Lui Ra, Để Trẫm Đến

Lui Ra, Để Trẫm Đến - Chương 183: Hiếu thành loạn (length: 8355)

Địch Hoan quyết tâm làm một vố lớn.
Chẳng qua hắn không thể ngờ rằng vố này lại lớn đến vậy.
Tạm thời bỏ qua chuyện này.
Thẩm Đường theo lời mời của thanh niên đến tham quan doanh trại của hắn. Doanh trại rộng lớn, mặt đất phủ mấy lớp da lông dày cộp, bước chân lên thấy mềm mại, qua đó cũng thấy được địa vị của hắn trong quân bạn. Khác với vẻ ngoài sạch sẽ dễ chịu mà hắn mang đến cho người ta, cái ổ này lại tương đối lộn xộn.
Dùng một từ có vẻ có thể miêu tả hoàn hảo.
Ổ chó (ω) Nghĩa đen là lộn xộn như ổ chó.
Đủ loại đồ lặt vặt tùy ý vứt trên mặt đất.
Thẩm Đường tùy ý nhìn lướt qua, phát hiện không ít đồ chơi quý, góc khuất đâu đâu cũng thấy đồ vật làm tinh xảo bằng vàng bạc ngọc thạch, đồ cổ trân bảo, trên bàn bày một đĩa trân châu to bằng quả nhãn bóng loáng.
Thanh niên không thèm liếc mắt, tiện tay gạt qua.
Trân châu lốp bốp lăn xuống đất.
Đưa tay sờ xuống gầm bàn thấp, trân trọng lấy ra một chồng giấy dày cộp đầy chữ như gà bới, ngẩng đầu gọi Thẩm Đường cùng ngồi xuống. Hắn không quen với việc mỏi chân khi ngồi trên lưng ngựa, thêm nữa ở đây chỉ có hắn và Thẩm Đường, nên cứ thoải mái nhất là được.
Một chân duỗi thẳng tự do, một chân co lên làm chỗ tựa tay phải, mỏi thì dồn trọng tâm sang bên. Thoải mái thì thoải mái đấy, nhưng có người thấy thế nào cũng chướng mắt, ví dụ như —— Kỳ Thiện.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Thẩm Đường xưa nay không quan tâm đến hai chữ lễ nghi.
Nàng cũng đặt mông ngồi xuống, còn tùy tiện hơn cả thanh niên.
Hỏi thanh niên: "Không ai dọn dẹp những thứ này cho ngươi à?"
Nhiều tiền thế này mà cứ vứt lung tung dưới đất, đúng là nhà giàu!
"Ta không thích ai vào địa bàn của ta..." Thanh niên không ngẩng đầu lên, đang tìm lại tác phẩm đắc ý mấy ngày trước của mình, "Còn mấy cái thứ rách nát chẳng đáng tiền này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu... Ô, tìm được rồi, mã mã, ngươi xem ta làm thế nào?"
Đôi mắt hắn sáng ngời có thần, khóe môi nhếch lên tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, dường như đang chờ Thẩm Đường bị màn này làm kinh ngạc.
Thẩm Đường: "... ? ? ?"
Chẳng đáng tiền...
Thứ rách nát đây ư?
Nàng nói: "Lời ngươi nói làm tổn thương ta."
Thanh niên giật mình, vừa sợ vừa ấm ức.
"Tổn thương ngươi? Chuyện khi nào? Ta đâu có."
"Ngươi có!" Thẩm Đường thở dài cụp mi, cười như không cười châm chọc: "Ta là người nghèo, thuộc kiểu người không có một xu dính túi, nghèo đến mức phải nghiên cứu cách uống gió tây bắc thế nào để khỏi chết đói. Ngươi ở đây trước mặt người nghèo nói mấy lời này, còn bảo không làm tổn thương ta?"
Thanh niên im lặng, rất lâu mới hiểu ý gì, vội nói: "Nếu ngươi thích, mấy thứ này đều cho ngươi, như vậy ngươi chẳng phải vô tận rồi sao? Không không không —— mấy thứ dưới đất không được, để ta quay đầu bảo người lấy cái khác tới... Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu... Nghĩa phụ ngươi không có ý kiến?" Câu này của Thẩm Đường không có ý châm ngòi ly gián, nàng chỉ là thuần túy tò mò, vị nghĩa phụ nào lại dung túng cho nghĩa tử phá gia chi tử như vậy?
"Nghĩa phụ? Hắn sẽ không nói gì." Giọng thanh niên so với trước nhạt đi không ít. Thẩm Đường tưởng rằng thanh niên không vui, liền biết điều không nhắc đến chuyện này nữa, cúi đầu xem kỹ phổ nhạc hắn đưa cho.
Có lẽ cũng do chữ Thẩm Đường viết bay bổng, nàng xem bản nhạc viết tay của thanh niên không có chút áp lực nào, vừa nhẹ nhàng ngân nga vừa dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn tìm nhịp.
Kỳ Thiện: "..."
Hắn không nên ở đây, hắn hẳn là đang ở ngoài kia mới phải!
Vì không yên tâm để Thẩm tiểu lang quân và tên thanh niên không rõ lai lịch ở một mình, chỉ đành cố chịu đựng sự tra tấn của đôi tai, cố hết sức để đầu óc trống rỗng không nghĩ đến mấy âm điệu lệch lạc kia. Đúng lúc này, thanh niên chống cằm nhìn Thẩm Đường: "Mã mã, chuyện vừa nãy..."
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Lại nói được một nửa không rõ.
"Vị nghĩa huynh kia của ta vô lễ mạo phạm mã mã, ta thay hắn nói lời xin lỗi với ngươi." Vị nghĩa huynh kia sớm muộn cũng sẽ bị thiệt trong chuyện này.
Thẩm Đường giật mình mới nhớ ra thanh niên đang nhắc đến chuyện gì.
Cái gã đàn ông râu quai nón kia “chỉ cây dâu mà mắng cây hòe” ấy.
Không, không phải “chỉ cây dâu mà mắng cây hòe”.
“Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe” thật sự còn có chút che đậy, còn gã đàn ông râu quai nón kia thì đang thẳng thừng nhục mạ. Trước hết nói “nữ nhi Trung Nguyên không giống đám man nữ bình thường”, chẳng phải là ngầm chửi thanh niên là “mọi rợ” sao? Sau đó, hắn còn bỉ ổi hơn.
Tự nhiên nhắc đến chuyện chốn hoa liễu, ngầm trào Thẩm Đường, ví nàng như gái phong trần, vậy thì thanh niên được nàng đưa về có thân phận gì?
Khi nghe đoạn lời kia, nội tâm nàng vô cùng kinh ngạc. Sao lại có người bụng dạ hẹp hòi đến thế, phí cả bộ dáng cao to hơn người làm gì.
Chỉ là, đây không phải trọng điểm.
Thẩm Đường ồ lên một tiếng.
"Ngươi nghe hiểu được hắn đang..."
Nếu không hiểu thì cũng chẳng tự mình đi xin lỗi người ta làm gì.
"Đương nhiên nghe hiểu được. Ta từ nhỏ đã học nhã ngữ, khổ công rèn luyện, chỉ là trước giờ người nhà ở bên cạnh hay nói tiếng địa phương, nên ít dùng nhã ngữ, khẩu âm cũng nặng, nghe rất khó chịu." Câu này tuy nói như cười, nhưng trong đáy mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng, nếu Kỳ Thiện và Thẩm Đường không để ý, e là đã không nhận ra.
Thẩm Đường khẽ cau mày.
Xem ra, tên thanh niên này không đơn thuần và thẳng thắn như vẻ ngoài hắn thể hiện — khách quan mà nói, quả thật Tiếu Phương dễ bị lừa hơn một chút.
Thanh niên xích lại gần hỏi: "Mã mã, ngươi thấy nhạc phổ này thế nào?"
Kỳ Thiện trong lòng lườm nguýt, luôn trong trạng thái chuẩn bị cứu nguy — hừ, hắn muốn nghe xem Thẩm tiểu lang quân có thể đưa ra bình luận gì.
Nào ngờ, Thẩm Đường theo khuôn mẫu như người đang đi đánh giá bảo vật: "Nửa đầu thiếu nỗi nhớ nhà, nửa sau thiếu nỗi nhớ người. Mới đầu còn tưởng là đang hoài niệm người trong lòng, nhưng mà cảm xúc trong khúc nhạc, lại có sự xúc động nghẹn ngào. Chắc là lãng tử nhớ nhà, người phương xa nhớ mẹ..."
Thanh niên đột nhiên có chút trợn tròn mắt, môi mấp máy.
Dần dần, màu đỏ vằn đầy hốc mắt.
Nước mắt chực chờ rơi xuống.
Kỳ Thiện: "..."
Trong thoáng chốc có ảo giác hoài nghi nhân sinh.
Thế mà lại bị Thẩm tiểu lang quân nói trúng phóc?
Ôi trời, thật là đúng như vậy.
Khi sáng tác bản nhạc này, trong lúc vô tình hắn ăn được một món mang hương vị quê hương, món đó cũng là món tủ của A Nương, và là món duy nhất bà biết nấu. Ăn xong hắn bỗng nhớ đến A Nương.
Buổi tối trằn trọc không ngủ, nửa đêm khoác áo đứng dậy vào bếp.
Cảm hứng tuôn trào, ý tưởng lan tỏa, phổ nhạc thành bản nhạc này.
Hắn không ngờ mã mã lại thật sự hiểu hắn đến vậy.
Kỳ Thiện liếc mắt nhìn thanh niên với vành mắt đỏ hoe, lại nhìn vào những dòng chữ gà bới trên bản nhạc, rơi vào một vòng xoáy hoài nghi bản thân không dứt.
Hắn thật sự không hiểu nổi, Thẩm tiểu lang quân rốt cuộc đã làm cách nào mà từ những câu như "đêm không ngủ dùng bữa", "nửa đêm trộm đồ ăn bị người bắt" lại cảm nhận được cái cốt lõi "lãng tử nhớ nhà, người phương xa nhớ mẹ" chứ? Rốt cuộc là hắn có vấn đề hay người khác có vấn đề?
Đúng lúc hắn đang hoài nghi nhân sinh, Thẩm Đường đã có hành động vượt qua cả giới hạn của hắn, Thẩm tiểu lang quân thế mà lại muốn hắn đệm nhạc, cả ba cùng “lấy vui kết bạn”! Biểu cảm của Kỳ Thiện trong nháy mắt méo mó.
Tốn không ít lý trí mới kìm được cái ý định lật bàn rời đi.
Hai người các ngươi đừng có bôi nhọ bốn chữ “lấy vui kết bạn”!
Chỉ là —— Khi thanh niên quay người lấy ra một cây tiêu ngọc, ánh mắt mong đợi nhìn hắn, hắn cố nhịn nhẫn nhịn, không ngừng tự nhủ đây là đại bản doanh của địch, đây là đại bản doanh của địch, đây là đại bản doanh của địch... Gượng cười nhận lấy cây tiêu ngọc quý kia.
Thanh niên đánh trống, Thẩm Đường gảy tì bà.
Kỳ Thiện: "..."
Đây là cực hình sao? ? ?
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận