Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 549: Kẻ thù lại song gặp mặt (length: 8946)

"Tiên sinh nếu không chê, không ngại ghé qua nhà ta nghỉ chân một chút? Quan chủ bộ dạo này rất bận, lúc này đến cửa sợ là gặp không được." Thiếu niên tốt bụng đề nghị, tựa hồ sợ đối phương chạy mất, dáng vẻ nhiệt tình hiếu khách khiến Triệu gia tiểu nương tử âm thầm nghi ngờ.
Văn sĩ thanh niên mới gặp đã tin lời?
Nhỡ đâu đối phương đang nói dối thì sao?
Nhưng không biết, thiếu niên đối với chuyện này căn bản không lo lắng.
Trong đất Lũng Vũ này, ai dám lừa gạt quan phủ?
"Nếu vậy, làm phiền rồi."
Văn sĩ thanh niên gật đầu đồng ý lời mời.
Thiếu niên mặt mày tươi cười rạng rỡ, một tay vác người đàn ông đang hôn mê lên lưng ngựa, nắm dây cương cùng Triệu gia tiểu nương tử sóng vai dẫn đường.
Dọc đường vẫn không quên khoe khoang thành quả xây dựng của quan phủ, ví dụ như con đường lớn dưới chân bọn họ xuất phát từ trị sở thành trì – con đường này có thể cho ba cỗ xe ngựa đi song song, không chỉ liên thông quan đạo, mà sau này còn sẽ trải dài đến các thôn trấn xung quanh trị sở.
Vô cùng thuận tiện cho dân các thôn trấn đi lại, cũng giúp họ bán đặc sản của địa phương, bù đắp lẫn nhau, tiết kiệm thời gian và công sức.
Văn sĩ thanh niên nghe vậy lại hơi nhíu mày.
"Làm lao dịch như vậy, e là không ổn."
Quan phủ cần làm hạng mục gì đều sẽ điều động dân phu, bắt buộc mỗi nhà phải cử người đến tuổi tham gia lao động không công. Nhìn tiến độ và quy mô xây dựng con đường lớn này, chắc chắn đã động đến việc cày bừa vụ xuân, thậm chí còn lặp lại tình cảnh khi Thẩm Đường bình định Lũng Vũ năm ngoái.
Số dân phu đều là lao động chính trong nhà.
Họ đi lao dịch thì đồng ruộng ai chăm sóc?
Nghĩ lại lại thấy mâu thuẫn.
Con đường lớn này được xây dựng bằng phẳng và rộng rãi, thông suốt một mạch, mà vụ cày cấy mùa xuân trong đất Lũng Vũ cũng hoàn thành rất tốt, không hề chậm trễ.
Triệu gia tiểu nương tử nhỏ giọng nói: "Không phải lao dịch."
Thiếu niên đang định giải thích thì ngạc nhiên nhìn nàng.
"Tiểu Lang làm sao biết?"
Văn sĩ thanh niên cũng nhìn nàng: "Không phải lao dịch?"
Triệu gia tiểu nương tử khẽ hắng giọng: "Là người nhà... Người nhà kể. Trong nhà có người thân từng đi Hà Doãn buôn bán, trở về kể là Hà Doãn ít khi có lao dịch, dù có cũng sẽ trả lương cho dân phu, một số công việc nặng nhọc mất nhiều thời gian thì cơ bản do võ giả dưới trướng Thẩm Quân làm hết, phần còn lại tương đối nhẹ thì mới để dân tham gia, không làm chậm trễ việc đồng áng của mọi nhà."
Thậm chí còn có thể giúp thêm thu nhập cho gia đình, cải thiện cuộc sống.
Ví như những việc khai hoang thì đều do đám võ giả lực lưỡng trực tiếp làm thay. Nếu cày cấy mùa xuân không đủ nông cụ, cũng sẽ để võ giả ra tay, đám võ giả này cái gì cũng làm được. Triệu gia tiểu nương tử thấy vụ cày cấy ở Lũng Vũ không hề bị chậm trễ, nên đã đoán ra biện pháp này.
Trong chuyện này cũng có công lao của cha nàng!
Thật ra khi vừa nghe chuyện này, nàng cũng có chút không cam lòng.
Cha nàng đường đường là tướng quân thiện chiến!
Sao có thể đi làm việc của đám nông dân được?
Nhưng cha nàng lại không cảm thấy vậy, thậm chí còn cười nói với nàng rằng, hai năm này là khoảng thời gian thanh bình hiếm có trong đời ông: "Giết người ở chiến trường so với làm ruộng thì cái nào cao quý hơn? Cái trước dựa vào giết người nuôi gia đình, cái sau dựa vào lao động no bụng ấm thân."
Triệu Phụng xoa xoa bàn chân rã rời:【 Tướng quân cũng tốt, nông dân cũng được, ai mà chẳng phải mưu sinh? 】 Ông lại giơ ngón tay chỉ căn nhà mà ông cho là hào trạch: 【 Người ta thường nói 'mười ngón không dính bùn, ngửa mặt mà có nơi ăn ở', có phải thế không? Ngươi quen với điều này rồi, nhưng không thể cho rằng cha xuống ruộng làm thuê là sai.】【 Cha không cao quý đến thế đâu.】 Triệu Phụng biết con gái đau lòng cho mình.
Càng cảm thấy cô con gái nhỏ bé này thật ấm áp.
Triệu gia tiểu nương tử ban đầu còn chưa hiểu, nhưng cha nàng vẫn luôn là người anh hùng trong mắt nàng, ông nói gì nàng liền ghi nhớ. Trải qua quãng đường trốn nhà đi này, chứng kiến cảnh loạn lạc khắp nơi, nàng mơ hồ hiểu ra tâm tình của cha khi nói câu đó...
Văn sĩ thanh niên lại kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía thiếu niên để xác minh.
Thiếu niên gật đầu cười nói: "Đúng là như vậy, chủ nhân ta thương cảm dân chúng khó khăn, cũng sợ làm chậm trễ mùa vụ sẽ khiến dân không đủ ăn, nên mới hạ sách này. May mắn, mấy vị tướng quân đều thông cảm. Dân chúng trong vùng không khỏi cảm động rơi nước mắt..."
Nét mặt của nàng viết đầy —— 【 Nhìn đi, chủ công nhà ta giỏi thế nào! 】 Văn sĩ thanh niên khả năng tiếp nhận lại mạnh.
Lại cảm thấy hơi đáng tiếc.
Đáng tiếc điều gì?
Đáng tiếc các chủ công từng người bạc mệnh của Kỳ Nguyên Lương chết quá sớm!
Thẩm Quân đi con đường không giống ai này đúng là nhân từ yêu dân, không tiếc gánh chịu chất vấn và khiển trách của giới võ giả bên ngoài mà vẫn muốn bảo vệ dân chúng phía dưới, hết lần này tới lần khác lại bị Kỳ Nguyên Lương nhắm đến. Mới nói vài câu, thiếu niên đã đem người đàn ông bắt được giao cho đồng nghiệp đến tiếp ứng.
Hôm nay nàng đã tan ca sớm.
Thiếu niên là con gái của Lỗ Hạ quận Thủ trước kia.
Năm ngoái, Lỗ Hạ quận gặp nạn, cha mẹ đều tử trận, cả nhà chỉ còn lại nàng là đứa bé gái mồ côi và đứa cháu trai còn đỏ hỏn, cũng chính là con của anh trai nàng. Cô cháu các nàng được ủy thác cho Thẩm Đường, nàng nhiều lần suy tính chọn đi theo, lại vô tình mà có được cơ duyên này.
Bây giờ đang rèn luyện trong quân doanh, còn cháu trai thì do ba người quản gia cũ, vú em, và tỳ nữ của nàng chăm sóc, "cả nhà năm miệng ăn" dựa vào bổng lộc của nàng, của hồi môn và tiền lương thêm của Thẩm Đường để sống qua ngày. Nơi ở đơn giản, nhưng vẫn đủ tiện nghi.
Vú em ôm cháu trai ra mở cửa.
"Nương... A, lang quân về rồi..."
Vú em vốn định gọi "Nương tử", nhưng thấy phía sau nàng có thêm hai gương mặt lạ, lời xưng hô vừa ra đến miệng liền lập tức đổi thành "Lang quân". Cháu trai cũng nhiệt tình giơ hai cánh tay đòi nàng ôm một cái, ai có thể từ chối một chú nhóc trắng mập dễ thương kia chứ?
"Mấy ngày không gặp, lại nặng hơn chút." Nàng hài lòng vuốt ve cháu trai, rồi trả lại cho vú em, "Trong bếp có rượu ngon món ngon không? Nếu không có thì bảo Đức thúc đi mua một chuyến. Hôm nay có khách quý đến nhà, phải tiếp đãi chu đáo. Tiên sinh, mời vào."
Trước đây trị sở gặp nạn, phần lớn kiến trúc đều bị phá hủy trong chốc lát, bây giờ những căn nhà này đều là sau này quy hoạch xây dựng lại.
Đều tăm tắp, nhìn thấy người thấy thoải mái.
Hai người được bố trí ở lại trong hai gian phòng khách.
Điều kiện trong nhà đơn sơ, nhưng cũng không khiến cho hai thanh niên có cảm giác lạnh nhạt, Đức thúc lại càng hết lòng tiếp đãi, khiến Triệu gia tiểu nương tử da mặt mỏng có chút xấu hổ.
Ngày thứ hai, sáng sớm thiếu niên đã ra sân múa côn làm nóng người.
Sau đó lại ra ngoài doanh trại điểm danh.
Không lâu sau thì trở về, còn mang theo bữa sáng.
Vừa về đến, tình cờ thấy Triệu gia tiểu nương tử đang ở một nơi tập võ tạm bợ múa đoản kiếm, liền dừng bước thưởng thức, mãi đến khi kết thúc. Nàng vỗ tay: "Múa rất đẹp, ta chưa từng thấy qua, là chiêu thức nhà Tiểu Lang à?"
Triệu gia tiểu nương tử lau mồ hôi.
Thở nhẹ đáp: "Cũng không tính..."
Là gia tướng dưới trướng cha nàng dạy cho.
"Bữa sáng còn chưa ăn đi? Ta có mua chút về, tiên sinh đâu? Sao trước giờ không thấy người?" Thiếu niên cũng thức thời không hỏi nhiều.
Triệu gia tiểu nương tử bĩu môi: "Chắc là đang ngủ nướng."
Khác với nàng thức dậy sớm tập võ, vị tiên sinh kia lười biếng vô cùng, cũng phải thúc giục ba bốn lần mới chịu dậy. Những ngày cùng đi đường, nàng toàn phải chờ đến khi mặt trời lên cao mới thấy đối phương xuất hiện. Sau khi dùng bữa sáng đơn giản xong, văn sĩ thanh niên mới dụi mắt ngái ngủ đi đến.
"Tiểu tử ta vừa đi quan phủ nghe ngóng được, nói là quan chủ bộ buổi chiều mới về, hai vị có muốn cùng ta đi dạo chợ một chuyến không?"
Nhìn xem tiềm năng phát triển của chợ!
Đến lúc gặp lại chủ công, chắc chắn sẽ bị thuyết phục!
"Cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền."
Tòa thành nhữ hào này, mượn phế tích để quy hoạch lại sự phân bố của thành, ấn tượng đầu tiên của văn sĩ thanh niên là rộng rãi, sạch sẽ, đơn sơ, nhưng ẩn chứa sinh cơ trong sự tiêu điều. Dọc theo các ngõ hẻm, đôi khi có thể nhìn thấy vài cửa hàng thưa thớt.
Thiếu niên dẫn họ đi dạo hết khu vực được xây dựng hoàn thiện nhất, đi mệt thì chọn một quán ăn nổi tiếng có tay nghề nấu nướng khá tốt. Đang định hỏi khẩu vị hai người, thì thấy văn sĩ thanh niên không biết từ lúc nào đã nhìn về phía xa xăm, nàng nhìn theo.
Một bóng lưng quen mắt, trên vai đậu một con mèo nhỏ có gương mặt sát bên, đang dừng chân trước một sạp đồ khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận