Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 526: Bản số lượng có hạn Xuân Sam đường (length: 10582)

"Chủ công trước đây chẳng phải nói muốn sao?"
Chử Diệu cầm thước gỗ để cánh tay nàng lại nâng lên đo.
Thẩm Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Mình lúc nào nói muốn váy nhỏ rồi? Một lần duy nhất, hình như là hai năm trước từ Hiếu thành về, ở ổ phỉ đó thì phải?
"Ách... Hình như là nói rồi thì phải..."
Đối với Thẩm Đường mà nói, mặc cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần không phải trần truồng chạy lung tung là được. Mà nói, nam trang cũng có cái hay của nam trang, thoải mái rộng rãi lại dễ dàng hành động. Trừ kiểu dáng ít, nhan sắc không đẹp bằng, không có cái khuyết điểm nào khác.
Thật ra, rất nhiều quần áo bên trong kiểu dáng nam trang cũng có váy ngắn, chỉ là màu sắc không tươi sáng, hình dáng trang sức đơn điệu nhạt nhẽo.
Trang phục thường ngày của Văn Tâm Văn Sĩ phần lớn đều như vậy.
Nhưng - Ai mà không thích quần áo mới xinh đẹp chứ?
Đột nhiên mặt nàng lại lộ vẻ buồn rầu: "Nhưng mà Vô Hối, nếu như ta mặc nữ trang, có thể sẽ gây ra phiền phức không cần thiết không?"
"Chủ công mấy tháng này lại cao lớn hơn rồi." Chử Diệu vội vàng đo lấy số liệu, so với trước đây, mặt lộ vẻ vui mừng, sau đó cười nói, "mặc vài lần nữ trang mà có thể gây phiền phức lớn thế sao? Văn nhân đa phần phong lưu, thích cái đẹp là lẽ thường. Không ít thế gia văn sĩ còn thích mặc nữ trang, tô son điểm phấn, Úy Nhiên Thành Phong. Chủ công tuổi còn nhỏ lại xinh đẹp, vì sao không mặc?"
Người bình thường phân biệt nam nữ dựa vào mặt và trang phục, nhưng Văn Tâm Văn Sĩ và võ tướng lại dựa vào chữ ký Văn Tâm và hổ phù võ tướng. Chỉ cần đeo lên hai thứ này, dù mặt có giống phụ nữ, dáng người có uyển chuyển, thì - đây cũng là nam!
"Chủ công có lẽ không nên đánh giá thấp nhận thức cố hữu của thế nhân."
"Điều này cũng đúng."
Thẩm Đường lẩm bẩm, năm đó hai người Chử Diệu kiểu gì cũng không tin, làm nàng đã nghĩ thoát y ra để chứng minh giới tính rồi.
Chử Diệu thu thước gỗ: "Chủ công còn có thể cao thêm nữa, lát nữa bảo thợ may nới vải vóc ở áo thêm chút."
Váy quá dài thì có thể gấp nếp bên trong.
Đợi khi nào dáng người cao lớn, lại thả ra.
"Còn có thể cao nữa sao?"
Đo xong số liệu, Thẩm Đường cuối cùng cũng được tự do. Nàng lấy tay chống đầu, so tay với Chử Diệu. Thân thể này của nàng còn chưa cao, lúc trước chỉ đến ngực Chử Diệu, giờ đã sắp đến vành tai của hắn: "Có thể cao đến chín thước không?"
Chử Diệu bật cười nói: "Cao chín thước thì cô nương lại trông chẳng ra gì. Chỉ vóc dáng không thôi không đủ, khung xương thân hình cũng phải cân đối thì mới có thẩm mỹ. Nếu đầu chủ công cao đến chín thước, vậy bờ vai này cũng phải dài hơn hai thước."
Khung xương của phụ nữ rất khó đạt tới chỉ số đó. Nếu cao lớn như vậy, nhìn từ xa thì chỉ là cái sào cắm miếng vải dài.
Thẩm Đường nói: "Ta trông đẹp làm gì?"
Cái nàng muốn là bao quát chúng sinh!
Cái nàng muốn là hít thở không khí trên cao!
Chử Diệu: "Theo ta thấy, tầm bảy thước rưỡi là đẹp."
Theo kinh nghiệm của Chử Diệu, từ khi dẫn khí nhập thể đến lúc mở đan phủ, hai năm sau xem như là giai đoạn bộc phát chiều cao của Văn Tâm Văn Sĩ. Trừ một vài trường hợp đặc biệt, chiều cao trung bình của nam giới Văn Tâm Văn Sĩ thường trên tám thước. Chủ công của hắn là nữ Văn Tâm Văn Sĩ, kinh nghiệm này chỉ có thể dùng để tham khảo. Nhưng cân nhắc khung xương phụ nữ hơi nhỏ hơn so với nam, dù có chênh lệch chắc cũng không nhiều.
Chiều cao của chủ công hiện tại ở nữ nhân đã xem như là hạc giữa bầy gà rồi, nếu còn cao nữa thì Chử Diệu phải để ý thôi.
Thẩm Đường bĩu môi: "Mới có bảy thước hơn chút à..."
Cách chiều cao trong mơ của nàng còn quá xa.
Nhưng mà - Người có chí ắt làm nên!
Tập thể dục nhiều, bổ sung canxi, tin chắc sẽ có kỳ tích!
Lúc này tuy có tiệm may bán, nhưng vẫn là may đo thủ công là chủ yếu. Làm xong để khách mặc thử, chỗ nào chưa vừa thì điều chỉnh. Thợ may nghe nói quận phủ đặt hàng, nhận vải xong đã phải tăng ca làm gấp trong ngày.
Không quá ba ngày đã đưa tới thử.
Số liệu Chử Diệu đưa rất chuẩn, thợ may lại có nhiều năm kinh nghiệm, mặc thử lần đầu đã vừa như in, không cần điều chỉnh gì.
"Vừa vặn quá."
Thẩm Đường cho thợ may lĩnh tiền công.
Nói cũng thấy tủi thân, từ lúc xuyên qua thế giới này, nàng mới là lần đầu mặc nữ trang, vội vàng muốn khoe mẽ.
Nàng soi gương đồng, thấy còn thiếu chút gì đó, liền nhờ thị nữ đến chải kiểu tóc chưa lập gia đình đơn giản cho mình.
Lại cài thêm hai đóa hoa cỏ cùng màu với váy.
Thị nữ: "Thẩm quân cần thoa thêm chút son phấn không?"
Nàng suýt không dời được mắt.
Không ngờ Thẩm quân mặc nữ trang lại đẹp đến mê hoặc như vậy!
"Cái đó không cần." Nghĩ đến thành phần hóa trang hiện tại, Thẩm Đường nhíu mày từ chối, nàng không muốn bôi đầy bột chì lên mặt. Vẫy lui thị nữ, thấy đáy mắt mình lóe lên vẻ gian xảo, nảy ra một kế, nàng đổi đường đến chính vụ sảnh, chuẩn bị dọa người.
Trong chính vụ sảnh, mọi người dạo này đều đang bận công việc.
Trọng tâm đều dồn vào việc tái tạo hộ tịch, đo đạc ruộng đất.
Lũ địa đầu xà ở Lũng Vũ làm việc thật là quá mức, giấu tá điền không hộ khẩu nắm cả bó to, tùy tiện một nhà có thể moi ra mấy nghìn người. Ít thì năm ba ngàn, nhiều thì gần vạn.
Dù Thẩm Đường đã có chuẩn bị cũng phải giật mình.
Miệng bọn chúng đúng là - So với Hà Doãn còn ăn tham hơn.
"May mà Lũng Vũ quận không lớn, nếu lớn hơn chút, có lẽ cái miệng của bọn nó còn nuốt được cả trời mất!" Thẩm Đường tức giận vỗ bàn.
Đám này đều là bạc thuế của nhà nước đó!
Đáng giận nhất là đám bị bắt lại không hề sợ, thậm chí còn liên kết tạo áp lực lên Thẩm Đường, ép nàng nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện. Nếu nàng chịu, hằng năm các nhà các hộ đều sẽ biếu chút bạc hiếu kính.
Nếu Thẩm Đường cần binh mã, bọn chúng cũng sẽ hợp tác, mỗi bên nhường một bước, cứ theo lẽ mà làm, đừng dồn ép người quá đáng!
Thỏ bị dồn thì cắn người! Nếu ép bọn chúng quá, bọn chúng cũng chẳng ngại cá chết lưới rách, ai cũng đừng hòng dễ chịu!
Nghĩ tới đây, Thẩm Đường chỉ muốn bật cười.
Tự mình tìm hiểu mới biết tại sao chúng có thể mạnh mẽ như vậy - các quận thủ tiền nhiệm của Lũng Vũ, thậm chí cả những đời trước nữa, đều cơ bản bị bọn chúng mua chuộc. Vì Lũng Vũ quận vốn hoang vắng, dù có ruộng đất, nhưng sản lượng không cao. Dù có cố sức làm cũng không có nhiều thu hoạch, không đủ chi trả quân lương, lại còn tốn công sức.
Còn nếu nhắm mắt cho qua thì sao?
Hằng năm, các hộ biếu bạc và đồ quân nhu có thể nuôi sống binh mã trong quận, lính biên cũng không phải đối mặt với cái cảnh thiếu thốn lương thực, thu nhập lại ổn định. Suốt bao nhiêu năm qua, vẫn duy trì được cái kiểu ngầm hiểu ý này. Nhưng Thẩm Đường lại không làm theo lẽ thường.
Đã quyết định là làm liền, nói bưng là bưng ngay.
Địa bàn của nàng không cho phép có kẻ thứ hai nắm quyền!
Liên tục hơn mười ngày, trong quận Lũng Vũ tràn ngập mùi máu tanh. Bọn Hào Thân này tuy nuôi bộ khúc nhưng so với đám ngoan nhân như Thẩm Đường thì khác gì tép riu.
Nàng có danh sư, dùng chiến thuật đánh bất ngờ, lần lượt đánh tan chúng.
Thẩm Đường luôn thích làm việc quyết liệt.
Các nhà còn chưa kịp phản ứng, thì kẻ khó nhằn nhất đã bị nhổ tận gốc, số quân còn lại thì rải rác chẳng ra gì.
Diệt xong lũ người này thì thống khoái đấy, nhưng hậu quả phải giải quyết lại rất phiền phức.
Số tá điền bị che giấu này cần phải làm lại hộ tịch, ruộng bị đoạt lại phải thống kê, muốn phải chia cho thuê kịp trước khi vụ xuân cày bừa, còn phải sắp xếp hạt giống lương thực có thể dùng được... Thời gian vô cùng gấp gáp, Chử Diệu đã mấy ngày không được ngon giấc rồi.
Trong đó người dốc sức nhất là Tuân Trinh cần mẫn.
Hắn giỏi tính toán, mấy chuyện chính vụ khiến người ta chán ghét lại dễ dàng giải quyết trước mắt hắn, hiệu suất làm việc cực cao.
Nhưng mà - Khi Tuân Trinh cầm bút chấm mực, cảm giác bén nhạy thấy chủ công đến gần, vô ý thức ngẩng đầu lên, sau đó - hắn dùng tay kia dụi mạnh mắt.
"Chủ, chủ công?"
Lời nói của Tuân Trinh có vài phần do dự.
Đây là chủ công...
Hay là bào muội của chủ công vậy?
"Suỵt!"
Thẩm Đường dùng ngón tay che miệng.
Ra hiệu cho Tuân Trinh đừng nói lớn, nàng chỉ những người đang cắm đầu làm việc khác. Tuân Trinh tuy ngạc nhiên nhưng cũng đoán được Thẩm Đường đang nổi hứng trẻ con, muốn dọa người. Cũng vô ích thôi, người ở đây ai mà không biết nàng đến chứ?
Hắn liền cười tủm tỉm không nói.
Quả nhiên - Mặt ai nấy vẫn bình thường, bình tĩnh tự nhiên.
Thẩm Đường lúng túng cào mặt: "Mấy người không sợ chút nào sao... Cũng hợp tác với ta chút đi chứ, chẳng có chút thú vị nào..."
Cố Trì uống một ngụm súp nhân sâm làm thông giọng.
Nói qua loa: "Phong thái đẹp lạ thường, quả không hổ là chủ công."
"Ta vốn đã xinh đẹp, cần ngươi phải khen sao?" Nàng không biết mình vốn đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành không có chí tiến thủ sao? Cái nàng muốn là kiểu phản ứng mắt người xung quanh vì nàng mà bừng sáng, há hốc mồm ra cơ!
Cố Trì: "..."
Chủ công, cũng phải giữ chút thể diện chứ...
Kỳ Thiện làm việc thấy bực bội, hắn chỉ tay ra ngoài cửa: "Chủ công, đến Diễn Võ Trường tìm mấy tên văn thần mà thả giận đi..."
Thẩm Đường: "..."
Nhìn bóng lưng tức giận của Thẩm Đường, Khang Thì bưng nước nóng lên cảm khái: "Nói đi nói lại, ngày thường trang phục của chủ công đúng là quá cẩu thả. Giờ khôi phục nữ nhi, quả thật là đẹp đến kinh diễm."
Cả ngày bị ép làm việc mãi không nghỉ, hắn còn chẳng nhớ rõ mình đã bao lâu không thấy một bóng mỹ nhân...
Không ngờ mỹ nhân lại ở ngay bên cạnh!
Vừa dứt lời, hai ánh mắt giết người đã quăng tới.
Một là của thằng em biểu oán than.
Một người là loại biểu muội xấu Cố Trì.
Khang Thì xấu hổ cười cười, giải thích: "Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là khích lệ, tuyệt đối không có ý khinh thường chủ công..."
Chỉ có Tuân Trinh hiếu kỳ lại ngơ ngác nhìn hắn.
"Cái gì gọi là... Khôi phục hồng trang? ? ?"
Đám người: "..."
Ái chà, có phải bọn họ lại quên nói gì rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận