Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 202: Hiếu thành loạn (length: 15921)

Tuy nói có thể mượn đao giết người, nhưng không khỏi nuôi hổ gây họa, Yến An càng nghĩ vẫn là quyết định để lại một đường lui. Hắn trong đêm đến thăm bạn cũ, kết quả người giữ nhà lại nói hắn đã đi ra ngoài.
Yến An liền hỏi: "Hắn đi đâu? Khi nào về?"
Người giữ nhà ấp úng nói: "Đến khu hoa thuyền ở ven sông."
Yến An vừa nghe là biết đó là địa điểm nào.
Hỏi bạn cũ thích lui tới thuyền hoa nào, hắn liền sai phu xe đi vòng đến ven sông. Khu vực ven sông là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất Đô thành, dù trăng đã lên cao, nơi này vẫn tấp nập người qua lại.
Đèn đuốc sáng rực, như ban ngày.
Bất kể là văn nhân tao khách hay giang hồ hiệp khách đều thích lui tới chốn này, nơi sản sinh vô số những chuyện tình phong lưu nam nữ say đắm.
Yến An rất ít lai vãng những chỗ như này.
Nhưng người bạn cũ kia của hắn lại là khách quen nơi đây.
Hắn vừa lên thuyền hoa, liền có một tên tiểu lâu la chờ sẵn tiến lên nghênh đón, tươi cười hỏi: "Vị này có phải là Yến lang?"
Yến An nói: "Tại hạ đúng là họ Yến."
Tiểu lâu la mừng rỡ nhướng mày, niềm nở cười, quay người muốn dẫn đường: "Vậy chắc chắn là ngài rồi! Mời ngài theo tiểu nhân. . ."
Yến An hỏi: "Có người bảo ngươi ở đây chờ ta?"
Trong lòng đã có đáp án.
"Đúng vậy, tiểu nhân đợi ở đây cũng hơn nửa canh giờ!" Mùa này gió chẳng hề dễ chịu, tiểu lâu la mặc cũng không tính là dày, lúc này hai tay cóng đỏ, lạnh như sờ phải tảng băng lớn, hắn cười thêm vào, "May mà trông thấy được ngài."
Yến An trong lòng đã đoán được là ai chờ mình.
Đi tới một căn phòng trang nhã ở tầng ba của thuyền hoa.
Tiểu lâu la cung kính đẩy ra cánh cửa chạm rỗng hoa, trong phòng phả ra mùi phấn son nồng đậm cùng hơi nóng. Yến An cảm thấy sở thích của bạn cũ hoàn toàn không thay đổi, người hầu mang dép gỗ đến. Vòng qua bình phong, tiếng sáo trúc réo rắt chui vào tai hắn.
Trong phòng — Một nam tử trẻ tuổi chỉ mặc áo lót màu xanh nhạt đang bịt mắt bằng khăn lụa thơm của nữ tử, chơi đùa với vài người khác.
Yến An vừa vào, liền bị chàng trai đó ôm chầm. Yến An vẫn còn hơi lạnh do quần áo chưa tan hết, chàng trai kia vừa chạm vào liền biết có gì đó khác thường, đưa tay gỡ khăn che mắt xuống. Thấy rõ mặt Yến An, cậu ta thất vọng: "A, sao lại là Hưng Ninh."
Yến An bình tĩnh đẩy tay cậu ta ra.
"Nghe có vẻ hụt hẫng?"
Chàng trai ném khăn vào ngực hắn, cười nhạo nói: "Ngươi có tướng mạo khá đó, nhưng nên tự biết mình. Một mình ngươi một thằng đàn ông thối hoắc làm sao mà được yêu thích hơn bất cứ một cô nương nào ở đây chứ? Với lại, không có việc gì không lên Tam Bảo điện. Lần này ngươi tìm ta chắc để trách móc hả, còn không cho ta chê bai vài câu chắc? Vô lý quá!"
Yến An bị chàng trai chê bai một hồi, hắn không hề tức giận, thậm chí còn cười. Chàng trai lén lút liếc mắt, nhặt những y phục vứt bừa bãi trên đất lên từng cái một mặc vào. Chỉ là không hề chỉnh tề, nhìn rất không nghiêm túc. Yến An nhìn thoáng qua những dụng cụ đánh bạc vương vãi trên đất, nói: "Lâu không gặp, có muốn đánh cờ hai ván không?"
Chàng trai đưa tay lên từ chối lời mời của hắn.
"Không được không được, đánh với ngươi hai ván, ta phải cởi truồng nhảy xuống sông bơi về mất, trời đang lạnh, có khi mất nửa cái mạng."
Chàng trai có hai sở thích.
Một là ngắm mỹ nhân, một là chơi bài.
Giống như được thêm hiệu ứng gia trì, chơi bài cùng mỹ nhân sẽ tăng lên gấp đôi niềm vui. Những người khác đến thuyền hoa ven sông là để vui chơi giải trí, có khi chơi đến vui vẻ, ba năm ngày không về nhà cũng là chuyện thường. Còn chàng trai này đến là để đánh bài, lợi thế mọi đường.
Một lần chơi xong thì thua đến mức phải lõa lồ [chạy] về nhà.
Nói mất mặt thì đúng là mất mặt.
Chỉ là người trong cuộc lại không để ý, bạn bè cũng không tiện nói gì, dù sao người mất mặt cũng không phải là hắn.
Yến An bật cười nói: "Ngươi cũng biết mình vận may cực kỳ tệ sao? Vậy ngươi còn chơi không biết mệt là sao?"
Vận may của ai đó không thể hình dung là tệ, bởi vì trong ván cờ của hắn không có chữ "Thắng"!
Ai chơi cũng có thể thắng hắn, đúng kiểu "gặp cờ ắt thua". Nếu không kịp dừng lại, tuyệt đối sẽ thua đến mức không còn gì cả.
"Chính vì biết vậy nên ta chưa bao giờ đánh bạc càng sẽ không cược mạng." Chàng trai phẩy phẩy tay, những người vui vẻ nhảy múa trong phòng đều lui xuống hết, cuối cùng chỉ còn lại chàng trai và Yến An, chàng trai thay đổi vẻ thoải mái ban nãy, nghiêm túc nói: "Ta biết ý đồ của ngươi rồi."
Yến An hỏi: "Ngươi biết?"
Chàng trai cười nói: "Chuyện hôm nay sắp xảy ra đều đã truyền khắp rồi, lúc này ngươi đến tìm ta còn vì chuyện gì nữa? Trước kia ta đã tính đêm nay thu xếp đồ đạc rời đi rồi, nhưng nghĩ lại vẫn ở lại. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, không phải ta thay đổi chủ ý..."
Sợ Yến An hiểu lầm, chàng trai dứt khoát giải thích rõ.
"Ta không thể giúp Trịnh Kiều một chút nào hết."
Yến An thở dài nói: "Nhưng sư đệ hắn..."
"Hắn không còn là sư đệ của ngươi nữa!" Việc chàng trai không vội vã rời đi cũng là vì Yến An, hắn không muốn nghe tin một ngày nào đó Trịnh Kiều ngược sát sư huynh đồng môn, "Hưng Ninh, nể tình giao hảo ngày trước, ta khuyên ngươi bỏ mặc hắn. Những chuyện hắn làm, không có việc gì có thể nói là 'đáng cảm thông' cả! Người này, tội lỗi chất chồng!"
Chàng trai không nỡ thấy Yến An ủ rũ, nhưng vẫn nhẫn tâm nói tiếp. Hắn liên tục kể tên hơn ba mươi người, người nào cũng có tiếng tăm, điểm chung duy nhất là đều chết dưới tay Trịnh Kiều, trong đó còn không ít gia đình bị tàn sát cả nhà.
Chàng trai nói: "Xưa nay không có bạo chúa nào tồn tại lâu dài cả, Trịnh Kiều chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Hưng Ninh, lúc này ngươi giúp hắn, sẽ hại càng nhiều người vô tội hơn đấy. Danh tiếng cả đời của Yến danh sĩ không hổ với lương tâm, ngươi nhẫn tâm sau lưng danh tiếng ấy bị hủy hoại vì Trịnh Kiều sao?"
"Yến danh sĩ" mà chàng trai nhắc tới chính là cha của Yến An.
Yến An nói: "Nhưng phụ thân lúc lâm chung cũng không hề bỏ mặc hắn..."
Nghe tới đây, chàng trai liền biết không khuyên nổi.
Hắn nói: "Nếu đã vậy thì thôi, coi như ta nói chuyện thừa đi — sau này, ngươi theo Trịnh Kiều cẩn thận một chút, đừng đối đầu với hắn. Tính người hắn đã mất, không còn là người trước đây nữa rồi. Biết đâu hắn còn có chút tình nghĩa với ngươi là sư huynh, khó nói lắm!"
Không khí trong phòng rơi vào im lặng.
Chỉ còn tiếng nến cháy tanh tách.
Yến An không cam lòng, lại hỏi: "Ngay cả giúp ta một chút cũng không được sao?"
Không giúp Trịnh Kiều, mà là giúp hắn thôi, có được không?
Chàng trai lắc đầu: "Kết quả vẫn vậy, nhất định là thua."
Yến An hoàn toàn hết hy vọng.
Bất quá, còn một số chuyện có thể nói được, ví dụ như tình hình hiện tại ở Tây Bắc đại lục. Một loạt các thao tác của Trịnh Kiều, bài tốt đánh thành bài rác, Yến An đã tốn không ít thời gian để tìm hiểu rõ. Càng hiểu rõ càng biết lúc này Trịnh Kiều đang đi vào đường cùng.
Chỉ cần đi thêm một bước nữa, sẽ không thể nào quay đầu.
Nhưng Yến An vẫn muốn đánh cược một lần.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cười khổ.
Hắn luôn khuyên chàng trai không nên sa đà vào con đường này, nhưng không ngờ bản thân mới là con bạc lớn nhất, lại còn đánh cược với một ván gần như không có cơ hội thắng.
Chàng trai cũng đưa ra mấy đề nghị, lại không hẹn mà hợp với ý nghĩ của Yến An — hành quân ra nước cờ hiểm, trước giải quyết bọn phản quân của Trệ Vương cầm đầu, quay đầu giải quyết những thế lực cát cứ nuôi dã tâm lớn.
Còn về Bắc Mạc và Thập Ô... tuyệt đối không thể xem thường!
Sự uy hiếp của hai bên này còn lớn hơn bọn phản quân của Trệ Vương gấp mười lần!
Cũng không biết có phải Trịnh Kiều đầu óc bị lừa đá hay không, mà lại đi nước cờ tồi như thế, đi chung thuyền với hai thứ quỷ quái này!
Yến An chỉ có thể im lặng! Nếu Trịnh Kiều không phải sư đệ hắn, chắc hắn cũng mắng rồi.
Chỉ mắng chửi người mà không uống rượu thì lấy sức đâu ra!
Chàng trai vỗ tay ra hiệu tiểu lâu la trên thuyền bưng rượu mới lên. Nhiều năm không gặp lại tương phùng, không uống vài chén sao được?
Hôm nay qua đi, đời này còn không biết có cơ hội gặp lại không.
Yến An nhìn chàng trai một chén lại một chén rượu thanh vào bụng, đột nhiên nhớ ra một vài chi tiết, quan tâm hỏi: "Vừa nãy ngươi nói chuẩn bị trong đêm rời đi, có nơi nào muốn đến rồi à?"
Chàng trai: "Còn chưa, đi xem xung quanh thôi."
Yến An âm thầm thở dài.
Nếu Trịnh Kiều không biến thành bộ dạng bây giờ, hoặc nói đã đánh hạ Tân quốc mà an tâm quản lý, bạn cũ chưa hẳn đã không ở lại.
Bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Chàng trai lại nói: "Ta định đi Tứ Bảo quận xem sao."
Yến An hỏi: "Tứ Bảo quận?"
Chàng trai cười nói: "Trệ Vương với cả Trịnh Kiều cũng cùng một giuộc cả thôi, khỏi phải để ý. Bất quá những thế lực bị Trịnh Kiều ép đến mức bộc lộ dã tâm thì có thể xem xét. Có lẽ tìm được người hợp ý."
Yến An lắc đầu: "Cơ hội thắng nhỏ quá."
Trịnh Kiều dù sao cũng có đất đai, quân đội, bộ máy hoàn chỉnh, nếu có thể tỉnh ngộ quay đầu, việc đứng vững gót chân ở Tây Bắc đại lục rất dễ dàng, trái lại các thế lực kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Bạn cũ đặt cược vào những người đó, sợ rằng sẽ thua đến mức không còn gì.
Chàng trai nói: "Dù sao cũng phải thử một lần."
Yến An: "... Lúc nãy ai nói không cược mạng hả?"
Chàng trai tràn đầy tự tin nói: "Một khi ta đặt cược thì chắc chắn thắng!"
Yến An không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin này.
Nếu hắn mà thắng được, vậy cái người lõa lồ [chạy] về nhà năm xưa là ai?
Ánh mắt của chàng trai vô tình thấy được sự nghi hoặc trên mặt Yến An, cảm thấy hơi chột dạ — ừm thì, hắn thừa nhận bản thân mình hơi cố chấp, nói thì rất chắc chắn nhưng thật ra trong lòng lại không nắm rõ. Nhưng đó là lỗi của hắn à? Rõ ràng là văn sĩ chi đạo sai!
Văn sĩ chi đạo của người khác, cái nào mà không đường hoàng chính chính?
Thế mà văn sĩ chi đạo của hắn lại là "Gặp cờ ắt thua"!
Đúng vậy, không nhìn lầm đâu.
Đạo văn sĩ của hắn chính là cứ hễ đánh bạc là thua.
Một kẻ xem "đánh bạc" là một trong những thú vui lớn nhất đời người, lại nhận được đạo văn sĩ "hễ đánh bạc là thua", thanh niên cảm thấy vận mệnh đang trút lên mình sự ác ý tột cùng. Bất quá, trên đời này không có đạo văn sĩ nào thực sự vô dụng, mọi thứ có được đều có mất.
Đôi mắt thanh niên nhìn xuống Văn Tâm ký tên tùy tiện vứt trên mặt đất, hình như có một dòng chảy ngầm nào đó đang trào dâng ở nơi sâu thẳm. . .
Hễ đánh bạc là thua?
Ngược lại, chẳng bao lâu nữa sẽ là hễ đánh bạc là thắng thôi.
Hai người nâng ly cạn chén uống đến say sưa.
Đợi khi trời hửng sáng, Yến An cố nén cơn đau đầu như búa bổ do say rượu mà tỉnh lại, phát hiện lão bằng hữu đã rời đi, chỉ để lại một phong thư dày cộp. Hắn nhìn kỹ một chút, khẽ cười.
Lão bằng hữu tuy không đáp ứng giúp hắn, nhưng phong thư để lại đã liệt kê hết những người dưới trướng Trịnh Kiều có thể dùng, không thể dùng, có thể tin, không thể tin... thậm chí cả tính nết kiêng kỵ của từng người cũng được viết ra.
Những điều này không phải cứ "có tâm" là có thể lấy được.
Điều này chứng tỏ—— lão bằng hữu đã từng cân nhắc rất nghiêm túc về Trịnh Kiều.
Chỉ tiếc, Trịnh Kiều thực sự quá làm hắn thất vọng, sau khi tiếp quản Tân quốc thì chuyện nào cũng dẫm phải "lôi khu"!
Thanh niên không thể đem toàn bộ cơ hội đặt cược vào Trịnh Kiều, càng không thể phó thác tính mạng, nhưng dù sao cũng là hao phí đại lượng tinh lực tâm huyết, để lại cho Yến An vừa vặn.
Thanh niên mang theo gánh nặng cùng thư đồng, đạp mây mù rời khỏi mảnh đất này, hướng Tứ Bảo quận mà đi—— trận cuồng phong tụ lực đã lâu đã đến thời điểm bùng nổ! Gần như là trước sau một bước, không ít kẻ thu được tin tức cũng nhất trí lên đường.
Thẩm Đường, người đang ở trong vòng xoáy, lại không có cảm giác gì.
Nàng ngủ một giấc đến tận lúc trời hửng đông.
Ngoài phòng, Chử Diệu gõ cửa hai lần mới đánh thức nàng.
Đầu tóc bù xù, Thẩm Đường mệt mỏi khẽ nheo mắt lại, hắt nước lạnh lên mặt. Dưới sự kích thích của nước lạnh, cơn buồn ngủ tan biến. Tóc buộc hai ba vòng, đuôi ngựa vẫn xiêu vẹo.
"Thôi được rồi—— không so đo với mình nữa."
Càng chải, tóc càng rụng nhiều.
Chử Diệu nhìn không được nắm chặt tay.
"Ngũ Lang vẫn chưa tỉnh táo sao?"
Thẩm Đường ngáp một cái: "Ngủ không đủ..."
Quầng thâm dưới mắt có thể hóa trang thành gấu trúc lớn rồi.
Nàng nói: "Tối qua văn khí bị hút sạch, không nói khôi phục siêu chậm, ta còn gặp một đêm ác mộng. Trong mộng cứ phải chạy trốn, càng lúc càng có nhiều zombie kéo đến truy sát ta, ta liều mạng, chạy mãi chạy mãi, tỉnh dậy cảm giác hai cái đùi đều muốn tàn phế..."
Chử Diệu mở đồ ăn đã hâm nóng ra.
Cháo thơm nức mũi, còn có mấy đĩa đồ nhắm khai vị.
Hắn khó hiểu hỏi: "Zombie?"
"Zombie là xác sống, thân thể đã chết nhưng có thể động đậy, thích truy đuổi hơi thở người sống và mùi máu tươi." Thẩm Đường bưng cháo lên, húp một ngụm lớn, dạ dày trống rỗng được xoa dịu hoàn hảo, nàng lúc này mới cảm thấy mình sống lại, "Trông rất đáng sợ!"
Giấc mơ này quả thật không hiểu ra sao.
Trong mộng truy sát nàng không chỉ có zombie, trên trời bay, dưới đất bò, trong nước bơi, cái nào cái nấy đều góp một chân. Thẩm Đường phải dựa vào những màn thao tác cực hạn cùng nghị lực ngoan cường mới không bị chúng bắt được. Cuối cùng mệt mỏi quá sức—— Thẩm Đường nói: "...ta nhảy vào một cỗ quan tài."
Chử Diệu: "Quan tài? Quan tài như thế nào?"
Có lẽ bởi vì đạo văn sĩ của mình, Chử Diệu cảm thấy rất hứng thú với những mộng cảnh cổ quái kỳ lạ, hắn nghe Thẩm Đường kể chuyện ác mộng say sưa ngon lành, thỉnh thoảng đưa ra một vài ý kiến hoặc thắc mắc của mình. Kỳ Thiện ở bên cạnh nghe chỉ muốn trợn trắng mắt.
Thẩm Đường dừng tay đang ăn cơm.
Nàng cẩn thận hồi tưởng: "Một cỗ quan tài gỗ."
Còn là gỗ gì, thì không nhớ rõ.
Nàng nhảy vào quan tài, cơn ác mộng liền kết thúc.
Kỳ Thiện ý đồ tham gia vào cuộc trò chuyện: "Hẳn là điềm đại hung."
Chử Diệu liếc hắn một cái.
"Đại Thanh đại sớm nói bậy cái gì? Rõ ràng là gặp quan tài phát tài!"
Dù là điềm đại hung, đến chỗ Ngũ Lang cũng nên là đại cát!
Kỳ Thiện: "..."
Tham gia trò chuyện thất bại.
Không hay không biết, Thẩm Đường đã húp hết bảy tám bát cháo.
Thùng gỗ đựng cháo đã thấy đáy.
Nàng liếm sạch hạt cơm dính bên mép, hỏi: "Còn nữa không?"
Chử Diệu: "Ăn sáng không nên quá no."
Thẩm Đường sờ bụng: "Không no, nhiều nhất mới năm phần."
Lời này vừa nói ra—— Kỳ Thiện nói: "Đây đã là lượng cơm ăn lớn nhất của ngươi ngày thường."
Cả một thùng cháo lớn!
Kỳ Thiện thầm oán trách Chử Diệu đang cho heo ăn đấy à.
Vậy mà còn chưa đủ no?
Thẩm Đường: "Thế nhưng—— ta thật sự còn đói mà."
Phủ trù của quận thủ cả ngày đều có người, Chử Diệu đứng lên nói: "Ta ra sau trù xem còn gì ăn nữa không."
Ăn chưa no thì ăn thêm, cũng không phải chuyện gì lớn!
Lúc trở về lại là một thùng cháo lớn.
Chử Diệu sợ nàng ăn không đủ, còn mang đến hai mâm bánh ngọt.
Kỳ Thiện: "..."
Thẩm Đường vùi đầu ăn lấy ăn để, không bao lâu sau toàn bộ đều vào bụng.
"A——" nàng chợt nói, "kỳ quái."
Kỳ Thiện quan tâm: "Há, cuối cùng thì cũng ăn quá no rồi à?"
"Không phải, văn khí hồi phục, còn nhiều hơn rất nhiều."
Ngủ một giấc mới hồi phục bốn thành, ăn hai thùng cơm với hai mâm bánh ngọt, văn khí lại hồi phục thêm một thành. Dù cộng lại cũng chỉ mới năm thành, nhưng tổng thể lại còn nhiều hơn trước.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận