cổ tác khí 】, dùng để ép buộc đề chấn sĩ khí binh sĩ, về mặt khí thế áp chế quân địch. Bất quá, đạo ngôn linh này là dành cho quân lính vũ khí của Tiên Vu Kiên, mà những quân lính vũ khí này là khôi lỗi biến thành từ vũ khí, bản thân chúng không có khái niệm "Sĩ khí" hay "Ý chí".
【 Nhất cổ tác khí 】 đối với chúng chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn đề chấn vũ khí, khiến cho thực lực tăng vọt mấy phần.
Lần thứ ba, quân lính vũ khí va chạm với lực sĩ trọng thuẫn.
Mùi khói tanh hôi so với hai lần trước càng thêm nồng đậm, rõ rệt!
Răng rắc—— Chỉ nghe một tiếng vỡ vụn rất nhỏ vang lên, hơn ba trăm quân lính vũ khí được bao phủ bởi vệt tro trắng bạc, gầm thét xông phá trọng thuẫn trong tay lực sĩ trọng thuẫn, lao thẳng tới thân xác thịt máu trốn đằng sau trọng thuẫn! Phá tan trận tuyến!
Chử Diệu tế ra chữ ký Văn Tâm, thúc giục.
Áo nho bào rộng, không gió mà bay.
Tóc xám trắng dường như cũng thấm đẫm sát khí vô tình.
"Trảm thảo trừ căn!"
Lại thêm một đạo ngôn linh cưỡng ép tăng "Sĩ khí/vũ khí" của phe mình, quân lính vũ khí vốn đã như chẻ tre giờ lại càng thêm Thần trợ. Dưới chân đạp một cái, dựa vào văn khí có tính ăn mòn cực mạnh, bắn ra công kích, trực tiếp xuyên thủng thân thể lực sĩ trọng thuẫn.
Trong một hơi xuyên qua ba lớp hàng đầu tiên mới bị quân địch kịp phản ứng chặn lại bằng vũ khí, vũ khí chạm vào nhau phát ra những âm thanh "xì...xì..." chói tai rợn người, lửa bắn tung tóe khắp nơi. Đột ngột lóe sáng trong một tích tắc, làm lộ ra khuôn mặt đẫm máu hung tợn của quân lính vũ khí.
Tiên Vu Kiên: "..."
Tuy rằng hắn không ham đọc sách, mà có đọc cũng không được nhiều, nhưng hiệu quả của ngôn linh dạng 【 sụp đổ 】 này hắn vẫn là hiểu rõ — đa phần văn sĩ Văn Tâm thích dùng nó để làm tan rã sĩ khí quân địch hoặc là phá hỏng hàng ngũ quân trận, võ sĩ gan dạ càng thích dùng nó tạo chiến hào ngăn cản kỵ binh đối phương hoặc là tấn công tinh nhuệ… Tuy nói cùng một ngôn linh nhưng khi đặt vào tay người khác nhau thì hiệu quả cũng khác biệt, nhưng 【 sụp đổ 】 của Chử Diệu vị quân sư theo quân này có vẻ quá, quá mức rùng rợn. Cái ngôn linh này đến vũ khí của địch cũng có thể ăn mòn, vậy người sống sờ sờ… Chắc chỉ còn lại mấy mẩu xương vụn?
Phong cách riêng biệt độc đáo của Chử Diệu để lại rung động và bóng ma to lớn cho tâm hồn chưa thực sự trưởng thành của Tiên Vu Kiên!
Cũng giống như Tiên Vu Kiên im lặng, còn có cả Khang Thì.
Đồng liêu của hắn có phải đã bị vật gì đó chiếm xác rồi không?
Chỉ trong nháy mắt, lực sĩ trọng thuẫn đã bị tiêu diệt đến hai ba thành, dưới chân tất cả đều là những vết ăn mòn nghiêm trọng, không thể gom lại được mấy thi thể lực sĩ trọng thuẫn hoàn chỉnh. Người bình thường khi đối diện với cảnh này, sớm đã bị dọa vỡ mật, không co cẳng chạy mất thì cũng run rẩy đến không còn hơi sức mà chạy, nhưng những lực sĩ trọng thuẫn này lại không đi theo đường thường.
Dường như trong mắt bọn chúng, đây chẳng là gì cả.
Vẫn cứ hết lớp này đến lớp khác xông tới.
Rất có tư thế không giết sạch sẽ không buông tha.
Khang Thì đúng lúc nhắc nhở Chử Diệu: "Ngươi nhất cổ tác khí sắp cạn kiệt, những người này có giết hết được không?"
【 một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt 】 Đạo ngôn linh này hiệu quả mạnh mẽ nhưng không thể tùy tiện sử dụng.
Bởi vì sau khi 【 nhất cổ tác khí 】 suy kiệt, liền sẽ tiến vào trạng thái 【 suy lần hai 】, sĩ khí/vũ khí sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn, nếu trong khoảng thời gian này mà vẫn chưa đánh bại được địch quân, giành được thắng lợi trong phạm vi nhỏ thì sĩ khí/vũ khí sẽ lại một lần nữa trượt xuống trên phạm vi lớn.
Thậm chí quân lính phe mình sẽ nảy sinh tâm lý sợ hãi chiến đấu muốn bỏ chạy, dẫm đạp lên phe mình, trận hình liền sẽ rối loạn hoàn toàn.
Rất dễ dàng bị quân địch nắm bắt cơ hội mà đánh tan trong chốc lát.
Chử Diệu ngược lại một chút cũng không hoảng hốt.
Hắn nói: "Ta đã có diệu kế rồi."
Để đối phó với cục diện phức tạp, Khang Thì cũng chỉ có thể 【 Tam Tâm Nhị Ý 】 hóa ra hai đạo văn khí hóa thân.
Trong quân địch cũng có văn sĩ Văn Tâm.
Chỉ là không biết vì sao, tính tích cực của đối phương không cao. Dù là như vậy, Khang Thì cũng không dám lúc này lơ là, sợ đối phương đột nhiên nổi lên, đánh mình trở tay không kịp.
"Ngươi còn có hậu chiêu?"
Khang Thì hồi tưởng lại những ngôn linh Chử Diệu đã dùng sau khi khai chiến.
Tính toán ra văn khí cần thiết cho mỗi đạo ngôn linh, cảm thấy líu lưỡi —— Văn Tâm Nhị phẩm thượng trung, quả nhiên không tầm thường.
Mà sức lực để tạo văn khí cũng không tiếc.
Chử Diệu nói: "Thay mận đổi đào, biến địch bại thành ta thắng."
Khang Thì: "????"
Trước hết cứ để hắn trấn tĩnh lại đã!
Bây giờ là bên ta 【 nhất cổ tác khí 】, một khi tiến vào 【 ba mà suy 】, chẳng phải là phe ta "bại", mà địch quân "thắng" hay sao? Hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó, khóe miệng giật giật.
Hắn nói: "Ngươi với Nguyên Lương mới là anh em họ à?"
【 nhất cổ tác khí 】 loại ngôn linh này sở dĩ không thể tùy tiện sử dụng, bởi vì một khi sử dụng, trong một thời gian ngắn là không thể lần thứ hai tiếp nhận. Nhưng phàm là đều có ngoại lệ, đặc biệt là sao đổi ngôi ngôn linh ghi lại to và nhiều như sao trên trời, cũng có cách giải quyết.
Tỷ như 【 thay mận đổi đào 】.
【 Đào sinh bên lộ giếng, Lý Thụ sinh bên cây đào. Sâu đến gặm rễ đào, cây lý thay thế cương đào.】 Thoạt nghe có vẻ như hiệu quả của ngôn linh này cũng không khác 【 di hoa tiếp mộc 】, nhưng trên thực tế thì lại là hai việc khác nhau.
【 Di hoa tiếp mộc 】 thường dùng để đổi vị trí trên không gian, một vài võ sĩ gan dạ có thể lợi dụng để thay đổi một chút hướng tấn công của quân địch, khiến công kích bị chệch đi giảm bớt. Văn sĩ Văn Tâm thích dùng nó để thay đổi vị trí một vài vật thể.
Ví dụ như vị trí chủ tướng của phe mình bị thay đổi nhiều lần.
【 thay mận đổi đào 】 thì không giống.
Đạo ngôn linh này có thể khiến người khác "Thay chịu đựng", tùy theo mức độ "Thay chịu đựng", văn khí tiêu hao cũng khác nhau.
Cũng có tiếng là tốn nhiều nhưng hiệu quả lại thấp.
Mà Chử Diệu, sau khi sử dụng 【 thay mận đổi đào 】 thì liền chuẩn bị ngay một chiêu 【 biến địch bại thành ta thắng 】, lại càng tổn âm đức hơn.
Nói một cách thông tục thì, chính là để cho lực sĩ trọng thuẫn của địch gánh chịu sự suy yếu của 【 ba mà kiệt 】. Đồng thời, trạng thái suy sụp của quân địch lại phù hợp với điều kiện phát động 【 biến địch bại thành ta thắng 】 — đánh cắp sĩ khí/vũ khí từ quân địch mà thêm vào phe mình.
Liên tiếp sử dụng mấy đạo ngôn linh, Chử Diệu cũng có chút thở hổn hển.
Nhưng sắc mặt vẫn còn khá tốt.
"Luận bối phận, Kỳ Nguyên Lương chắc chắn là cháu của lão phu tử."
Cái gì anh em họ!
Có người em họ như thế, hắn sớm đã xử theo quân pháp.
Khang Thì: "..."
Trong lời nói của Chử Diệu, hắn nghe thấy một sự tức giận không nhỏ – có lẽ liên quan đến việc nhà Kỳ Thiện kia lại kéo bè kết lũ để đánh hội đồng nhà Chử Vô Hối chân ngắn – hai bên này hễ cãi nhau, mười lần thì năm lần là vì chủ công, năm lần còn lại là vì mèo chó nhà mình.
Về phần ý kiến về quản lý… không hề thấy hai bên cãi nhau, dù có thì cũng rất nhanh chóng đạt được nhất trí.
Khang Thì đổi chủ đề.
"Đan phủ của ngươi còn chịu được không?" Cho dù là văn tâm nhị phẩm thượng trung cũng không thể tiêu xài như vậy a.
Nếu không chịu nổi, có thể nghĩ cách cầu viện trợ khác.
"Ngày Đại Quân xuất phát, Văn Cung đã hoàn thành!"
Khang Thì: "..."
Chờ đã —— Hắn nhớ Kỳ Thiện đã từng nói, việc Chử Diệu giành lại Văn Tâm hay là khi đi thu thập bạc vụn, cũng chính là vào không lâu trước khi Hiếu Thành bị phản quân Trệ Vương đánh chiếm. Từ lúc đó đến giờ, vừa vặn một năm.
Thằng cha này đã xây xong Văn Cung rồi? ? ?
Văn sĩ Văn Tâm có Văn Cung và không có Văn Cung thì năng lực khác nhau một trời một vực.
Khang Thì cảm thấy mình nên giữ im lặng.
Tiếp tục đề phòng văn sĩ Văn Tâm của doanh trại địch — mặc dù đối phương có vẻ biếng nhác không muốn giao tranh, nhưng hắn không thể lơ là trên chiến trường — cái này đều là tài sản của quận Hà Doãn, mất thêm một cái nào là tiếc một cái đó. May là ngoài năm trăm lực sĩ trọng thuẫn kia, trình độ của đám thổ phỉ Lưu Dân phục kích đánh lén không cao, lại thêm có Triệu Phụng và Cộng Thúc Võ ở phía trước kiềm chế võ sĩ gan dạ của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận