Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 620: Bình Tứ Bảo quận (length: 8784)

Tuân Định cả đời này chưa từng thấy qua kiểu phô trương này.
Bất quá, da mặt của hắn từ khi rời nhà trốn đi, thả bản thân bắt đầu đã ngày một dày hơn, lại còn ở dưới tay Công Tây Cừu – loại người đáng chém ngàn đao – chịu đựng hết mài giũa, độ dày cùng năng lực phòng ngự không bao lâu đã không thể so sánh được nữa: "Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Thu Thừa không trực tiếp lên tiếng.
Ngược lại, hắn nhắc nhở người vừa mở miệng nói.
"Chủ của ta mắt nhìn người rất giỏi, coi trọng các ngươi cũng đối đãi theo lễ quốc sĩ, đã như vậy, các ngươi tự nhiên phải báo đáp xứng đáng..."
Tuân Định: "..."
Hắn cho là da mặt mình đủ dày rồi.
Không ngờ người trước mắt mới là lão tổ tông.
Tuân Định đưa tay, ngăn hắn nói tiếp, còn nói: "Dừng dừng dừng – nói cho cùng, giữa các ngươi và ta, chẳng qua chỉ là một mối làm ăn. Nếu là làm ăn, thì tự nhiên là ngươi tình ta nguyện, đôi bên đã thanh toán sòng phẳng, không hề có vấn đề giao tình gì cả. Làm cái nghề này nhiều năm, ta luôn tuân theo nguyên tắc thu bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu việc. Võ tướng dưới kia không phải ta có thể đối phó, mà số tiền bỏ ra lại càng không đủ để ta xả thân bán mạng, huống chi nói gì đến quốc sĩ hay không quốc sĩ. Cho nên, không cần nhắc lại nữa."
Tuân Định nên làm gì, cần làm cái gì, nên nói những gì, thậm chí nên đứng ở vị trí nào, hợp đồng đã viết rõ ràng.
Việc nằm trong phận sự, hắn làm.
Việc ngoài phận sự, không thể.
Hắn mở miệng là thừa nhận tài nghệ không bằng người.
Trước đây hắn còn có thể già mồm ẩn danh đôi câu, nhưng Công Tây Cừu vốn không quen nuông chiều người, miệng hắn càng cứng đầu thì càng bị chỉnh sửa đến thê thảm hơn. Đến hôm nay, Tuân Định đã triệt để "Phật hệ", càng có thể bình thản đối đãi với những vị chủ không có lý lẽ về mặt thiên phú – hắn chỉ là một người bình thường, hà tất phải tranh giành hơn thua với những người vốn được ông trời mở cho đường riêng kia? Thẩm Đường kia cũng là một trong số đó.
Đã vậy – Sao hắn không thể quý trọng cái mạng này?
Hơn nữa, hắn còn là do Công Tây Cừu đặc biệt mời tới, hắn sẽ không vì chút vàng bạc mà liều mạng với người khác. . .
Đám người trên tường thành cũng bị lời Tuân Định nói làm cho sửng sốt.
Ánh mắt mỗi người một khác.
Có người kinh ngạc, có người bất ngờ, lại có rất nhiều người xem thường.
Vị võ tướng gây chuyện càng không kiềm chế: "Ta chưa từng thấy ai như ngươi, loại người tham sống sợ chết thế này. . ."
Tuân Định cũng chẳng chiều theo hắn, cười nói: "Ừm, ta là tham sống sợ chết. Nếu tướng quân dũng mãnh không sợ, không sợ sinh tử, lại còn được đãi theo lễ quốc sĩ, sao không làm gương tốt, xuống ứng chiến trận thứ ba đấu tướng, vì chủ công dẹp bỏ chướng ngại?"
"Ngươi --" bị Tuân Định nói thẳng mặt, hết lần này đến lần khác lại không có gì phản bác lại được, chỉ có thể đỏ mặt tía tai nói, "thằng nhãi ranh --"
Tuân Định đương nhiên là làm ngơ.
"Các ngươi đủ rồi đấy!" Thu Thừa gầm lên một tiếng, cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người. Tình hình trước mắt, thật ra người khó xử và tức giận nhất lại không phải hai người bọn họ, mà là Thu Thừa, mặt mũi bao nhiêu năm bị người ta hạ sạch sẽ trước mặt mọi người, hắn vốn luôn coi trọng sĩ diện sao chịu được? Vẻ mặt của hắn đã dữ tợn đến biến dạng, nhưng vị võ tướng kia vẫn không hề phát hiện ra, còn Tuân Định thì giả vờ không thấy gì.
Võ tướng bị quát mắng thì giật mình kinh ngạc.
Vội ôm quyền nói: "Chủ công thứ tội. . ."
"Đi!"
Thu Thừa ép giọng quát cắt lời.
Lúc này hắn không muốn nghe đến tiếng của người đó nữa.
Đôi mắt hung ác nham hiểm quét từ võ tướng sang Tuân Định, đang muốn mở miệng nói gì thì Thẩm Đường dưới trận đã hiểu ý mà quyết định giúp bọn hắn. Đấu tướng ba ván thắng hai, nàng bên này đã thắng hai trận, ván thứ ba còn lại này thật ra có thể thắng nhưng cũng có thể không thắng.
Nực cười – Dễ dàng có được một tầng sĩ khí tăng thêm BUFF, sao nàng phải vì gấp gáp mà bỏ qua nó chứ? Phe mình càng tăng thêm nhiều, sĩ khí càng mạnh, khi công thành độ khó và thương vong cũng càng giảm đi. Hắc, không ngại lấy thêm cái đầu người mà chơi.
Nàng đưa tay tạm dừng tiếng trống.
Dồn khí đan điền, giọng nói rõ ràng vang lên trên tường thành, nàng hỏi: "Thu Văn Ngạn, ván thứ ba ngươi định phái ai xuống chịu chết đây?"
Thu Thừa siết chặt nắm đấm.
Trong phút chốc hận Công Tây Cừu không có ở đây.
So với một Tuân Định thực lực kém, không phục quản giáo, còn luôn chống đối khiến hắn không xuống đài được thì Công Tây Cừu vừa mạnh hơn, vừa có đạo đức nghề nghiệp. Chỉ tiếc, Công Tây Cừu lại được hắn sắp xếp ở Hiếu Thành trấn thủ, để đảm bảo hậu phương an toàn.
Hắn có thể thoải mái thi triển tài năng, mở rộng lãnh thổ.
Ai ngờ, người hàng xóm của hắn lại giáng cho một đòn bất ngờ.
Đánh hắn choáng váng đầu óc.
Phía dưới, Thẩm Đường tiếp tục kéo dài giọng điệu: "Thu —— Văn —— Ngạn —— là nhát gan hay là dũng cảm, ngươi ít nhất cũng phải cho người ta một câu trả lời chứ. Làm sao, đến cả ván thứ ba này cũng không dám lên trận rồi? Nếu như thật sự sợ đến vỡ mật, chi bằng ngay bây giờ mở cổng thành, hạ cầu treo xuống, đầu hàng cho thoải mái đi. Các ngươi yên tâm, chúng ta cũng không phải là ma quỷ, sẽ không làm ra chuyện tàn sát cả thành như vậy. Chỉ cần là dân lành vô tội trong thành, hết thảy không giết, không cướp, không xâm phạm, hễ có một điều làm không được, liền để thiên hạ chế nhạo!"
Nàng cưỡi ngựa, thong thả đi đi lại lại, không quên vạch sẵn hố bánh lớn cho người ta: "Ngoài ra, bất luận kẻ sĩ hay dân thường nào trong thành, chỉ cần là người phẩm hạnh đoan chính và có tài năng, có thể vì dân mà mưu lợi, sau khi thành bị phá, hết thảy vẫn như cũ. . ."
"Còn nữa. . ."
Thẩm Đường nghĩ đến gì thì nói cái đó.
Khung cảnh hiện trường dễ dàng không giống như là đang công thành.
Ba quân sau lưng Thẩm Đường còn thỉnh thoảng phụ họa tạo ra những tiếng huýt sáo, tiết tấu đa dạng giống như sân khấu kịch, đặc sắc và náo nhiệt.
Tuân Định liếc mắt nhìn trộm Thu Thừa, quả nhiên thấy một khuôn mặt đen như mực. Hắn cũng hơi muốn đồng tình với Thu Thừa, trước thì bị đối phương đấu tướng đánh vào mặt, sau lại bị ép nghe đối phương dụ dỗ lòng người, y như rằng chủ công của hắn đã chết vậy.
Ôi, mất mặt cả mấy đời.
Vừa cảm khái xong, bỗng nghe thấy từng tiếng "Chủ công không thể", "Mời chủ công nghĩ lại đi". Không khỏi tò mò nhìn lại, thì ra là Thu Thừa không biết từ lúc nào đã giật lấy cung tên của hộ vệ bên cạnh, rồi sau đó kéo dây cung căng vút, nhắm chuẩn, buông tay -- một mạch thành!
Tên rời dây cung mà đi, mục tiêu chính là Thẩm Đường dưới thành. Mũi tên này thậm chí còn được quán chú một ít văn khí, giống như lửa giận đang nén trong lòng Thu Thừa, một mũi tên trút hết xuống. Mặc dù văn khí hỗ trợ tăng cường cho vũ khí không bằng võ khí cường hãn, nhưng cũng vượt trội so với các cung thủ bình thường.
Tuân Định thầm mắng: 【Ngu xuẩn!】Nhìn tình hình vừa rồi, Thẩm Đường cố ý để tiến hành ván thứ ba, còn xem quân của Thu Thừa là đá mài đao – thật vất vả tìm được đá mài đao, lại không nghĩ đến chuyện một lần là mài gãy luôn. Tuân Định bèn cả gan đoán rằng người tham gia trận thứ ba không nhất định là Thẩm Đường.
Dù cho hy vọng rất mong manh, nhưng vẫn còn có cơ hội vãn hồi một ván. Dù không được, cũng có thể kéo dài một chút thời gian, cho phe mình bố trí một tay sau. Huống chi bọn họ còn đang chiếm ưu thế ở thành, Thẩm Đường chiếm hết ưu thế cũng không thể nói đánh là đánh ngay được. Ai ngờ Thu Thừa lại không chịu nổi bị liên tiếp chọc giận và bị vả mặt, không cần suy xét đã động thủ, mục tiêu còn là thủ lĩnh của đối phương. . .
Hành động này truyền đi thông tin gì?
Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, không cần nhiều lời!
Tựa như là hoàn toàn trở mặt.
Đây là tín hiệu khai chiến chính thức!
Quả nhiên -- Thẩm Đường giơ tay lên liền chém mũi tên thành hai đoạn, lúc này nụ cười trên nỗi đau của người khác trên mặt còn chưa kịp tan hết, đã cứng đờ biến thành giận dữ: "Nếu ngươi đã không thích uống rượu mời mà thích uống rượu phạt -- Thu Văn Ngạn, đây sẽ là nơi chôn thây của ngươi!"
"Ba quân!"
"Công thành!"
_(:з" ∠)_ Ngày hôm nay áo khoác da mua cái đồ giữ ấm tai em bé về đến nơi, Hương Cô liền tiện tay đo cho mình, tốt thôi, trực tiếp tăng vọt lên 38.5 độ, vội vàng luống cuống đi tìm nhiệt kế thủy ngân, mấy lần đo đi đo lại vẫn là 38.2 độ, cũng không biết là do nhiễm virus hay là do vết thương bị viêm, hoặc do nguyên nhân khác. . . Trước mắt trạng thái vẫn còn tốt, ngoại trừ thấy lạnh và cổ họng có hơi ngứa, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cứ xem ngày mai thế nào đã. . .
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận